Phần 12
Quán cafe quen thuộc…
Nhóc lấy xe đi mua sắm, tôi lẳng lặng bước vào chỗ ngồi quen thuộc. Chị mang cho tôi một ly cafe den và vài điếu thuốc. Ngồi xuống cạnh tôi chị hỏi:
– Cô bé nào vậy chú em. Sao bữa giờ không thấy N xuất hiện, hai đứa chia tay rồi à?
Nhìn chị bằng bộ mặt câng câng
– Chị nghĩ sao mà chia tay. Chỉ là thêm vào thôi hehe.
– Chị mày quan tâm mới hỏi. Láo láo xạo xạo tao đạp cho một phát rớt xuống giờ.
– Hehe đạp đi. Em đang cần có người chăm đây.
– Chị mày làm gì có diễm phúc chứ. Quanh mày toàn người đẹp. Mà này, cô bé vữa nãy tên gì thế. Nhìn model thế, ghẹ mới hả. Cũng dễ thương nhưng ăn chơi quá.
Tủm tỉm cười tôi không trả lời chị câu hỏi đó.
– Thôi bà chị làm việc đi, ngồi với em hồi nữa mất công em hết về nhà đó. Bà chị đẹp thế kiểu gì chả có nhiều anh thầm thương trộm nhớ chứ. Thằng em không muốn bị con dao dí sau lưng đâu hehe.
Đét… Đập vào vai tôi một cái, cong cái miệng lên:
– Coi chừng, tao mà gặp N tao méc cho xem.
Sau khi bà chị đi chỗ khác, lén nhìn chị một cái. Không hiểu sao lần nào cũng thế. Cứ buồn buồn mà gặp bà chị này là y như rằng. Đời cũng còn cái để vui phết… Bật laptop vào đọc tin tức và cắm headphone để vào trang web quen thuộc nghe những bản nhạc dj cực mạnh. Tôi có thói quen như thế đấy, cứ muộn phiền là lại thích nghe nhạc thật mạnh. Cảm giác sóng âm nhạc dội vào tai làm tâm trí tôi thoải mái hơn. Thời gian lặng lẽ trôi qua, đang say mê trong những bản Dj của việt nam thì bỗng một bàn tay gỡ headphone của tôi ra và cười khúc khích. Đang phê và thả tâm hồn theo từng nốt nhạc bị gỡ ngang, bực bội tôi quay lại tính nhìn xem là ai. Giật mình buông rơi điếu thuốc. Là N. Là em của tôi đó sao. Tại sao em lại ở đây. Đang tính mở miệng hỏi thì tôi để ý nhìn người cùng đi với em, là M. Cái thằng mà tôi không ưa nổi tí nào. Mặt câng câng còn láo hơn cả tôi nữa. Bao nhiêu vui vẻ hạnh phúc vừa nhen lên bị dội ngay một tảng bê tông to đùng. Nhìn Em tôi hỏi:
– Hai người đi đâu vậy.
– Tụi em đi uống cafe thôi. Anh làm gì ngồi một mình nghe nhạc vậy. Không đi chơi à
– À, ừ. Đang chờ đứa bạn tí.
Dường như ông trời có mắt hay sao mà tình cớ đến đáng sợ. Chưa biết làm thế nào để thoát khỏi tình cảnh nửa thịt nửa mỡ này thì tôi nghe tiếng Nhóc gọi:
– Anh!!!
Không riêng mình tôi mà Em và M đều quay lại. Mới vừa rồi giật mình vì Em xuất hiện bất ngờ thì giờ đây tôi run rẩy muốn quỵ xuống. Nhóc đó sao? Không tin vào mắt mình. Nhóc thực sự lột xác. Trong bộ váy trắng tinh khôi, mái tóc đã được làm lại. Nhóc như một thiên thần xuất hiện vậy. Trưa nay tôi đã ngạc nhiên vì sự vô tư và ngây thơ của Nhóc, thì giờ phút này Nhóc đem lại cho tôi cảm giác như lên thiên đường vậy… Không biết diễn tả thế nào nữa, nhưng tôi chỉ có thể nói: Tiên nữ giáng trần mà thôi. Em quay sang tôi với ánh mắt hình viên đạn, tôi lờ đi và bước đến đón Nhóc.
– Sao giờ em mới tới, lâu lắc à.
– Sorry chồng nhen. Làm tóc lâu wá nên vợ tới trễ tí.
Dường như nhận ra tôi bị sốc vì cách xưng hô, em khẽ đá mắt với tôi. Ừ tôi hiểu, em đang giúp tôi lấy lại những gì đã mất đó mà. Phối hợp với lời nói Nhóc quàng tay vào tay tôi tiến đến bên Em và hỏi bằng giọng ngây thơ:
– Ai vậy anh.
– Bạn anh thôi. Tình cờ gặp nhau. Thôi mình đi về ha. Mẹ chắc đang đợi đó
– Dạ, vậy mình về.
Quay sang Em và M Nhóc nở nụ cười tươi và chào:
– Anh chị chơi vui vẻ, tụi em đi trước.
Hồ ly tinh, đúng là hồ ly tinh hại dân hại nước. Ra đường mà nở nụ cười đó tôi đảm bảo tai nạn xe xảy ra quá. Tiến lại chỗ chị tính tiền, chị nhin tôi cười tủm tỉm và khẽ nói:
– Chị thấy N đi với người khác, không biết có chuyện gì. Nên thấy cô bé kia đi vào chị ra nói trước để lấy lại thể diện cho em. Không trách chị chứ?
– Cảm ơn chị nhiều… Em về. Mai em ghé em nói chị biết sau vậy.
Bước chân ra cửa Nhóc còn cố tình quay lại nhìn em, nặn ra nụ cười thật tươi với Em. Con Nhóc này, không nghĩ rằng cũng tâm lý phết. Quay sang cười với tôi, tôi đáp lại Nhóc chỉ là cái nắm tay thật chặt. Giờ này tôi chỉ muốn rời khỏi chỗ này, hình ảnh Em đi chung với M làm tim tôi đau nhói. Suốt đoạn đường về dường như Nhóc cũng hiểu nên không hề hỏi tôi câu nào. Gần tới nhà ghé sát tai Nhóc nói :
– Em hiểu anh đang nghĩ gì. Nhưng đừng buồn anh nhé. Còn có em bên anh mà.
– Anh không buồn đâu, yên tâm.
– Đừng giấu em. Thái độ của anh em hiểu mà. Tối ngủ anh đừng khóa cửa phòng biết không?
Quay lại nhìn Nhóc tôi càng không hiểu. Đừng khóa cửa phòng sao. Con xin má, trưa nay má nhìn còn chất chơi trong người con còn kiềm chế được. Giờ má lột xác như một cô thiếu nữ mới lớn và nhìn ngây thơ thánh thiện thế này. Con mà nhịn được thì con không phải là đàn ông mất…
Trở về nhà cùng Nhóc, cố tạo nụ cười vui vẻ. Ăn bữa ăn cùng gia đình. Ít nhất điều đó sẽ mang lại cho cõi lòng tan nát của tôi chút gì đó tốt hơn. Hình ảnh Em vui vẻ bên người đó cứ ám ảnh tôi, ngay cả trong giấc ngủ.
2h sáng…
Giật mình tỉnh dây sau một cơn ác mộng, hình ảnh 3 người phụ nữ tôi yêu thương bằng cả trái tim cứ lẫn lộn đen xen vào nhau. Là những câu trách móc, sao anh vô tâm, sao chỉ biết công việc, sao…sao… Nhìn ra ngoài trời, từng đợt khí lạnh lùa vào và rít lên qua khe cửa sổ. Nằm xuống cố gắng ngủ thêm chút nhưng không sao nhắm mắt.
Tự dưng tôi thèm một vòng tay, một bờ vai, một lời yêu thương chia sẻ. Không bật đèn lọ mọ qua phòng Nhóc. Khẽ đẩy cửa, cô bé không chốt trong. Tiến lại gần giường, dưới ánh đèn ngủ nhìn Nhóc như một thiên thần vậy. Trên bờ môi còn khẽ vương nụ cười. Tư thế ngủ thật là mê người đó Nhóc à. Đứng lặng im nhìn Nhóc, nhìn những cử chỉ trong vô thức của Nhóc tôi cũng hiểu được: Hạnh phúc đã quay về với cô bé. Có lẽ tối nay khi ngồi sinh hoạt cùng với gia đình tôi đã mang lại cho Nhóc sự ấm cúng, tình thương yêu… và đặc biệt đó là không khí của gia đình. Nơi đó có ba mẹ, có anh chị… tuy không cùng dòng máu cùng Nhóc nhưng ít ra đã đem lại cho nhóc điều mà nhóc luôn thèm muốn : Tình yêu thương và một gia đình…
Theo bản năng tôi cúi xuống hôn lên trán Nhóc như những gì tôi thỉnh thoảng làm với 2 cô em gái. Đôi khi em tôi cứ hét lên: Em lớn rồi ai cho anh hôn em. Buồn cười nhưng nghĩ lại đôi lúc tôi cũng hơi dị thật. Nhưng tôi không bỏ được thói quen đó. Thỉnh thoảng nửa đêm tôi hay vào phòng xem 2 đứa em, kéo chăn đáp cho tui nó và hôn lên 2 cái trán quen thuộc… Bỗng dưng có 2 bàn tay len nhẹ vào eo và ôm chặt lấy tôi. Nhìn Nhóc đã tỉnh, tôi vội vàng:
– Xin lỗi, anh làm em thức giấc hả
– Hihi… Em dậy lúc anh vừa bước vào kia, giả bộ xem ông anh có làm gì hư đốn không đó. Mà nè, em chưa cho sao dám hôn em…
Trời, câu nói.. sao giống 2 con bé em thế. Bó tay rồi. Thôi im lặng là vàng vậy. Nhóc ghì chặt tôi xuống và nằm dịch vào.
– Anh lên nằm đi, không ngủ được sao
– Ừ anh gặp ác mông
– Lên ngủ đi anh… thức nhiều không tốt đâu.
Trầm ngâm một lúc rồi tôi cũng leo lên nằm cạnh nhóc. Xích lại gần tôi, nhóc nhoẻn miệng cười. Tôi và em im lặng không nói gì hết, có đôi khi chỉ ở cạnh nhau thôi cũng đã cảm nhận được sự quan tâm rồi. Nếu tôi không quan tâm Nhóc tôi cũng đã không vào phòng. Còn Nhóc sau hành động chiều nay tôi biết một phần muốn giúp tôi, một phần Nhóc muốn giành tôi ra khỏi Em. Thích một người, yêu một người tất nhiên sẽ có sự ích kỷ. Phụ nữ vốn thế. Chả thế mà tôi đã nghe ai đó nói: Trên đời này cái gì cũng có thể nói lý lẽ, chỉ có phụ nữ là không có lý lẽ gì hết đó thôi…
Nhưng những gì tôi đang trải qua, đau khổ sao, tất nhiên tôi đau. Nhưng tôi có hạnh phúc không, chắc chắn là có. Khi tôi cứ nghĩ không có ai bên cạnh thì cô bé này đây đang nằm bên tôi. Chỉ có tôi cố tình không hiểu và không muốn. Thờ ơ với một người yêu thương mình liệu có tốt không? Yêu một người phụ nữ khác và nằm cạnh một người phụ nữ… tội lỗi…
Không muốn nghĩ nữa, nằm quay mình sang ngắm nhìn Nhóc. Cô bé cũng đang nhìn tôi mà, 4 mắt nhìn nhau rồi cả 2 cùng cười. Muốn cười thật to, thật sảng khoái nhưng tôi và Nhóc đều không dám. Rồi cả 2 nhích lại gần hơi, tôi có thể cảm nhận được hơi thở và nhịp đập trái tim nhóc đang nhanh hơn. Nhóc nhắm mắt, bàn tay em đang ôm tôi khẽ run run. Gần trong gang tấc mà sao xa cách… hình ảnh Em và người đó lại ùa về. Nhưng lần này mọi thứ đã muộn, hình ảnh đó không giữ lại lý trí cho tôi mà đẩy tôi tiến sâu vào trong tội lỗi tôi vừa nghĩ đến…
Hôn lên đôi bờ môi cong tròn của Nhóc, một nụ hôn nhẹ nhàng và thật dài. Tôi ôm chặt lấy nhóc nhưng bàn tay tôi cũng ngoan hơn không di chuyển đến những nơi mà nó không nên đến. Cứ thế tôi và Nhóc hôn nhau, thời gian cũng như ngừng lại, ánh trăng nhẹ ngoài cửa sổ như muốn ngắm nhìn đôi tình nhân đang bên nhau. Tiếng gió rít dường như hòa hợp với ánh trăng, như một bản nhạc đệm tăng thêm chút lãng mạn cho tôi và Nhóc. Bàn tay Nhóc luồn vào trong áo và bắt đầu mơn trớn lồng ngực tôi, bao khát khao yêu thương, bao tình cảm, bao đau thương dồn nén mấy ngày qua như bộc phát. Tôi ôm Nhóc chặt hơn, hôn Nhóc nhiều và mạnh bạo hơn. Lưỡi tôi đã tách đôi môi Nhóc ra làm 2 mảnh và khẽ lùa vào trong đó. Đáp trả lại tôi là một cô nhóc mạnh bạo ngày nào. Say sưa nút lấy chiếc lưỡi ẩm ướt của tôi, bàn tay Nhóc cũng dịch dần xuống cứ điểm cuối cùng đó. Thằng em đang ngủ cũng phải bật dậy, nóng bỏng và hùng dũng như muốn tuyên bố : Tôi đã sẵn sàng…
Khi bàn tay em chạm vào và nắm chặt, bao lý trí hay gì gì đi chăng nữa tôi đều không quá quan tâm. Lúc này tôi chỉ muốn được yêu thương, có một nơi để giải tỏa còn ngày mai chuyện gì đến sẽ đến. “Sỏi đá cũng cần nhau” huống gì con người, hơn nữa người phụ nữ tôi đã hết lòng để yêu lại công khai đi với người khác. Tại sao tôi phải chịu đựng, tại sao cứ một mình đau khổ. Trong khi đó cô bé này đây lại luôn bên tôi, lại luôn đau khổ vì tôi chứ…
Lần đầu tiên tôi và Nhóc tìm đến nhau trong tình trạng tỉnh táo, khẽ gỡ bỏ bộ váy ngủ của nhóc ra khỏi người. Đập vào mắt tôi là một cơ thể không tỳ vết, một làn da trắng sáng và mát lạnh. Bộ cực cong vút, thấp thoáng lên xuống sau mỗi nhịp thở của nhóc làm tôi đê mê. Biết là sai khi tiếp tục lún sâu, biết là sai khi trong lòng tôi tình cảm dành cho nhóc chưa đi quá tình bạn, biết là sai và sẽ làm nhóc tổn thương. Nhưng tôi không dừng lại được nữa rồi, hèn hạ bẩn thỉu đó là tôi sao. Vì hình ảnh Em đi với người khác, vì hình ảnh em cười nói với người ta mà tôi trút hết lên cô nhóc này sao??? Bao nhiêu cái sao rồi cũng không thoát khỏi vòng xoáy của nhục dục. Khi Nhóc còn khoác lên mình cái vỏ dân chơi tôi còn có thể dùng lý trí để chiến thắng. Còn bây giờ, nằm trong tôi là cô gái thánh thiện mang một vẻ đẹp ngây thơ và hồn nhiên. Vậy mà… tôi đã hại nàng…
Tôi trượt dần và lún sâu vào vòng tội lỗi, tôi trượt dần xuống khu rừng rậm nguyên thủy sơ khai của Nhóc. Cái quần lót màu đen che giấu đi phần nào đó ma lực cuối cùng cũng bị gỡ bỏ. Nguyên thủy đến sơ khai, đẹp đến mê hồn. Vậy mà bao lần cùng Nhóc tôi đâu có biết. Bao lần cùng nhóc là một con ma men. Còn hôm nay, không phải thế. Nhìn vào những gì Nhóc đang thể hiện, tôi hiểu sau đêm nay tôi và em sẽ có một khúc mắc, không biết bao giờ có thể gỡ bỏ được… nhưng thôi… chuyện gì đến cũng sẽ đến…
Khi cả hai hòa nhập làm một thể, từng ngón tay em cắm sâu vào lưng tôi. Lần đầu tiên trong đời Nhóc được yêu thương bình yên đến thế. Không mạnh bạo, không rượu, không lao vào nhau vì say thuốc. Lần này tôi đến với em, cho dù đem lại cho em chút ít hạnh phúc nhỏ nhoi. Nhưng sâu thẳm trong lòng tôi biết: Tôi đến với em vì để trả thù… trả thù một người con gái…
Nằm bên tôi sau thoáng yêu đương, Nhóc ôm tôi chặt cứng như sợ tôi biến mất
– Hứa với em, sáng mai khi em tỉnh dậy Em vẫn còn thấy anh. Đừng bỏ đi khi em đang say giấc được không?
– Ừ. Em ngủ đi.
Khoảng lặng thời gian kéo đến, tôi và Nhóc không ngủ được. Nằm quay qua lại trời cũng gần sáng. Nhóc lên tiếng phá vỡ đi bầu không khí quỷ dị và buồn tẻ
– Anh đang cảm thấy có lỗi với em sao?
– Sao hỏi anh vậy
– Bởi vì em có giác quan thứ 6, anh tin không?
Véo cái mũi Nhóc một cái, tôi hỏi :
– Sau đêm nay, nếu khi trời sáng. Anh vẫn đối với em không vượt quá tình yêu. Em có buồn anh không?
Trả lời tôi là tiếng kêu của gió, là tiếng quạt máy quay nhè nhẹ. Nhóc không nói. Ừ đừng nói gì em ah. Hãy tha lỗi cho anh. Anh lại mắc nợ thêm một mối nhân tình. Kiếp sau nếu còn có thể, anh hứa sẽ yêu thương em mãi mãi. Không dục vọng, không có trả thù mà sẽ là tình yêu…
Để lại một bình luận