Phần 22
Một tuần trôi qua trong bình yên, ít nhất Em cũng không điện thoại hay nhắn tin gì cho tôi cả. Cứ nghĩ là Em đã hiểu ra mọi chuyện và buông tha đi thứ tình cảm này. Đang đi làm bỗng Nhóc gọi điện thoại cho tôi và nói
– Anh à, tối về sớm ăn cơm rồi đi cafe với em nhé. Buồn quá à
– Có chuyện gì mà em buồn vậy. Quan trọng không?
– Không có gì đâu anh. Chuyện con gái thôi mà.
– Ừ giờ anh về. Em về rồi hả
– Dạ em đang làm cơm
Rời khỏi công ty về nhà. Nhóc vẫn đang lui hui cùng mẹ trong bếp. Bước vào chào cả 2 người ta lên phòng tắm rửa. Sau một ngày làm việc mệt mỏi, được hòa mình vào dòng nước lạnh là cảm giác sung sướng nhất. Thoải mái và sạch sẽ, thay bộ đồ thun tôi xuống nhà. Đồ ăn đã xong xuôi,chỉ còn chờ ba về. Ra ghế xem ti vi một lát thì Nhóc cũng xuống. Nhìn Nhóc có gì đó mệt mỏi và suy nghĩ, tôi vẫy tay kêu Nhóc lại gần
– Em mệt hay sao mà sắc mặt không tốt mấy
– Dạ hơi mệt anh
– Vậy còn đòi đi cafe. Hay là ăn xong ra khám mua thuốc đi nha
– Thôi, em suy nghĩ nhiều nên mệt thôi.
– Ừ vậy ăn xong anh chở em đi cafe cho thoải mái. Kiếm chỗ nào yên tĩnh ngồi nhé
– Dạ
Kết thúc bữa cơm tối, tôi chở Nhóc ra ngoài. Cái se lạnh về đêm của bmt làm cho Nhóc ngồi dựa sát vào lưng tôi. Nhóc ôm tôi thật chặt, cằm khẽ gác lên vai… tôi mỉm cười… Ra hoài niệm ngòi cho thoáng và yên tĩnh, được một lát Nhóc nói
– Hôm nay em gặp chị ấy.
– Ở đâu em.
– Chị hẹn em ra cafe anh à.
– Quá thể. Nói gì không tốt với em phải không?
– DẠ.
– Kể anh nghe đi.
Ngập ngừng hồi lâu nhóc nói
– Chị ấy bảo em nên rời xa anh, vì anh không thuộc về em mà trong lòng anh vẫn còn chị. Em cười và bảo chị em không xa anh. Chỉ có anh đi khỏi Em chứ Em thì không bao giờ. Thế là chị ấy hét lên : Sao da mặt cô dày thế, tôi nói nhẹ nhàng mà không nghe. Muốn tôi làm gì cô mới chịu đây. Em bực mình đứng dậy ra về và nói Chị không có tư cách nói tôi, chị làm gì để anh ấy đau khổ chị nên biết. Tôi không xa anh ấy vì tôi biết anh ấy cần tôi. Nếu chị đủ tư cách cứ giành lấy, tôi không giữ. Thậm chí nếu anh ấy quay lại với chị và vẫn cần tôi tôi sẽ luôn bên ảnh. Chị hiểu không? Thôi tôi về. Chị đừng cố liên lạc với tôi làm gì. Tôi sẽ không gặp chị chừng nào chị biết suy nghĩ…
Nói xong Nhóc im lặng nhìn phản ứng của tôi, nhưng tôi biết tôi làm Nhóc bất ngờ. Bưng ly cafe và sang ngồi cạnh Nhóc. Tôi xiết chặt em vào lòng và nói
– Cảm ơn em. Câu này anh nói nhiều rồi nhưng vẫn phải nói thôi. Em là người phụ nữ tuyệt nhất mà ông trời ban tặng anh. Em yên tâm. Sẽ không bao giờ anh rời xa em đâu… Thôi đừng suy nghĩ nữa. Cho qua đi. Cô ấy không xứng đáng nói chuyện với em…
Thế là thời gian lẳng lặng trôi qua, tôi và Nhóc im lặng ngồi bên nhau. Tiếng nhạc trịnh công sơn như hòa tan vào tâm hồn 2 đứa. nếu có anh em nào ở buôn ma thuột và biết cafe Thiên Hà 142 Mai hắc đế thì tối cứ xuống. Đó là không gian mà bây giờ tôi hay ngồi. Nghe nhạc trữ tình và từng luồng cảm xúc mà người khác muốn gửi vào tiếng hát…
Vậy là cuối tuần, tự dưng tôi thèm cảm giác nhạc mạnh kinh khủng, gọi điện thoại cho mấy đứa bạn hẹn xong xuôi tôi gọi cho Nhóc.
– Em về sớm nha. Tối nay đi giải stress nha… Anh gọi mấy đứa trong nhóm rồi…
– Anh có bị ốm không?
– Là sao em?
– Tại lâu rồi anh không đi sao bữa nay lại… lạ lắm nha… buồn hả chàng…
– Không, dù gì cũng từ môi trường đó anh quen cô bé đó nha…
– Hihi, anh lại nhắc lại chuyện xưa. Ừm giờ em về ăn cơm tắm rửa rồi đi nha… bye anh… hôn anh… chụt chụt…
Cúp máy, tôi lấy đồ vào phòng tắm. Bữa nay sao thời tiết lạ quá nóng kinh khủng. Hòa mình vào dòng nước mát lạnh thấy thật sảng khoái. Tắm rửa, cạo sạch râu ria, tỉa tót lại mái tóc một cách tỉ mỉ tôi khá hài lòng…lâu rồi không gặp phải để mấy đứa thấy mình trẻ lại mới được…
Buổi tối ấm cúng bên gia đình ăn cơm cười nói vui vẻ xong xuôi. Tôi và Nhóc ra đường.
– Mình đi cafe đã nha. Còn sớm mà.
– Dạ anh ở đâu là em theo đó. Đi đâu cũng được.
– Vậy anh chở em lên Đăkmil qua biên giới bán lấy tiền xài..hihi
– Sợ chàng tiếc thôi chàng ơi. Tìm đâu ra người tuyệt vời hơn em đúng không chàng ngốc…
– Hahaha… cả 2 đứa cùng cười to, lòng tôi cảm giác hạnh phúc vô bờ vì câu nói đùa mà thật của Nhóc. Càng ngày Nhóc càng hiểu tôi và làm tôi cười nhiều hơn, điều mà suốt thời gian qua chẳng bao giờ tôi có nổi. Trong lòng thầm nhủ : Anh sẽ làm em là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Câu nói nghe đơn giản mà chẳng bao giờ làm được…
Ghé quán cafe xong, bỗng dưng ngồi ngắm nhìn Nhóc tôi nhớ lại hình ảnh của Nhóc khi mới quen nhau. Khác nhau quá. Ngày xưa nhóc đẹp nhưng đầy chất chơi còn giờ đây cứ như là một thiên thần. Nhớ lại không gian trong ngôi biệt thự của thằng bạn, trong đầu tôi nảy sinh một suy nghĩ bất ngờ. Quay qua nhóc tôi nói
– Em ngồi cafe nha. Anh chạy ra ngoài tí có việc. Lát anh quay lại.
Nhìn tôi ngạc nhiên nhưng không bao giờ hỏi, Nhóc nói.
– Anh đừng đi lâu ngồi một mình em buồn lắm đó. Mà lỡ như…
– Lỡ như gì ?
– Có anh chàng nào đẹp trai hốt em đi thì sao…hehe…
– Hahaha, hông có đâu nàng à. Anh là đẹp nhất trong số những người xấu rồi đó… tôi trêu lại Nhóc
– Thôi anh đi đi. Tự tin quá đáng à nha…
– Ừ anh đi đây…
Ra khỏi quán, tôi gọi cho thằng bạn
– Alo, anh đây. Chú đang ở đâu.
– Em đang ở nhà chuẩn bị nè đại ca.
– Thôi khỏi ra bar, về nhà chú được không?
– Có gì à đại ca, sao lại thay đổi rồi.
Khẽ nói cho thằng bạn kế hoạch trong đầu, nó ồ lên
– Được đó đại ca. Em chờ ngày này lâu rồi. Để em báo mấy đứa và chuẩn bị cho anh. Anh mua thêm cái gì cần thiết rồi cho taxi mang xuống cho em.
– Ok, cảm ơn nhiều nhé.
– Anh em mà cảm ơn gì. Giúp được anh là vui rồi mà…
– Hahaha… cả 2 thằng cươi to trong điện thoại.
Dắt xe chạy đi mua hoa, bánh kem theo lời chúc của riêng mình, ít trái cây cùng đồ khô tôi kêu taxi mang xuống nhà thằng bạn rồi quay lại quán cafe chờ đến 10h đêm. Khi quay lại Nhóc đang theo dõi xem phim, còn bên cạnh là thằng nào lạ thế nhỉ? Tôi bước lại gần thì nghe thằng kia nói
– Người đẹp sao chảnh thế. Cho anh xin số điện thoại đi. Cứ nói dối hoài. Người yêu đâu mà ngồi một mình.
Tôi đứng theo dõi tiếp thì
– Tôi nói rồi anh phiền quá. Người yêu tôi lại là có chuyện đó.
Thằng nhóc cười bỉ ổi rồi tiếp
– Em tưởng em ngon lắm sao, xin số buồn rủ em đi nhà nghỉ được không?
Nghe câu nói đó tôi điên tiết. Tiến lại gần vỗ vai thằng nhóc. Khi thằng nhóc quay lại chưa kịp nhìn kỹ thì lính nguyên cú đấm vào mặt. Đè nó xuống cầm cái chai đập vỡ, tôi gì vào cổ và gằn giọng
– Nuốt câu vừa nói xin lỗi vợ tao và biến.
Thằng nhóc mặt tái xanh thì đám bạn nó chạy lại. Trong đám có một thằng nhận ra tôi vội kêu lên
– Anh H, tha cho nó đi. Nó không biết.
Nhìn lại thì ra là em trai của đứa bạn trong nhóm. Tôi đứng dậy buông thằng nhỏ ra
– Ủa là em trai à. Thằng này là thằng nào thế
– Dạ, nó ở huyện mới lên chơi cùng em. Nó không biết nên chắc trêu nhầm bạn anh. Thôi anh bỏ qua cho em nhé.
Thằng nhóc đang nằm nghe tôi và cậu em nói chuyện, vội quay sang Nhóc mở lời xin lỗi
– Xin lỗi chị, là em sai. Chị bỏ qua cho em.
Nhóc tiến lại gần tôi rồi nói
– Bỏ qua đi anh. Cũng chưa có gì quá đáng mà.
– Ừ cho qua vậy.
Nhìn thằng nhóc mặt sưng vêu tôi nói
– Đi đi. Lần sau ăn nói cho cẩn thận không thì còn nặng hơn.
Cậu em trai của bạn vội cảm ơn rồi lôi nó đi còn đe dọa nó
– Mày điên à. Đi trêu ghẹo lung tung. Đám bạn anh ấy hung lắm. Thịt mày như chơi đó.
…
Cũng không còn hứng ngồi quán cafe tôi rủ Nhóc ra công viên chờ thời gian. Ngồi trong công viên tôi khẽ nắm tay nhóc và lí nhí
– Anh xin lỗi đã bỏ em một mình…
Nhóc nắm chặt tay tôi, khẽ dựa đầu vào rồi nói
– Không sao anh. Em biết anh bận mà. Với lại em biết anh không đi lâu được đúng không nè.
Hôn nhẹ lên tóc em tôi ôm chặt em vào lòng. Cảm giác được che chở cho người yêu thương sao mà đẹp và tuyệt vời thế chứ…
Cứ lặng im nhìn dòng người qua lại, thời gian điểm nhẹ rồi cũng tới giờ hẹn. Tôi nói
– Mình đi em. Đến giờ rồi….
Chở Nhóc về nhà thằng bạn, cánh cổng đen đóng im ỉm. Đèn đóm không có? Trong lòng có chút hoảng : Không lẽ nó bận gì rồi… Gọi phone cho nó, chỉ là tiếng tút dài…và không trả lời máy. Đang tính gọi lại lần 2 thì cánh cửa bỗng dưng mở ra. Bất ngờ vì nó thay cửa tự động, tôi chở Nhóc vào sân… Hai đứa bước lên thềm nhà thì từng chùm tia li ti rọi sáng cả phòng khách, thông qua ánh sáng mờ ảo tôi nhận ra bao khuôn mặt quen thuộc. Thằng nhóc làm cho mình bất ngờ… kịch bản của mình lại là của nó… nhưng mà trong lòng dấy lên cảm giác thân thuộc tình anh em… khẽ mỉm cười. Bàn tay tôi tìm đến tay Nhóc và dắt Nhóc vào nhà… cũng lâu lắm rồi Nhóc không trở lại đây, nhưng hôm nay hình như Nhóc cũng có cảm giác hồi hộp, tay em nắm chặt tay tôi…
Bước được vào trung tâm phòng khách thì đèn bật sáng, thằng bạn nói to :
– Chúc cho 2 anh chị một buổi tối vui vẻ, chúng cho nhóm chúng ta lâu ngày hội tụ… vỗ tay nào anh em…
Sau tràng vỗ tay, từng đứa tiến lại ôm tôi và Nhóc, kéo xuống ghế rồi ngồi chơi tâm sự. Vẫn là như thế, như trước đây : Đồ nhắm cộng rượu mạnh nhưng chỉ có điều ngày hôm nay tụi nó chỉ cầm ly nhấm nháp cho vui chứ không dùng chai thay ly nữa. Nhìn quanh qua một lượt tụi bạn như nhận ra được suy nghĩ của tôi bèn cười phá lên :
– Ngạc nhiên vì tụi em thay đổi hả anh… không hoàn toàn ngoan hẳn nhưng hạn chế rồi…
Tôi ngạc nhiên hỏi lại
– Lý do???
– Nhìn 2 anh chị sau khi có nhau rời nhóm sống cuộc sống bình thường tụi em cũng thèm lắm… khao khát một mái ấm, một gia đình ấm êm tiếng nói cười… hihi…. nhưng mà không được như anh và cô Nhóc đâu…
Tôi chỉ mỉm cười vì lý do lãng xẹt và cũng chả tin được tụi nó thay đổi vì 2 đứa tôi, có khi là kịch bản thằng bạn cũng nên… nhưng dù sao tôi cũng nâng ly và đứng dậy đằng hắng. Cả nhóm ngồi im tôi bắt đầu
– Cảm ơn mọi người đã tụ tập về hôm nay, chúng ta lại đông đủ như ngày nào… ngày hôm nay mình cảm ơn tất cả vì đã cho mình một bữa tiệc vui và thoải mái thế này. Ngoài ra, mình có lý do để tụ họp tất cả mọi người. Vì thời gian qua mọi người là những người bên mình nhiều nhất nên mình muốn mọi người làm chứng cho mình ngày hôm nay, làm chứng cho khoảnh khắc đẹp nhất này của mình và một ai đó…
Quay lại nhìn thằng bạn, nó gật đầu rồi vào sau bếp… bước ra bên chiếc bàn đẩy. Trên bàn là một bó hoa hồng, một tầng bánh kem, và một chiếc hộp màu đỏ… khi lại gần mọi người ồ lên vì nội dung trên chiếc bánh: Làm vợ anh em nhé….
Chiếc bàn dừng trước mặt tôi, khẽ cầm bó hoa tôi tiến lại gần Nhóc…
– Thời gian qua anh đã làm em khóc, đã làm em đau khổ vì quá khứ của anh, vì sự u mê của anh… vì nhiều thứ mà lẽ ra anh không xứng đáng có được em. Nhiều đêm anh thấy em khóc thầm anh đau lắm nhưng không biết làm thế nào. Ngày hôm nay có tất cả anh em trong nhóm, tất cả anh em mà chúng ta coi nhau như ruột thịt ở đây làm chứng…
Tôi quỳ xuống khẽ nâng bó hoa lên
– Em làm vợ anh em nhé…
Nói xong tôi ngẩng lên ngắm nhìn em, từng giọt nước mắt rơi nhưng tôi biết em đang hạnh phúc… em tiến lại ôm bó hoa bỏ sang bên cạnh rồi quỳ xuống ôm chầm lấy tôi
– Em đồng ý… anh à… em…em đồng ý…
Tôi ôm em vào lòng đỡ em dậy và đặt vào môi em nụ hôn cháy bỏng trong tiếng lo ó, vỗ tay của bạn bè… thằng bạn tôi khẽ cầm chiếc hộp lại và mở ra trước mặt tôi,,, một chiếc nhẫn mà tôi đã mua vội vàng để đánh dấu ngày mà tôi chính thức gạt bỏ tất cả…một ngày mà tôi chỉ biết có em và sẽ làm em hạnh phúc… Cầm chiếc nhẫn nâng tay em lên và đeo vào cho em… mỉm cười nhìn em tôi khẽ vuốt mái tóc mềm mại óng ả của em… nhìn em thật lâu và nói
– Anh đã làm em buồn nhiều nhưng hôm nay em hãy tin rằng anh sẽ không như trước nữa… những gì đã không phải là của anh thì cho qua đi. Từ nay trong lòng anh chỉ có mình em… mình em mà thôi Nhóc à…
Anh yêu em…nhiều ….nhiều!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Chấm dứt khoảng thời gian lãng mạn đó, tôi dắt em ra cắt bánh và phát cho mỗi người một miếng với lý do : Tụi mày phải ăn, ai không ăn là tao đút đó…
Nhìn Nhóc dịu dàng ngồi bên cạnh tôi, toát ra vẻ đẹp thiên thần. Đám bạn vây quanh nhao nhao lên
– Sao mày thay đổi nhiều thế ???
– Nhìn mày đẹp quá Nhóc ơi… biết thế ngày trước tao tán mày cho rồi… tiếc quá… ông H hớt mất rổi…
Cả đám như họp chợ nhưng tôi biết tụi nó mừng cho tôi và Nhóc… có lẽ trong đám chỉ có tôi và nhóc là có một quá khứ hơi đặc biệt nên khi tụi tôi tìm được hạnh phúc tụi nó đều cầu chúc bằng những gì tốt đẹp nhất…. Ngồi chơi rôm rả đến gần 2h sáng thì cả đám lục tục ra về, thằng bạn cũng dắt xe đi mất để lại cho tôi tin nhắn
– Anh lên tầng 2 phòng ngủ trong góc… em chuẩn bị cho anh đó… hạnh phúc anh nhé…
Mỉm cười đưa nội dung cho Nhóc đọc, cô bé đỏ mặt…. tôi trêu
– Giống cô dâu trong đêm tân hôn quá kìa….
Nhóc càng ngại đấm lưng tôi thùm thụp…
– Em giết anh… trêu em nữa….
Khi đứa bạn cuối cùng ra khỏi cổng còn ngoái lại ráng nói
– Anh chị vừa vừa thôi mai còn gặp tụi này ăn sáng cafe đó… và cười nụ cười bí hiểm. Tự dưng tôi cũng ngại bèn chém gió
– Biến đi chú. Anh đá đít giờ.
Nó cười vang lên trong đêm tối rồi rồ ga chạy mất….quay vào nhà tôi lại ngồi gần Nhóc và thủ thỉ
– Cầm chai rượu anh và em lên sân thượng ngồi nhé.
– Dạ, anh đóng cửa đi rồi lên…
Suốt đêm đó, tôi và Nhóc là một thể không thể chia lìa. Chúng tôi yêu nhau ngay trên sân thượng xuống phòng ngủ. Đã quá quen thuộc về nhau, về từng cm cơ thể nhau…. nhưng ngày hôm nay… tôi và em tò mò hồi hộp khám phá đối phương… đưa nhau tiền vào men say của tình ái… từng đợt sóng xô cao trào cứ lên rồi lại lên……
Hạnh phúc của tôi là thế đó…
— Hết —
Để lại một bình luận