Phần 13
Miên man suy nghĩ rồi tôi và Nhóc cũng chơp mắt. Khi tỉnh dậy Nhóc đã không còn bên cạnh tôi. Vệ sinh xong bước xuống nhà ăn sáng. Có mỗi mẹ ở nhà.
– Ngủ nhiều thế con. Lo tập thể dục cho khỏe chứ người tong teo rồi.
– Dạ. Cả nhà đi hết rồi à má
– Ừ. Ba và 2 em đi làm. Còn Nhóc đi đâu từ sáng má cũng không biết. Thấy mặt buồn buồn thôi.
Ậm ừ cho qua chuyện với má tôi cũng rời nhà. Nhóc có thể đi đâu được nhỉ, chắc cô bé buồn về chuyện tôi nói tối qua. Thôi kệ, lỗi lầm tôi cũng gây ra. Phải tìm cô bé đã. Nếu không có chuyện gì tôi làm sao mà dám nhìn mặt ai nữa chứ. Loanh quanh cả tiếng đồng hồ tìm vài chỗ người quen không thấy. Chán nản tôi mò về quán cafe quen thuộc. Đang định bước lại chỗ ngồi quen thuộc bỗng chị xuất hiện kéo tôi vào một góc khuất
– 2 người phụ nữ của em ngồi chỗ đó rồi. Ngồi vào cái bàn đằng sau bụi cây ấy. Chị thấy tụi nó vừa vào mà mặt mũi nhìn sợ lắm.
Choáng váng. Em và nhóc gặp nhau sao. Lần này thi xong rồi. Bão tố này nổi lên chắc tôi cũng không dám đối mặt quá. Mò vào bàn sau gốc cây nhìn qua kẽ lá thấy mặt Em thì hầm hầm như sắp giết người, còn nhóc bình thản quá. À có gì đó buồn buồn nữa… Mà được cái bà chị này tốt nè. Biết tôi đang muốn nghe lén bà tự vặn nhỏ cái volume lại đã thế nhìn tôi đắc ý nữa mới chết chứ.
Tôi nghe giọng Em:
– Cô là gì của anh H?
– Chị là gì của anh ấy
– Tôi là người yêu của anh và tôi muốn biết cô có biết anh ấy đã có người yêu chưa?
– Biết nhưng không rõ lắm và em cũng không quan tâm
– Cô có biết giật người yêu người khác là tồi tệ lắm không hả?
– Vậy đi với người đàn ông khác trước mặt anh ấy là tốt sao chị? Em chưa nghe ai nói thế cả.
Mồ hôi tôi chảy ròng ròng, tí tách từng giọt như những hạt mưa. Chưa gì tôi đã ngửi thấy mùi chiến tranh rồi. Hôm nay tôi mới biết Em cũng thật ghê gớm khi ghen, có kém gì tôi chứ. Nhưng cô Nhóc này sao tỏ ra bình thản thế nhỉ, nói chuyện cũng nhẹ nhàng nữa nhưng mà hình như… ừ đúng rồi đá xoáy vào lòng người ta thì có chứ nhẹ nhàng gì. Ai ghê gớm hơn đây nhỉ. Tiếp tục theo dõi màn đấu súng miệng trước mặt, mồ hôi tôi tuôn ra nhanh hơn. Cái áo thun đã ướt như vừa đi mưa về vậy
– Tôi đi với người khác không liên quan đến cô, quan trọng anh ấy là người tôi yêu thương nhất. Cô tránh xa anh ấy đi.
– Thật à chị, anh ấy là người chị yêu thương nhất sao? Sao em không biết. Không thấy anh ấy nói gì cả. Nhưng xin lỗi chị, em không xa anh ấy được. Vì em đang sống chung cùng gia đình anh mà…
Em bất ngờ, khuôn mặt bắt đầu đỏ lên. Tôi thấy bàn tay em run run cầm ly nước.
– Sao cơ? Cô nói gì? Nói lại tôi nghe xem nào.
– Em nghĩ chị đã nghe rõ lời em nói rồi mà.
Tay mân mê ly nước cam chưa uống, em dõi ánh mắt xa xăm ra ngoài đường. Một không khí thật trầm lặng và đáng sợ biết bao. Giờ có ai cho vàng tôi cũng chả dám ra mặt nữa. Khủng khiếp… Hóa ra 2 người phụ nữ nói chuyện còn đáng sợ hơn là khẩu súng đặt trên trán nữa sao? Tiếp tục chứng kiến hay là rút êm nhỉ… Thôi lỡ rồi xem có gì xảy ra chứ…
Ngoắt tay kêu bà chị thêm ly cafe và gói thuốc. Phải có vũ khí cổ vũ tinh thần chứ nếu không 2 cô nàng chưa xong mà tôi xỉu thì chết. Dòm thật kỹ 2 cái túi xách xem có gì cộm cộm không? Lỡ 2 Em vác hàng nóng thì còn biết đường mà nhảy lầu cho lẹ chứ không tan xác mất. Mà kể cũng lạ đang đốp chát mà sao cả 2 lại im lặng thế nhỉ. Nhìn lén lén chút xíu tôi thấy thương cả 2 quá, vì một người đàn ông mà 2 người phụ nữ xinh đẹp ngồi đối diện nhau, qua lại đến nảy lửa. Tình hình này mà lộ ra đảm bảo tôi bị giang hồ xử quá.
Ôi 2 người đẹp, đưa lại cho tôi hạnh phúc, một người làm tôi đau khổ, một người đau khổ vì tôi. Sao cái vòng luẩn quẩn cứ xoáy vào tôi thế. Giá mà cứ theo được logic toán học, Em làm tôi đau khổ, Nhóc đau khổ vì tôi vì thế chỉ cần Tôi yêu Nhóc là xóa bỏ hết được tất cả… Viển vông thật… Giờ phút này tôi còn ngồi nghĩ bậy bạ được. Đang theo dõi chăm chú bà chị bụp tôi một cái lên đầu làm tôi hết hồn. Tính oánh lại bà cái nhưng mà nhìn bộ dạng bà tôi chịu không nổi phải lấy tay bịt miệng nếu không cười to mất.
Bà này thích mặc đầm, giờ thấy 2 em của tôi đang chiến cũng làm y như tôi: 2 tay xách đầm, chân bước rón rén như ăn trộm lại gần tôi chỉ trỏ vào 2 cô nàng trước mặt. Tôi cũng có biết gì đâu mà trả lời chứ. Đưa ngón tay lên miệng suỵt suỵt tôi kéo bà ngồi xuống cùng theo dõi.
– Chị nói thật đi, chị yêu anh ấy rất nhiều sao? – Nhóc lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.
Không nói gì Em khẽ gật đầu trả lời. Bằng giọng nghi vấn Nhóc tiếp tục:
– Vậy tại sao chị đi với người khác. Chị làm thế có biết anh ấy đau thế nào không? Chị có biết không hả. Tối ngày anh ấy uống rượu giải sầu, tối ngủ nằm mơ thấy ác mộng rồi luôn miệng kêu tên chị. Những thứ đó chị có biết không hả?
– Em nói… nói… thật…ật… sao?
– Phải, em không cần lừa chị làm gì. Thời gian qua em đều bên cạnh anh ấy. Có lẽ chị cũng hiểu cảm giác đau thế nào khi thấy người mình yêu đi với người khác rồi chứ. Lẽ ra chiều hôm ấy chị không nên đưa người đó đến đây. Với anh ấy đây là không gian mà anh trân trọng. Ngay cả em phải năn nỉ anh mới chở tới. Không dễ dàng như chị làm đâu. Mà thôi, bỏ qua. Em không phán xét về chị. Em chỉ muốn biết tại sao chị cứ nói yêu anh ấy nhiều mà lại cư xử để anh ấy khổ vì chị thế. Chị thích lắm à?
Câu hỏi của Nhóc không chỉ xoáy vào lòng Em mà ngay cả tôi cũng dựng dứng 2 lỗ tai chờ mong câu trả lời. Cảm ơn Nhóc, cảm ơn em nhiều lắm…
– Gia đình chị không đồng ý. Tết vừa qua chị đã nói với gia đình về chuyện anh chị. Mẹ chị phản đối kịch liệt. Còn tuyên bố sẽ đi khỏi nhà nếu chị tiếp tục quen ảnh. Chị xin lỗi. Chị dắt người khác đến đây chỉ vì muốn anh ấy có thể quên chị đi để tìm hạnh phúc mới thôi… chị… chị xin lỗi.
– Chị hiểu anh ấy nhiều lắm không? Có hiểu về anh ấy không?
– Có chứ, chị rất hiểu ảnh. Chỉ mong anh sớm vượt qua nỗi đau này… Em cũng cho chị xin lỗi vì hồi nãy xưng hô quá đáng. Thật ra khi chứng kiến anh đi chung với em. Chị ghen tức lắm. Muốn nhảy ra làm rõ moi chuyện ngay hôm đó. Nhưng khi thấy anh ấy nắm chặt tay em, rồi em quay lại cười… những hành động đó làm chị nghĩ sáng suốt hơn. Đừng giận chị nhé.
– Em không giận làm gì.Vì điều đó không đáng. Em đang lo cho ảnh rồi sẽ thế nào. Chị biết không hả? Anh suy sụp hẳn… suy sụp tới mức em thèm muốn anh ấy là H như ngày trước, lạnh lùng bất cần… giá mà anh như thế sẽ tốt hơn… Nhưng nói thật em chả tin tình yêu của chị dành cho anh ấy nhiều như chị nói đâu…
– Tại sao? Chị nói thật sao Em không tin?
– Chị thề đi. Lấy gia đình ra thề. Nếu chị dám thề độc trước mặt em. Em sẽ tin. Chị dám không? Nói thật cho chị biết. Hôm đó em nhìn chị đi với người đàn ông đó rất chân thật không thấy ngượng ngùng, không có vẻ giả tạo. Em thấy chị có tình cảm với người đó thì đúng hơn. Phải không? Trong lòng chị xuất phát tình yêu cho 2 người đàn ông đúng không? Đừng qua mặt em, em nhỏ tuổi thật nhưng đàn ông em tiếp xúc nhiều rồi. Anh ấy mù quáng vì yêu chị không nhận ra được gì, còn em thì khác. Nhưng thôi. Em nói thế chị đừng để ý, cứ làm gì chị thích đi. Nếu chị không đến được với ảnh thì tìm cách nói cho ảnh biết. Đừng để ảnh âm thầm chịu đựng nữa…
Gục mặt xuống bàn Em khóc, Em đã khóc. Từng tiếng nấc của Em cũng là từng mũi dao đâm vào tim tôi. Nhìn Em khóc tôi xót xa quá. Muốn chạy ra vỗ về an ủi Em thì chị kéo tôi ngồi xuống và chỉ về phía trước. Tôi quay lại nhìn thì Em đang nhìn Nhóc với ánh mắt lạ lùng :
– Em cũng yêu anh ấy nhiều phải không?
– Phải. Em quen anh ấy chắc trước chị nữa kìa. Từ khi anh ấy còn sống cuộc sống về đêm ấy. Hồi đó Em không khẳng định được tình cảm của mình, chỉ biết có gì đó khác khác. Nhưng sau khi anh ấy thoát ly em mới thấy trống vắng trong lòng, gọi điện thoại không bao giờ ảnh nghe máy của em, hỏi bạn ảnh thì nghe nói anh tìm được người yêu thương. Mặc dù buồn nhưng em vẫn vui vì đã có người làm cho ảnh hạnh phúc. Không nghĩ rằng chị là người được anh ấy lựa chọn, được ảnh hết lòng yêu lại làm ảnh đau khổ thế. Lần này em không nhường nữa đâu, em sẽ giành lại ảnh cho em. Sẽ cố gắng giúp ảnh vượt qua nỗi đau mà chị đưa đến, tin em đi. Em sẽ làm được… Chị không xứng có được tình yêu đó của ảnh. Chị biết chứ?
– Chị cũng không buông ảnh đâu. Biết là không đến được với nhau, nhưng chị cũng không chấp nhận nhìn ảnh đi với người phụ nữ khác đâu. Em cũng hiểu chứ?
Nhóc không nói gì nữa mà chỉ nhìn Em bằng ánh mắt lạnh lùng. Cô bé này, lúc nào cũng thích hơn người ta mà. Sao có thể nhường nhịn chứ? Hoàn cảnh hiện tại làm tôi rối bời, làm tôi đau đầu suy nghĩ. Tiếng Nhóc lại vang lên bên tai:
– Vậy chị với người kia là gì?
– Người ta thích chị
– Chị có gì cho người ta không?
– Chút chút gì đó… không biết là gì nữa…
“Choang” ly cafe tôi đang cầm tuột khỏi tay tôi rơi xuống đất. Cuối cùng… cuối cùng Em của tôi đó sao, Em của tôi hết lòng yêu tôi đó sao? haha…ha…ha chua chát quá. Nắm chặt bàn tay, tôi khẽ run rẩy vì câu trả lời của E, tan nát hết rồi, hết rồi… Em và Nhóc quay sang nhìn và phắt hiện tôi và chị đang ngồi đó. Cả 2 cùng đứng bật dậy. Tôi thấy trong mắt Nhóc là sự lo lắng, còn Em thì sao. Ánh mắt đó của Em như tỏ vẻ có lỗi với tôi sao… chỉ đơn thuần có lỗi thôi sao Em… Cả 2 tiến lại gần bên tôi rồi cùng hỏi:
– Anh đến lâu…lâu chưa?
– Lâu rồi. Đủ để biết câu trả lời mà bấy lâu tìm kiếm.
Ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Em. Tôi không nổi điên lên được, tôi không điên được mặc dù rất muốn. Run rẩy đứng lên, nhìn ngắm em trong sự vô cảm rồi tôi cũng chìa tay ra nắm lấy tay em. Dùng chút sức lực còn lại tôi nói :
– Anh nghe hết và biết rõ lòng em rồi. Anh không có gì nói hết. Đúng anh không xứng đáng để được Em yêu thương. Vậy thì chúc em hạnh phúc vậy, khi nào làm đám cưới nhớ gửi thiệp cho anh nhé
Em nhìn tôi bất ngờ và thảng thốt, có lẽ cái giọng lạnh lùng của tôi làm Em thấy sợ. Rồi em bật khóc và nức nở:
– Em…em xin.. lỗi anh. Em .. không biết làm gì nữa… gia đình em không cho phép… Em không thể sống cho riêng mình được. Em … xin lỗi
– Em có lỗi gì mà xin chứ. Gia đình em à, nhưng mà hình như anh nghe em nói có gì đó với người ta mà. Không sao đâu. Anh hiểu nên làm gì. Yên tâm. Anh sẽ không phá hoại hạnh phúc của 2 người đâu. Yên tâm nhé.
Nghe giọng điệu và chứng kiến điệu bộ của tôi, Nhóc vội vàng nắm lấy tay tôi và nói:
– Anh đừng như vậy, đừng như vậy được không? Em luôn bên cạnh anh mà. Có gì xảy ra em vẫn bên anh mà
Nắm chặt đôi bàn tay Nhóc, khẽ quay đầu nhìn chị tôi dắt Nhóc rời khỏi quán cafe. Mặc Em ngồi đó cô đơn một mình, tôi đi thẳng không quay đầu nhìn lại… sẽ không bao giờ nhìn lại… Em không phải của tôi, sẽ có người lo cho em thôi mà…tôi có là gì chứ… có là gì chứ…
Để lại một bình luận