Phần 179
Hội trường Đại Kỉ Nguyên, sức chứa lên tới hơn ngàn người. Nhưng vì người được mời đều là những nhân vật tầm cỡ, những nhân vật cấp cao của chính phủ, những thành phần nổi trội danh tiếng trên thương trường. Sự xuất hiện của họ thường kéo theo cả hàng tá vệ sĩ nên số người có mặt, sẽ có thể lên tới mấy ngàn người.
Vì vậy để đảm bảo an toàn cho họ, do đó số lượng người không cần thiết có mặt là hạn chế tối thiểu, để đảm bảo hội trường đủ thoáng để đám vệ sĩ đang ẩn núp có thể đảm bảo cho người họ bảo vệ, vẫn trong vành đai an toàn.
Nên số lượng kí giả được bước vào cũng hạn chế tối đa, chỉ đếm trên đầu ngón tay. Và họ đều rất biết chừng mực.
Cho nên Hoắc Nghị cũng không phải vất vả đối mặt với những câu hỏi liên quan đến Hoắc Phi. Vì vậy, mà hơn mười phút trôi qua mọi thứ vẫn bình yên biển lặng. Bọn kí giả có đến đặt câu hỏi thì ông chỉ tra lời qua loa “chỉ là tin đồn, ông vẫn chưa biết gì về chuyện này… để ông về hỏi lại con trai xem sao” đại loại là như vậy. Thái độ rất thản nhiên bình tĩnh, không quá kích động như lúc ở nhà.
Và lúc này thì chuyện Phi Yến là con của Trình tổng vẫn chưa có bài báo nào đưa tin, mọi người ở hội trường vẫn không hay biết. Vì phóng viên bên ngoài, đang căng não suy nghĩ viết làm sao để không mất lòng Trình tổng. Nên tin tức này bị chậm đi vài tiếng đồng hồ.
Nhưng nghiêm trọng hơn đã có một vấn đề phát sinh…
“Tống phu nhân không thấy đến?”
“Phải! Gần đây ít khi thấy bà ta xuất hiện.”
Hoắc Nghị cũng chỉ cười không lên tiếng, tuy nói là thông gia. Nhưng quan hệ của họ gần như bị cắt đứt, sau khi Tống Thiếu Hoành hôn mê trong bệnh viện, Tống phu nhân đã đuổi Mạn Ni ra khỏi Tống gia, thì họ đã không còn liên hệ.
Nghe thấy những âm thanh ồn ào, sự xôn xao của mọi người trong hội trường. Hoắc Nghị còn cho rằng chủ nhân của buổi tiệc, hai gia tộc Tề – Kỉ đã xuất hiện, chỉ có họ mới khiến cho hội trường nóng lên như vậy. Nhưng không phải, tại vì mọi người đều đang cầm lấy điện thoại, xem rất chăm chú, có người còn nhìn lão mà chỉ trỏ, không rõ bọn người đó đang xem cái thứ gì.
Cho tới khi Hoắc Nghị quay sang nhìn Hoắc Khiêm, hắn cũng đang dán mặt lên điện thoại như những người có mặt trong hội trường.
“Khiêm! Có chuyện gì?”
“Cha! Có chuyện lớn rồi… cha xem đi.”
Là phát sóng trực tiếp, đang ghi hình tại tòa cao ốc của Tống thị.
Hoắc Nghị đã hiểu tại sao hôm nay Tống Phu nhân không có mặt trong buổi lể đính hôn, vì bà ta đang bận mở họp báo. Cũng giải thích luôn, tại sao trước cửa hội trường lúc nãy lại vắng kí giả, bởi vì họ đã nhận được lời mời từ tối hôm trước dưới danh nghĩa của chủ tịch Tống, nên sáng nay đã có mặt ở Tống thị.
Hoắc Nghị bị cuốn hút từ ngay phút giây đầu tiên nhìn vào điện thoại, bởi vì đoạn video đang được phát ra tại màn hình lớn của Tống thị, được kí giả có mặt quay trực tiếp lại. Hình ảnh của Mạn Ni và Tống Thiếu Hoành lúc trước khi xảy ra tai nạn.
“Không làm gì hết, anh buông tôi ra.” Mạn Ni vùng vẫy, đánh tới tấp vào ngực của Thiếu Hoành.
“Tôi không tin, có phải cô đã phản tôi không… nói đi… có phải không?” Hắn như người mất trí gào thét.
“Anh bị điên rồi… mau buông tôi ra… anh muốn làm gì hả?”
Tống Thiếu Hoành gấp gáp dùng cả vũ lực, xé nát hết quần áo mà Mạn Ni đang mặc trên người.
“Muốn tôi tin cô thì hãy để cho tôi kiểm tra trên người cô… Hoắc Mạn Ni, nếu cô dám phản bội tôi, tôi sẽ bắt cô chết”
“Không được… anh là thằng điên, anh không được làm vậy… A… A…”
Hoắc Mạn Ni cố sức đẩy Tống Thiếu Hoành ra, và khiến hắn vấp vào bậc thềm ngã đập đầu vào ban công. Lướt nhanh qua 15 giây sau đó, trên màn hình là Mạn Ni lôi xác Tống Thiếu Hoành dậy và đẩy khỏi ban công.
Những người sau khi xem xong, đều rùn mình sợ hãi, một chút bất mãn dấy lên trong lòng họ. Mặc dù họ và Tống Thiếu Hoành không hề có quan hệ gì, nhưng vẫn cảm thấy căm ghét Hoắc Mạn Ni.
Đoạn video hoàn toàn dừng lại đó, máy quay phim của kí giả tại hiện trường Tống thị lập tức chĩa máy quay sang chỗ của Tống phu nhân.
Nước mắt trên mặt bà đã ướt nhòe cả khăn tay, hai mắt sưng bụp khuôn mặt xanh xao vì suốt cả tối đã xem không biết bao nhiêu lần cuộn băng này, cảnh tượng con trai bị sát hại dã man trong mắt bà, suốt cả đêm không thể nào ngủ được.
“Như các vị vừa xem Hoắc Mạn Ni là con quái vật, cô ta đã phản bội con trai tôi, ra bên ngoài vụng trộm… sau khi Thiếu Hoành phát hiện hành vi ngoại tình của cô ta, thì con đàn bà xấu xa đó lại sát hại nó một cách man rợ… hu… u… u…”
Giọng của Tống phu nhân đã không còn trong như trước, nó khàn vô cùng, vì suốt đêm đã dùng nước mắt để rửa mặt, khi nhắc đến tai nạn của con trai mình.
“Tôi phát đoạn video này lên là để tất cả mọi người ở Á Lạp Tân đều biết tội ác của Hoắc Mạn Ni gây, bộ mặt thật sự của con người luôn giả nhân giả nghĩa… và ả nhất định phải bị trừng trị đích đáng.”
“Tách… tách…”
Sau lời tuyên bố của bà ta, thì tất cả máy quay đều quay cận cảnh, ánh mắt hận thù, vẻ cương quyết không chịu lùi bước, đều thể hiện rõ trên ống kính.
Cùng lúc đó là tại Hoắc gia…
Xe cảnh sát đang đậu ở trước cửa, bên trong cảnh tượng rất hổn loạn, ồn ào nhất vẫn là bà ta. Vệ sĩ thì chỉ biết đứng yên, mặc dù Lữ Trị không ngừng gào thét, kêu họ đuổi đám cảnh sát này ra khỏi nhà. Không cho phép họ bắt Mạn Ni đi.
Nhưng đó là phạm pháp, trên tay họ có lệnh bắt người của tòa án. Thật ra, cũng có chút lòng riêng, bọn họ cũng vừa xem xong đoạn video đó, nên cảm thấy khiếp sợ con người Mạn Ni vô cùng, cũng giống như Tống phu nhân, muốn Mạn Ni phải đi tù.
“Các ngươi không có quyền làm như vậy… tôi sẽ kiện các người… Mạn Ni, con đừng sợ, mẹ sẽ mời luật sư giỏi nhất cho con.” Lữ Trị vừa khóc vừa chảy đuổi theo, nhưng lúc này Mạn Ni đã bị nhét vào trong xe.
“Mẹ! Con sợ lắm… mẹ… mẹ cứu con.” Mạn Ni không ngừng đưa tay ra cửa sổ níu lấy tay của Lữ Trị, người mẹ cô thương yêu nhất và người thương cô, cho khi kính xe đóng lại và chiếc xe chạy mất hút.
Lữ Trị vẫn không ngừng đuổi theo…
“Mạn Ni! Đừng sợ… mẹ sẽ tìm mọi cách cứu con ra.”
Để lại một bình luận