Phần 129
Cùng lúc đó dưới lầu – toilet.
Dục Uyển lấy nước, rửa đi vết bẩn dính trên áo, đã không còn đậm đặc như trước nhưng vẫn còn lưu lại chút vết ố mờ, như vậy cũng đã được rồi.
Trình Mỹ cũng sẽ không tiếp tục mà làm phiền cô. Dục Uyển mỉm cười nhìn mình trong cười, rồi xoay người đi ra ngoài, chỉ là…
“Bốp…” Một khúc gỗ đập mạnh lên đầu của cô, Dục Uyển ngã xuống đất, chưa kịp nhìn rõ diện mạo kẻ hành hung, chỉ biết người đó mang một đôi giày cao gót màu đỏ.
Trình Mỹ, tay cầm khúc gậy, đang nhìn Dục Uyển. Ánh mắt của kẻ nhìn từ trên cao đầy dè bĩu và tự kiêu.
“Dục Uyển! Cô nghĩ mình có thể phá hư kế hoạch của tôi một lần nữa sao.”
Trình Mỹ quay sang nhìn hai tên thuộc hạ của mình, lớn tiếng ra lệnh.
“Khiêng cô ta đi”
“Dạ! Tiểu thư”
Bây giờ thì kịch hay đã mở màn. Mọi người hãy cùng chờ xem.
“Két… t…”
Lúc mọi người đi hết thì Hoắc Mạn Ni từ đằng sau cánh cửa toilet đi ra.
Thật ra, cô ta vừa giải quyết xong cô gái kia đáng lý sẽ không còn ở đây. Nhưng vừa bước ra ngoài cửa thì nhìn thấy Dục Uyển tới. Sẵn trên tay còn cầm sợi dây thừng, muốn làm chút gì đó thật đặc biệt. Nên mới núp mình sau cửa toilet, chờ Dục Uyển bước vào.
Nhưng không ngờ lại có kẻ cùng chung chí hướng với cô như vậy. Cô chưa kịp hành động thì Trình Mỹ đã ra tay trước, con Dục Uyển này cũng có lắm kẻ thù. Hoắc Mạn Ni rất tò mò, muốn biết Trình Mỹ này sẽ giở trò gì với Dục Uyển.
Nên Mạn Ni đã lén lút theo sau và đi đến một căn phòng dưới tầng hầm của Trình gia. Thật không thể nghĩ, mình lại có thể chứng kiến được những cảnh tượng này.
“Cởi quần áo hắn ra!”
“Dạ tiểu thư!”
Trên chiếc giường cổ xưa, đậm chất “long sàn của hoàng đế”. Hoắc Luật đang mê mang không đủ tỉnh táo, nằm cạnh Dục Uyển.
“Tiểu thư! Mấy viên thuốc còn lại này thì sao?”
Trình Mỹ nhếch miệng cười.
“Nhét vào miệng cô ta, đảm bảo là Dục Uyển tiểu thư của chúng ta, phải nuốt sạch không chừa viên nào.”
Hai thân thể bị trúng thuốc, lại được đặt trên một chiếc giường. Không cần phải chỉ đạo họ phải làm gì. Thì tự bản thân họ cũng biết mình phải làm gì, Trình Mỹ nhìn hai bờ môi của Dục Uyển và Hoắc Luật đang tìm đến nhau mà mỉm cười thỏa mãn.
Hoắc Luật lần này tôi nhất định sẽ làm cho anh thanh bại danh liệt…
“Tiểu thư! Có thể mất mười phút nữa… thuốc mới phát huy hết tác dụng, bây giờ chúng ta làm gì?”
“Còn làm gì nữa… kịch hay như vậy, nếu chỉ chúng ta xem thì rất uổng phí, đương nhiên phải gọi thêm người đến góp vui.” Trình Mỹ lên giếng.
“Ý của tiểu thư là…”
“Bây giờ tôi xuống lầu xem như không có chuyện gì, còn hai người thì đi liên lạc với tất cả kí giả và những tòa báo khác, bảo họ đến đây… càng đông vui càng tốt.”
“Dạ! Tiểu thư”
Hai người này còn hành động nhanh hơn cả Trình Mỹ, đã đi trước khi cô ta nói hết câu.
Hoắc Luật tôi sẽ khiến cho anh và cả nhà Họ Hoắc phải mất hết mặt mũi. Cho anh biết cái giá phải trả, khi đắc tội Trình Mỹ tôi.
“Rầm… m…”
Trình Mỹ đóng sập cửa lại, rồi xoay người đi. Hành lang vắng vẽ không người qua lại.
Ba phút sau…
“Két… t!!” Cánh cửa đó lại được mở ra bởi Mạn Ni.
Hoắc Mạn Ni đi thẳng đến bên giường, nhặt quần áo của Hoắc Luật lên. Thật không ngờ trong kế hoạch của Trình Mỹ lại có cả Hoắc Luật. Trình Mỹ muốn khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy cảnh Hoắc Luật và Dục Uyển thác loạn trên giường, anh em loạn luân, sẽ trở thành trò cười cho cả thành phố.
Cô đề cao cái kế hoạch trả thù thâm độc này của Trình Mỹ, nhưng không thể tha thứ được nếu dám lôi Luật của cô xuống nước.
Vừa nhìn thấy Hoắc Luật mơ màng choàng tay qua người của Dục Uyển, và đôi môi hắn quấn quýt trên môi của Dục Uyển. Hoắc Mạn Ni đã bước tới kéo hắn dậy ngay lập tức.
Trước khi đưa Hoắc Luật rời khỏi căn phòng, Hoắc Mạn Ni mỉm cười, vuốt ve khuôn mặt mê mang của Dục Uyển.
Nụ cười thật là nham hiểm…
“Ưm… m…”
Dục Uyển vì khích thích của thuốc có phần mất kiểm soát, váy dạ hội trên người bị cô lôi kéo đến xộc xệch, một tay đang vuốt ve an ủi lấy cơ thể mình.
“Nhịn không được nữa sao… thật là đáng thương, nhưng mày yên tâm… một lát nữa đây, tao sẽ tìm người vào chơi với mày, mày sẽ không cảm thấy cô đơn… ha… a!!”
Để lại một bình luận