Phần 20
Rời khỏi quảng trường trong tâm trạng rối bời vì nhiều xúc cảm, tôi lang thang khắp phố phường và dừng chân nơi quán chị… chỗ ngồi quen thuộc hôm nay không chỉ có mình tôi mà còn thêm chị nữa… từ đầu đến giờ mình chưa nhắc về chị hôm nay mạn phép tóm tắt vậy : Chị – 30 tuổi, chưa lập gia đình vì người yêu mất trong một tai nạn giao thông, cao khoảng 1,58m, dáng người gầy, làn da trắng bóc, khuôn mặt nhìn hiền từ không đẹp nhưng 2 lúm đồng tiền rất duyên…
Chị nhìn tôi thật lâu với cặp mắt âu yếm dịu dàng và hỏi
– Tại sao em lại đối xử với người phụ nữ em yêu như thế hả H?
Không đối diện với ánh mắt chị, nhìn ra đường nhấp ngụm cafe đắng… trầm ngâm trong khói thuốc tôi kể lại tất cả cho chị nghe, kể lại thời gian qua tôi đã gặp những gì. Nhưng tôi không nhắc về Nhóc mà chỉ toàn kể về Em. Nghe xong câu chuyện chị lặng người đi và nói
– Chị không nghĩ N lại như thế với em. Nhưng H à, cho dù có gì đi nữa em phải hiểu đó là người con gái Em rất thương yêu. Từ khi chị biết em chị chưa bao giờ thấy em tiều tụy như thế này đâu. Sao em không trưởng thành đi hả H, cứ đắm chìm trong nỗi đau như thế. Cho dù người ta có phản bội lại Em, nhưng ít nhất em cần biết những gì em làm không một người con gái nào có thể chịu nổi… Em đi với cô gái khác trước mặt họ, còn trả thù như thế nữa… Chị nghĩ N đang gắng gượng đối chọi với sự thật đó đấy. Nếu có thể em hãy cho qua đi. Không còn yêu thì cứ để là một kỷ niệm đẹp. Chị tin em sẽ vượt qua được mà… đừng như thế này nữa. Em còn trẻ lại là đàn ông sợ gì không lấy được cô gái tốt…
Chị nói nhiều nhiều lắm nhưng tôi chỉ có thể nhớ được như thế mà thôi. Tôi chỉ biết khi chị nói xong tôi rơi nước mắt. Lần đầu tôi khóc trước mặt người xa lạ, chị đứng lên và sang ngồi cùng tôi. Choàng tay ôm tôi ghì chặt đầu tôi vào bờ vai chị lại tiếp tục
– Em biết không? Lần đầu tiên gặp em, em có nét gì đó rất giống người yêu đã mất của chị. Nhưng càng tiếp xúc chị càng nhận ra không phải. Em bản lĩnh hơn anh ấy và nam tính hơn nhiều lắm. Nhưng có một thứ Em không bao giờ bằng anh ấy đó là quá ủy mị trong tình cảm… Em có biết mỗi lần em xuất hiện lại làm chị vui vẻ và thấy thoải mái không? Từ khi anh đi chị không rung động vời người đàn ông khác… nhưng em thì khác… chị không biết nữa… hôm nay phải can đảm lắm chị mới dám nói cho em biết tình cảm của mình… hãy là em trai của chị đi. Có gì thì kể cho chị nghe đừng cố gắng chịu đựng nữa… Em càng chịu đựng thì càng đau khổ. Đáng không H? Hãy chứng tỏ cho những người phụ nữ đó thấy, mất em là họ đã để mất đi viên ngọc quý… có được không? Từ nay nếu không có chốn quay về hãy về đây với chị. Chị sẽ nấu cơm cho em ăn, sẽ chia sẻ cùng em được chứ…
Nghe chị nói xong, tôi choàng tay qua ôm lấy chị và ghì chặt vào lồng ngực mình. Tôi có thể cảm nhận 2 hơi thở phập phồng dường như muốn hòa tan vào nhau… nhưng tôi đối với chị là thứ tình cảm của gia đình… tôi biết chị ở xa đến lập nghiệp nên mới mong muốn có một đứa em… Nấc lên vài tiếng tôi đồng ý với chị. Buông chị ra tôi lau nước mắt rồi quay qua chị và nói.
– Em biết rồi. Chị sẽ không phải thất vọng vì đã nhận thằng em này đâu. Thôi em đi đã, lát sẽ chở cô bé đến ăn tối với chị. Đừng nấu ăn nhé. Em sẽ mua đồ
– Ừ em đi đi, hãy đi gặp N và nói cho nó biết đi… Chị tin em…
Chào chị và rời khỏi quán, tôi quay lại quảng trường… Nhìn Nhóc bằng ánh mắt xin lỗi. Tôi nói với Em
– Lên xe anh chở về
Em ngạc nhiên nhìn tôi như người xa lạ, lâu lắm rồi tôi mới nhẹ nhàng với em như thế… Nhưng không sao, hôm nay những gì tôi muốn nói sẽ nói hết… Sẽ không còn thù hận và khoảng cách nữa… Tôi sẽ làm lại từ đầu đúng nghĩa của nó…
Quay sang nhìn Nhóc, tôi khẽ bảo:
– Em ngồi chờ anh quay lại nhé.
Mỉm cười với tôi và gật đầu đồng ý. Tôi biết Nhóc sẽ như thế mà.
Em leo lên xe, nhìn Nhóc rồi nói
– Bữa sau cafe nói chuyện nhé. Chúc em buổi tối vui vẻ
Xe dần rời khỏi trung tâm thành phố, ra khỏi không khí ồn ào bụi bặm của thành phố tôi mới bắt đầu mở lời.
– Thời gian qua em tốt chứ.
– Ừm. Còn anh
– Anh suy nghĩ rất nhiều về thời gian bấy lâu giữa anh và em. Còn em thì sao. Có vướng bận gì không? Hôm nay anh chở Em về vì muốn chúng ta một lần nói chuyện cho thoải mái. Không giấu giếm nhau nữa. Được chứ?
– Dạ. Vậy anh muốn biết gì nói đi em sẽ trả lời
– Tại sao em phản bội anh? Tại sao em biết anh rất yêu em mà lại làm điều đó. Anh đã làm gì sai với em đây.
– Em xin lỗi. Tại vì khi ở bên người đó em thấy vui vẻ nên em cứ nghĩ em có gì đó với người ta. Rồi hoàn cảnh của anh nữa. Ba mẹ em không chấp nhận
– Em đã nói gì với ba mẹ chưa?
– Em có nói sơ qua nhưng mẹ em không chịu. Em xin lỗi. Em là con nên phải đặt chữ hiếu lên hàng đầu.
– Ừ. Cũng được. Vậy tại sao em cố tình xuất hiện trước mặt anh cùng người ta. Em vui khi làm thế với anh phải không?
– Không. Chỉ là tình cờ thôi mà anh
– Tình… cờ…. Em coi anh là con nít à….
Tôi không nói gì thêm nữa mà chú tâm đi xe, gần đến nhà em. Tôi tấp vào quán cafe và nói
– Vào ngồi nói chuyện tí anh về.
Lẽo đẽo theo tôi vào quán, không còn hình ảnh 2 đứa sánh vai nhau như ngày nào. Mà thay vào đó mặt tôi lành lạnh, còn em có gì đó hối lối theo sau… Kêu nước xong, châm điếu thuốc tôi vào vấn đề
– Từ nay anh và em sẽ thế nào đây?
Im lặng suy nghĩ, rồi em trả lời
– Em biết anh coi thường em, ghét bỏ em. Nhưng em vẫn muốn mình như trước. Em yêu anh đó là sự thật
– Vậy em là gì với người ta hả?
– Em xin lỗi… Nhưng em không quên anh được. Ở bên anh em rất bình yên, thấy an toàn và đặc biệt sự chăm sóc của anh dành cho em, có lẽ chả có người nào làm được với em như thế… Anh à, tha thứ cho em được không? Không đến được với nhau thì em vẫn không muốn xa anh. Mong anh bỏ qua cho em đi. Em biết em đã sai đã làm anh buồn và thất vọng… nhưng xin anh…
– Em uống nước đi rồi về, anh có việc. Để anh suy nghĩ đã. Dù gì anh cũng không muốn làm tổn thương em nữa…. Để thêm thời gian xem chúng ta có thực sự rời xa nhau được không? Nếu không thể hãy gặp nhau được chứ. Từ giờ anh không gọi và không nhắn tin cho em. Em cũng làm thế đi để xác định tình cảm. Đúng anh đã dang dở một lần, và gia đình em không đồng ý. Anh chấp nhận lý do đó cho việc làm của em. Anh sẽ không bao giờ nói về chuyện em và nó nữa. Nhưng anh nói thật. Nếu lấy chồng hãy tìm cho mình người đàn ông khác đi, thằng đó không xứng…
Vậy là xong, tôi đã nói ra hết mọi suy nghĩ. Cả 2 đứa chìm vào khoảng lặng. Tôi đốt thuốc và đùa giỡn với nó. Dường như khói thuốc cứ lởn vởn trêu đùa cùng tôi vậy. Ngồi thêm khoảng 15 phút thì tôi kêu Em về. Chở em về nhà tôi chạy xe bạt mạng lên đón nhóc. Gần 1 tiếng trôi qua rồi, chắc cô bé buồn lắm…
Đến nơi nhìn bộ dạng nhóc tôi thấy buồn cười quá. Mắt nhìn những đứa trẻ đang chơi đùa, 2 thay thì ôm lấy lồng ngực vì trời se lạnh. Tôi dừng xe Nhóc cũng không hay biết, mở cốp xe lấy chiếc áo của Nhóc tôi nhẹ nhàng tiến đến sau lưng choàng cho em và hỏi
– Chờ anh lâu không?
Quay lại nhìn tôi trách móc nhưng khuôn mặt lại hiện rõ sự vui vẻ
– Cũng lâu đó. Thôi đi ăn anh. Em đói quá…
– Ừm đi ra quán mua cái lẩu ghé qua nhà bà chị ăn luôn
– Chị nào thế anh
– Em biết rồi mà…
– Chưa em chưa biết mà…
– Đi rồi sẽ biết hehe…
Chở Nhóc đi mua lẩu hải sản tôi ghé qua chỗ chị. Quán đóng cửa sớm mọi ngày… có lẽ chị muốn có một bữa tối đầm ấm đây mà. Vào trong chị đã chuẩn bị một bàn đầy thức ăn làm tôi bất ngờ quá. Không lẽ chị nấu sao. Tôi kêu lên
– Sao em dặn đừng nấu rồi mà
– Chị có nấu đâu. Mua đó chứ.hihi… thôi 2 đứa vào đây nhanh lên nào. Chị đợi lâu đói muốn xỉu rồi.
Một buổi tối vui vẻ trong không khí gia đình. Bên tôi là 2 người phụ nữ xa lạ không cùng huyết thống nhưng lại mang đến cho tôi cảm giác an toàn và bình yên như ở nhà. Hai chị em có vẻ hợp nhau nên cả buổi tối đều là tiếng nói chuyện, tiếng cười hồn nhiên và giòn giã. Vừa ăn tối vừa đắm chìm trong không khí vui vẻ của gia đình làm lòng tôi ấm áp và thoải mái.
Ăn xong Nhóc phụ chị dọn dẹp, tôi tính phụ nhưng bị 2 người đuổi thẳng lên quán ngồi xem phim với lý do: Cần nói chuyện chị em với nhau…. lãng xẹt thật nhưng mà sao chống nổi lại được : hai đánh một không chột cũng què… Cười hihihi haha trêu cả 2 người ta lên quầy mở phim xem. Xem phim cả tiếng đồng hồ mà chưa thấy 2 chị em đâu tôi rón rén mò xuống thì nghe được những tiếng thì thầm với nhau. Nghe câu được câu mất nhưng loáng thoáng bên tai là cả 2 đang nói về tôi. Mỉm cười tôi lại lên trên xem như không biết gì. Kết thúc bộ phim thì cũng hơn 10h tôi quay xuống và trêu
– Nói xấu gì mà lâu quá. Thôi trễ rồi, về thôi Nhóc, cho chị nghỉ mai còn mở quán sớm. Không là bữa sau anh em mình bị chém vì dụ dỗ bà chủ không bán cafe đó.
Hai cặp mắt quay lại lườm tôi, tỏ vẻ sợ hãi tôi vọt lẹ lên trên. Chạy theo tôi là tiếng cười giòn giã của 2 chị em. Rồi Nhóc cũng lên, tôi và Nhóc chào chị ra về.
Đường buôn ma thuột sau 10h đêm thật êm đềm và tĩnh lặng. Thỉnh thoảng là vài tiếng xe hối hả tan ca làm đêm ùa vào màn đêm lạnh giá. Sau lưng tôi Nhóc khẽ đút tay vào túi áo khoác của tôi và dựa cằm vào vai tôi. Thò tay vào túi áo nắm chặt lấy đôi tay lạnh lên vì thời tiết của Nhóc. Tôi trêu
– Nãy giờ nói xấu anh quá chừng nha
– Anh nói bậy không à. Có nói xấu đâu mà. Chỉ nói sự thật thôi…
– Hic…hic anh tệ thế sao
– Chứ gì nữa. Vậy mà không hiểu sao em lại yêu anh mới chết. Thôi mai em đi kiếm anh chàng nào tốt hơn anh mới được. Đồng ý nha anh…
– Hihi. Ừ em đi kiếm đi. Đảm bảo sẽ quay về liền à…
– Sao lại quay về. Thoát ra được phải đi luôn chứ…
– Vì sẽ không có ai tốt hơn anh đâu hihihi…
– Xí… tự tin thấy gớm đi…
Cả quãng đường về là tiếng cười đùa của tôi và em. Lâu lắm rồi đó, tôi với Nhóc mới vui vẻ như thế. Và tôi cũng chợt nhận ra có gì đó đang làm lòng tôi thay đổi. Hi vọng sự thay đổi này sẽ mang lại cho tôi sự hạnh phúc dài lâu. Tôi sợ cái cảnh giống của tôi và Em lắm rồi…
Gần đến nhà, Nhóc khẽ nói
– Lát anh qua phòng em ngủ nha. Em muốn ôm anh ngủ quá. Ngủ ngon lắm
– Không sợ à
– Sợ gì. Cái gì anh cũng biết hết trơn rồi còn bày đặt hỏi em sợ không nữa chứ…hihi
– Ừ về tắm xong anh qua rồi nằm xem phim luôn…
Về đến nhà, mẹ tôi vẫn chưa ngủ mà đang ngồi soạn bài. Thấy 2 đứa mặt mày hớn hở bà hỏi
– Sao bữa nay 2 anh em vui thế. Trúng vé số hả.
Tôi quay lại trêu mẹ.
– Còn hơn vé sỗ nữa đó mẹ. Để rảnh con kể cho mà nghe nha. Mẹ xem ngủ sớm đi mai còn đi nữa chứ
– Cha bố anh. Anh thì có lúc nào bận. Ừ 2 đứa đi ngủ đi. Lát mẹ ngủ. Mà khóa cổng chưa
– Dạ rồi. Thôi tụi con lên phòng đây.
– Ừ.
Vào phòng cởi đồ và mở tủ tôi lấy bộ đồ ở nhà chui vào phòng tắm. Công nhận cả ngày khó chịu quá. Tính tôi ưa sạch sẽ, một ngày tắm 2 lần nếu không rất khó chịu… Dòng nước mát và lạnh ngắt dội lên da thịt tôi làm tôi co rúm lại. Nhưng tôi có thói quen tắm nước lạnh từ bé rồi. Để mặc vòi hoa sen dội từng dòng nước lên da thịt, tôi hồi tưởng lại những gì diễn ra ngày hôm nay và nở nụ cười hạnh phúc…
Sang phòng nhóc, thấy phòng wc đang sáng tôi bèn leo lên giường và mở ti vi chọn phim xem. Đang xem đến đoạn gay cấn thì Nhóc ra. Mái tóc ướt sũng, bộ váy ngủ mỏng tang màu đỏ che đậy đi phần nào đó cơ thể Nhóc. Quay lại nhìn Nhóc tôi bất ngờ vì sự thay đổi của Nhóc. Dò xét bằng ánh mắt tôi hỏi
– Em mua bộ này lúc nào. Sao lại thay đổi cách ăn mặc…
– Hì hì, của chị cho em đó, đẹp không? Chị nói rồi phải như thế này mới giữ được anh
– Vớ vẩn. Anh có chạy đâu mà giữ…
– Xí… anh mà không chạy. Thôi xem phim đi em sấy tóc đã.
Tôi xem phim, em ngồi sấy tóc. Vừa sấy tóc em vừa nói
– Mai anh đi làm hả.
– Ừ.
– Vậy mai em đi xem có lớp đồ họa nào không để đăng ký học.
– Ừ.
– Cái gì cũng ừ là sao.
– Phim đang hay mà em.
Nhóc tò mò quay lại và thấy trên phim là cảnh nam nữ vai chính đang sex. Nhóc nguýt tôi một cai và nói
– Anh đúng là… chỉ thế là nhanh…
– Hihi… vậy mới là anh, mà xong chưa lại đây nằm xem phim với anh
– Chờ em tí…gần xong rồi.
Nhóc leo lên nằm xuồng bên cạnh tôi, mùi thơm cơ thể của Nhóc đặc trưng và quyến rũ… hít hà mái tóc của Nhóc tôi cười và hôn lên đó một nụ hôn nhẹ. Nhóc choàng tay sang ôm lấy tôi và với tay lấy điều khiển tắt ti vi. Màn đêm buông xuống, ánh đèn ngủ heo hắt nhè nhẹ hòa vào một buổi tối tràn đấy tình yêu thương… một đêm hạnh phúc của tôi và Nhóc…
Để lại một bình luận