Hơn một năm nữa trôi qua, Trúc Linh đã ra trường và công tác trong một tờ báo mạng. Công việc phải đi nhiều nhưng phù hợp với tính cách của em. Hai ba tuổi, mỗi khi nhắc đến việc lập gia đình em đều chu mỏ với nó nói còn lâu, em còn trẻ lắm. Cuộc tình trong bí mật của nó và Huệ vẫn diễn ra và không một ai hay biết. Những lần gặp gỡ có cả lũ bạn em và nó đều cố gắng giữ khoảng cách hết sức có thể, sự chừng mực của nó và sự tinh tế của em hoàn toàn che lấp được bí mật ở đằng sau. Một năm qua Huệ về Đức vài lần nhưng nhiều nhất chỉ một tuần, còn hầu hết thời gian em dành để gây dựng các mối làm ăn tại Việt Nam. Công việc qua lời em kể cũng khá thuận lợi và có lẽ hơn một năm nữa khi con em bắt đầu đi học thì em sẽ về hẳn bên kia và chỉ điều hành công việc bên này từ xa hoặc sẽ bán hẳn cho một người khác.
Mùa đông năm đó, đã gần tháng 12 mà Hà Nội vẫn chưa thực sự đón một trận rét nào đáng kể, không khí ấm áp một cách đáng ngạc nhiên trong những ngày đông. Tối nó gặp Trúc Linh sau chuyến đi công tác hơn một tuần của em.
– Này, công việc của em cứ phải đi nhiều thế này đến bao giờ? – Nó hỏi câu hỏi này đã gần chục lần chỉ trong vòng 5 tháng từ lúc em bắt đầu ra trường tới giờ, với giọng điệu cũng không được thoải mái lắm khi cô người yêu cứ liên tục rời Hà Nội.
– Đến khi lấy chồng! – Trúc Linh cũng chục lần trả lời một cách giống hệt nhau.
– Thế cuối năm nay cưới nhé.
– Còn lâu, em còn trẻ lắm.
Trúc Linh cười phá lên với nó.
– Hôm nào sang anh mách bố.
Nó nói bằng giọng giả hờn dỗi một cách vụng về. Bây giờ nó đã trở thành khách quen của gia đình Trúc Linh, ông cụ thường mời nó đến nhà ăn cơm và không thiếu được những ván cờ cân não mà nó phải căng sức đánh sao cho được lòng bố vợ tương lai nhất.
– Ừ, cứ thoải mái nhé, con dê của cụ!!!
Em cười thoải mái rồi nghịch ngợm thổi bọt cốc capuchino. Hơi chột dạ khi để ý thấy vẻ mặt thoáng nghiêm túc của nó, em quay sang bằng giọng ngây thơ nhất:
– Này. Dỗi à?
– Không.
– Lèo. Dỗi nhìn xấu trai thế. Hay hôm nào mình đi chơi xa 1 chuyến đi.
– Cuối năm anh bận lắm. – Rất thích thú khi nghe thấy đề nghị hấp dẫn của Trúc Linh nhưng nó vẫn giả vờ lạnh lùng đáp lại.
– Bận không đi được thì thôi vậy. Tưởng anh rỗi, mấy hôm trước đang có mấy đứa rủ lên Sapa.
Đã lâu rồi nó cũng không còn được trải qua cái cảm giác chạy xe máy dọc các cung đường Tây Bắc. Lời nói của Trúc Linh dậy lên trong lòng nó nỗi xao xuyến mênh mang, sự phấn khích của tuổi trẻ khi đảo xe trên những cung đường đầy những góc cua tay áo trào lên trong nó hối hả. Quãng thời gian trước, nó cũng có đi lên Tây Bắc mấy lần cùng Huệ nhưng chủ yếu chạy xe oto, nó không có cái cảm giác phấn khích khi gió núi quất vào mặt ràn rạt, hay mùi mây mùi gió thoảng đưa hương sắc núi rừng thấm đẫm vào cơ thể trên mỗi cung đường. Nó thấy trái tim như đập rộn ràng hơn, bơm mạnh dòng máu mang hơi thở của tuổi trẻ, của những cung đường chảy rần rật trong nó.
– Lên Sapa à? Nếu thế thì anh có thể thu xếp được công việc.
Trúc Linh lại cười phá lên như đứa trẻ bắt được thóp của người lớn:
– Xem anh kìa, háo hức thế mà vừa nãy còn dỗi. Tưởng cuối năm anh bận nên hôm trước em từ chối rồi.
– Thế á? – Nó tiu nghỉu như đứa trẻ đang chuẩn bị cho miếng bánh lên miệng thì bị giật mất.
– Haha. Em đùa chút thôi. Đội bà Thư rủ chứ ai, kỷ niệm 10 năm thành lập nhóm phượt. Bảo em phải rủ anh đi bằng được. Thế để em về thông báo rồi chốt lại số lượng người và thời gian đi sau đó sẽ báo lại anh nhé.
– Ừ. Nhớ để anh một slot đấy.
Nhắc đến Thư, nhóm phượt là lại nhắc đến một phần tuổi trẻ của nó. Những chuyến đi đã làm quãng thời gian buồn tẻ đằng đẵng của nó trôi qua nhanh hơn, và trên những chuyến đi đó nó đã quen được với Trúc Linh, người giúp nó vượt qua nỗi buồn khi xa chị. Nhanh thật, mới đấy mà đã bao năm trôi qua, tuy nó đã rời nhóm, không còn tham gia các chuyến đi cùng mọi người nhưng tình cảm nó dành cho các thành viên trong đoàn vẫn còn y nguyên, những người bạn đã trải qua biết bao buồn vui tuổi trẻ cùng với nó bên những cung đường.
Tối đó về nhà, nó háo hức lục lại file ảnh trong bộ nhớ, ngắm nhìn những bức ảnh chụp mọi người, thấy nó, Trúc Linh những bạn đồng hành rạng rỡ trên những miền đất mới, thấy mây, thấy nắng, đào rừng, lúa vàng và những vạt hoa đỏ thắm. Sự phấn khích len lỏi trong từng thớ thịt, hào hứng chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới.
Mấy hôm sau, Huệ chủ động gọi hẹn tối gặp nó, việc mà em rất ít khi làm từ khi bắt đầu mối quan hệ ngoài luồng. Cũng đã gần một tuần cả hai không gặp nhau, nó chạy đến quán quen, kín đáo cả hai hay ngồi với sự hồi hộp và lo lắng mơ hồ cố hữu của những kẻ đang làm sai việc gì đó. Em gặp nó vẫn với thần sắc vô cùng rạng rỡ, thậm chí còn có một niềm vui nào đó đang cố che dấu. Tuy nhiên nội dung nói truyện lại trái ngược hoàn toàn với những gì nó nghĩ:
– Em sắp về Đức một thời gian, ít nhất là một năm tới. Khoảng thời gian đó có thể sẽ không gặp được anh nữa. Công việc bên này em sẽ bàn giao hết cho Vân, em gái Hải.
Nó ngạc nhiên không thốt lên lời, vẫn tưởng em ít nhất phải còn hơn 1 năm nữa mới quay lại Đức mà?
– Thỉnh thoảng vẫn về Việt Nam chứ?
– Có lẽ trong một năm tới sẽ không. Có một số công việc nhà chồng bên kia cần em toàn tâm toàn ý xử lý.
Huệ trả lời cố thật bình thản nhưng nó không thực sự tin. Công việc nhà chồng nó biết em rất ít tham dự vào, càng không cần bỏ tâm huyết nhiều như thế. Và đặc biệt nó cảm thấy hơi tủi thân khi nghe em nói sẽ xa nó mà tâm trạng của em lại có vẻ như đang đặc biệt hạnh phúc như thế này.
– Ừ, thế bao giờ em bay?
– 25 Tháng này. Em đi hơi gấp nhưng em có lý do của riêng mình. Đừng buồn anh nhé, mình vẫn có thể nói truyện mà, phải không anh?
– Ừ. Anh không sao.
Nó nói dối mặc dù tâm trạng nó thực sự rất tệ. Huệ lại đột ngột ra đi, tuy chỉ nói là một năm nhưng nào ai biết thời gian và khoảng cách sẽ xóa mờ đi những thứ gì. Một năm hay mười năm. Sự ích kỷ muốn chiếm hữu em dù không mang lại được danh phận cố hữu trong nó lại được dịp lên tiếng. Nó cũng cảm thấy bất ngờ khi ngoài nỗi buồn lại kèm theo cả sự tức giận.
Lấy lý do có việc bận nó bỏ đi sau vài câu trò truyện, có lẽ Huệ cũng cảm thấy cú sốc em mang đến cho nó khá mạnh nên cũng chỉ im lặng nhìn nó rời khỏi quán.
Chạy xe lòng vòng quanh Hà Nội, Trúc Linh cũng lại vừa đi công tác chẳng biết gặp ai hay làm gì bây giờ, nó thấy cô đơn kinh khủng. Gió cứ thốc vào phần phật nhưng nó chẳng buồn dừng lại kéo khóa áo, nó muốn hét lên thật to, hét lên cho vơi bớt nỗi buồn trong lòng nhưng biết hét lên ở đâu, giữa thành phố đông chật này.
Lại rượu và thuốc, đã rất lâu nó mới lại dùng hai thứ này để tự nhấn chìm mình trong một bong bóng tự sự căng chặt. Cái nỗi lòng chẳng biết tâm sự cùng ai cứ bủa vây lấy nó trong móng vuốt của sự cô độc. Nó như cảm thấy bị lừa dối, sự chuẩn bị của nó là sự chuẩn bị cho hơn 1 năm nữa chứ không phải ngay lúc này, và cũng chính Huệ đã bảo nó là em sẽ rời đi sau hơn một năm nữa chứ không phải bây giờ. Em đột ngột thông báo sẽ dời đi, bỏ lại nó đang vui vẻ bên em để ra đi. Sự uất nghẹn khi bị lừa dối cứ trào lên trong nó. Tại sao? Tại sao? Tại sao? Hàng loạt những câu hỏi tại sao cứ bủa vây lấy nó mà chẳng ai có thể sẻ chia hay giải thích được.
Mệt mỏi và say mèm, hôm sau nó ốm đến mức phải xin nghỉ. Nằm lăn lóc trong căn phòng đầy mùi thuốc lá và mùi rượu nó cảm thấy đầu óc thực sự váng vất. Cơ thể mệt mỏi nhưng nó vẫn gắng sức bò ra khỏi phòng tắm rửa ăn uống. Cuộc đời đã trải qua vài lần tương tự tập cho nó thói quen và sự thích nghi rất nhanh. Nước mát làm nó cảm thấy tỉnh táo hơn, suy nghĩ kỹ nó thực sự thấy buồn cười với chính mình. Trước đây, nhiều lúc nó đã muốn sự kết thúc với Huệ thế mà đến bây giờ khi điều đó thực sự xảy ra trước mắt nó lại thấy thoảng thốt tiếc nuối và sợ hãi. Đúng, mối tình với Huệ cũng giống với chị Hải Anh, đều không thể đi đến được kết cục tốt đẹp, trước nó đã vượt qua được, bây giờ thì cũng có sao? Nhất là bên nó vẫn còn đó Trúc Linh, thiên thần của nó.
Nó gọi cho Huệ khi tâm trạng đã thực sự ổn định trở lại, em vẫn nhẹ nhàng lắng nghe nó:
– Bao giờ em đi?
– 25 Tháng này em đi.
– Vậy là còn hơn 1 tuần nữa. Cũng nhanh nhỉ. Có ai sang đón em không?
– Không cần. Em tự đi được, chỉ cần anh.
– Ừ. Hôm đó anh sẽ tiễn em. Có gì cần giúp nói với anh nhé.
– Em đi không sao đâu đúng không anh? – Huệ hỏi nó sau một thoáng im lặng.
– Ừ, anh không sao.
– Một năm thôi anh. Chỉ một năm.
Ừ, chỉ một năm. Nó mỉm cười rồi tự hỏi với chính bản thân mình. Không phải một năm chắc cũng không sao đâu nhỉ? Hơn một tuần nữa, nó sẽ dành khoảng thời gian này bên Huệ nhiều nhất có thể để một mai sẽ không còn hối tiếc.
Mấy hôm sau đang ở bên Huệ thì Trúc Linh gọi điện cho nó. Em đang đi công tác miền Trung nên buổi tối mấy hôm nay đi làm về là nó đi với Huệ. Em gọi nó với giọng hào hứng và phấn khích:
– Em vừa add lại anh vào nhóm đi Sapa đợt này rồi nhé, đoàn đông đấy, gần hai mươi người, 25 đi từ Hà Nội nhé. Anh chuẩn bị dần cho cả hai đi, mấy hôm nữa em về.
Nó cũng hào hứng không kém với chuyến đi nên cũng đã háo hức chuẩn bị mấy hôm nay. Truyện trò thêm vài câu với Trúc Linh rồi nó tắt máy.
Huệ bên cạnh cũng nhận ra sự hồ hởi và phấn khích của nó nên quay ánh mắt với nụ cười tươi dò hỏi sang phía nó.
– Sang tuần bọn anh định đi Sapa. – Nó cũng cười rõ tươi chia sẻ với Huệ.
– Bao giờ đi thế anh?
– 25…
Câu nói vừa buột ra khỏi miệng bỗng cứng ngắc. Hai lăm cũng là ngày Huệ bay về Đức và nó đã hứa sẽ đưa em ra sân bay.
Em cũng nhận ra, bối rối cúi xuống cốc sinh tố đang uống dở.
Nó gọi lại ngay cho Trúc Linh:
– Này, em vừa bảo 25 đi hả. Có dời lại được không?
– Sao mà dời được, anh biết rồi mà, còn liên quan bao nhiêu người. Anh bận gì à?
– Ừ anh bận.
– Chán thế, thế có nghỉ được không? Em đã bảo anh thu xếp công việc từ mấy hôm rồi còn gì.
– Ừ, để anh xem thế nào. Mấy hôm nữa em về thì bàn.
– Em về thì chỉ còn 2 hôm là đi rồi, kịp bàn gì nữa. Em không biết đâu đấy, anh làm thế nào thì làm, không thì em đi một mình.
– Được rồi, anh sẽ thu xếp.
Nói chuyện xong với Trúc Linh, nó ái ngại nhìn Huệ.
– Hôm đấy anh không cần đưa em ra sân bay đâu. Em tự đi cũng được. – Huệ cố nói giọng vui vẻ nhưng nó biết em rất buồn.
– Không, anh phải đi chứ. – Nó mỉm cười, rồi nắm lấy tay Huệ.
– Nhưng còn Trúc Linh. Hay em đổi vé đi sớm hơn một ngày cũng được.
– Không cần phiền phức thế đâu. Trúc Linh lên Sapa trước, anh lên sau cũng được.
Huệ sắp xa nó, khoảng thời gian này em đã hi sinh cho nó nhiều thứ, nó không muốn việc đơn giản này nó làm cho em cũng không được.
– Ừ, thế anh cứ thử bàn với cô ấy xem. Nếu không cũng không sao mà. Em có phải đi mãi mãi đâu.
– Không sao.
Nó cầm tay Huệ siết chặt. Việc này nó làm được, và chắc chắn sẽ làm cho em. Nó biết em đã không bảo một ai đưa em ra sân bay. Em muốn nó ở bên em giờ phút đó và nó hứa với mình sẽ thực hiện điều đó. Vì em.
Cuối cùng thì nó cũng thu xếp được. Trưa thứ 6 Trúc Linh cùng lũ bạn sẽ bắt xe khách lên Sapa trước, còn nó sẽ bắt xe buổi tối lên sau. Tối Trúc Linh sẽ chơi ở Sapa, còn buổi sáng nó lên tới nơi thì cả lũ sẽ thuê xe và bắt đầu chạy theo những cung phượt đã định.
Cả ngày thứ 6 nó xin nghỉ nhưng luôn ở cùng Huệ, công việc em đã bàn giao xong, còn đồ đạc đơn giản chỉ có quần áo nên cũng không cần chuẩn bị gì nhiều. Còn ít giờ nữa là sẽ xa cách, cả nó và em đều muốn tận hưởng nốt khoảng thời gian ít ỏi bên nhau.
– Lần này em đi sẽ không giống lần trước, phải không anh? Chúng ta vẫn liên lạc và vẫn sẽ gặp nhau, anh nhỉ.
Huệ thủ thỉ khi tấm thân ngọc ngà không một mảnh vải ướt đẫm nước của em đang áp hẳn lên người nó. Cả nó và em nửa nằm nửa ngồi trong bồn tắm lớn, nước ấm đầy hương thơm tinh dầu cùng sữa tắm làm cơ thể cả hai cảm thật thật sảng khoái và thoải mái. Thổi thổi lớp bọt trắng xóa đậu trên vai trần trắng muốt, vuốt ve tấm lưng trần mịn màng của em, nó khẽ gật đầu.
– Ừ, sẽ không giống lần trước đâu.
Em mỉm cười liếm láp hai đầu ti nhỏ của nó, tay không ngừng xục lên sục xuống con cặc đang cương lên cứng ngắc trong làn nước ấm. Nó với tay xoa khắp bờ mông tròn rồi móc nhẹ vào trong cái lỗ trươn tuột và ấm nóng giữa hai chân của em. Sự khít khao bao phủ ngón tay khi nó bắt đầu tiến vào, ngọ nguậy.
Em rên rỉ ngày càng lớn hơn khi ngón tay nó đã chui hẳn vào bên trong, em ưỡn người lên, đôi môi kề sát môi nó, mùi hơi thở em ngay sát mũi nó. Nó hé môi áp chặt vào đôi môi của em, nụ hôn làm em bị cuốn hút, ôm chặt lấy cổ nó vít xuống. Môi và lưỡi nó phối hợp nhịp nhàng cùng ngón tay vẫn đang thò ra thụt vào trong em làm sóng nước róc rách. Ngừng hôn, em ngửa cổ ra sau hít hà:
Để lại một bình luận