Phần 159
Khách sạn – Ý
“Rầm… m…”
“Rầm… m… m…”
Trước cửa khách sạn, một cô gái xinh đẹp có mái tóc dài đen mượt mà, và da mịn màng trắng muốt, hở trên lộ dưới, bởi vì trên người cô đang chỉ quấn mỗi khăn tắm, còn đang ra sức đập cửa.
“Luật! Anh có trong phòng không? Luật…”
“Rầm… m…
Trên mặt là sự hốt hoảng, nghĩ đến con vật trơn láng dài hơn hai mét, đang cuộn tròn trong bồn tắm, giây phút con trăn trườn người ra ngoài và ló cái đầu trọc lóc ra. Chân tay của Dục Uyển đều rụng rời, thần kinh tê dại không thể nghĩ ra bất cứ gì khác, ngoại trừ chạy ra khỏi đây.
Tiếng nhạc quá lớn len lẫn với tiếng nước chảy ra từ vòi sen. Mọi âm thanh không đủ lớn bên ngoài, đều vô dụng với Hoắc Luật lúc này. Muốn hắn nghe được thì Dục Uyển phải ra sức nhiều hơn nữa.
Hoắc Luật ở trong phòng tắm với những bọt xà phòng khắp người, hắn bắt đầu cảm nhận được chút ồn ào nho nhỏ bên ngoài, hình như có ai đó đang gõ cửa phòng, còn gọi tên hắn.
Ngoại trừ Dục Uyển ra thì hắn không nghĩ ra được người nào khác, nhanh chóng tắm cho xong. Hoắc Luật với tay lấy chiếc khăn tắm đang treo trên tường.
Cùng lúc đó ở ngoài cửa.
Bốn gã ngoại quốc dáng vẻ hơi say, bọn họ bước tới chỗ Dục Uyển. Một gã đặt tay lên vai của cô, xoay người lại.
Thân hình nóng bỏng của Dục Uyển họ đã được chiêm ngưỡng từ xa, quá cuốn hút đến mức khiến họ phải chủ động đến gần. Nhưng lúc này nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô, thì biết quyết định đó hoàn toàn chính xác. Trong tất cả các cô gái phương Đông mà họ từng gặp, thì cô gái này quyến rũ hơn hẳn, từ làn da, mái tóc, đến khuôn mặt đều đạt đến độ hoàn mỹ.
Bốn người ngoại quốc mỉm cười nhìn nhau, rồi nói ra một tràn dài thứ tiếng mà cô không thể hiểu.
Mặc dù suốt một tháng qua, Hoắc Luật luôn tận tình dạy dỗ, tự đánh giá bản thân cũng đã tiến bộ đôi chút, những đứng trước mặt bốn người này cô như vịt nghe sấm.
Nhưng nhìn cách ăn mặc, áo sơ mi, quần âu lịch sự, không có vẽ gì là người xấu…
Đôi chân thon dài và bờ vai trần thanh mảnh của một cô gái trẻ, luôn khiến cho mọi đàn ông phải phải để mắt, đặc biệt là lúc trên người cô ta chỉ có mỗi chiếc khăn tắm xuất hiện trước mặt, bộ ngực căng tròn như ẩn hiện bên dưới chiếc khăn bông, tùy hứng có thể rơi bất cứ lúc nào. Bọn đàn ông sẽ nghĩ đến điều gì…
“Cô em! Giá đi khách một đêm của em là bao nhiêu?” Một gã ngoại quốc lên tiếng.
“Bao… bao… nhiêu?”
Dục Uyển đặt tay xuống cằm suy nghĩ rất lâu, nguyên cả một câu văn dài cô chỉ nghe hiểu được hai chữ “bao nhiêu”. Cô nhớ Hoắc Luật từng dạy qua hai từ này, hình như… cái này là dùng để hỏi thời gian.
Chắc bọn họ muốn hỏi cô bây giờ là mấy giờ, cái này thì cô biết. Thật là nhầm lẫn tai hại, thầy dạy tận tâm nhưng trò lại học không tới nơi tới chốn.
Dục Uyển bắt đầu tính ngược thời gian. Lúc cô bước vào phòng tắm là khoảng chín giờ, cởi đồ ra, rồi nhìn thấy anh bạn nhỏ đó, sau đó chạy ra khỏi phòng… bây giờ có lẽ đã hơn mười giờ.
Sau khi tính toán kĩ lưỡng, Dục Uyển đã đưa mười ngón tay lên, còn là hai lần liên tiếp.
“Nhiều… hơn… mười… mười”
Với với tiếng Ý bập bẹ của mình, Dục Uyển không biết bọn họ có hiểu cô nói gì hay không, nhưng thấy họ cười rất là tươi chắc là hiểu rồi, người Ý thật là thân thiện.
“100 Euro… ok, nếu em phục phụ tốt, bọn tôi đồng ý trả thêm cho em nhiều hơn.”
Bởi vì Dục Uyển đưa mười ngón tay, còn đưa tới hai lần. Nên bốn người họ suy đoán, mười lần mười tức là một trăm euro. Với một vẽ đẹp truyền thống của một cô nàng phương Đông quyến rũ, thì cái giá đó quá rẽ. Nếu cô khiến cho tất cả bọn họ vui vẽ, hưởng thêm cho cô cũng không là vấn đề.
Tiếp theo họ cũng nói rất nhiều, Dục Uyển lại chẳng hiểu họ nói gì. Chỉ biết tỏ ra thân thiện, Dục Uyển cười rất tươi, nụ cười cô được bốn người ngoại quốc hiểu ngầm là cô đã đồng ý đi đêm với họ. Nên bước tới nắm tay kéo Dục Uyển đi.
“Các ngươi… sao lại lôi đi… buông ra… các người muốn đưa tôi đi đâu?”
Lúc này Dục Uyển vẫn chưa hiểu ra vấn đề. Nhưng theo bản năng bị đàn ông lạ kéo đi, cô hét thật to.
“Luật! Cứu em… Luật.”
“Luật…”
Hoắc Luật từ trong phòng mở cửa bước ra, thì nhìn thấy Dục Uyển bị bốn gã ngoại quốc to khỏe đang lôi đi, chiếc khăn tắm xộc xệch dù được cô níu giữ cả hai tay nhưng sắp rơi ra. Đôi mắt của Hoắc Luật đã nổi lửa, hắn bước tới.
“Bốp… p…”
“Bốp… p…”
Không nói lời nào hắn đã đấm thẳng vào mặt của từng người, cho tới khi kéo được Dục Uyển về phía mình. Tội nhất là bốn kẻ ngoại quốc kia, họ không phải là dân đầu gấu gì ghê gớm, chỉ là những người đàn ông rất bình thường có nhu cầu sinh ly cũng bình thường, họ chơi gái có thỏa thuận, bên tình nguyện bán, bên đồng ý trả tiền, sao lại bị đánh.
Mười lăm phút sau…
Trong phòng của Hoắc Luật.
Bởi vì anh bạn trơn lán kia vẫn còn ở trong phòng của Dục Uyển, nhân viên của khách sạn đang bận rộn xử lý nó. Cho dù họ đã đem nó rời khỏi đó, nhưng Dục Uyển vẫn bị ám ảnh tâm lý rất lớn, không dám quay về phòng mình ngủ.
Nhưng đến phòng của Hoắc Luật, thật sự…
Cũng không dể thở hơn chút nào.
Một không khí trầm mặt, im lặng đến ngợp thở, Dục Uyển như cô học trò nhỏ đang phạm tội, hai tay vấu vào mép khăn tắm vò tới vò lui, cúi mặt sát đất. Thỉnh thoảng, cô cũng len lén ngẩn đầu lên nhìn hắn.
Tới giờ Dục Uyển vẫn còn mơ hồ, không hiểu tại sao cô lại bị bốn đám người kia lôi đi. Cô cũng không hiểu, sau khi Hoắc Luật đánh cho người ta một trận tơi tả, lại phải móc ví tiền ra đưa cho bọn người kia. Và điều cô khó hiểu nhất, tại sao hắn lại tức giận với cô.
Hoắc Luật không biết nên xem đây là phúc hay họa, từ sau khi Dục Uyển phẫu thuật thành công, không chỉ những vết bỏng trên người mà cả vết bớt đỏ trên mặt cũng hoàn toàn biến mất, tất cả như chưa từng tồn tại.
Cô trở nên rất xinh đẹp, kéo theo đó là hàng tá những rắc rối đến từ những gã xung quanh. Những nơi bọn họ đi qua, bọn đàn ông luôn bị cô thu hút, mặc dù hắn biết Dục Uyển không làm gì, chỉ những cái liếc mắt vô tình hay nụ cười lơ đễnh, lại như khiêu khích. Đây không phải là lần đầu tiên Dục Uyển gặp rắc rối với bọn đàn ông từ khi cô tháo băng ra.
Dục Uyển đã không còn là Dục Uyển của trước đây, ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có, hắn ước gì cô có thể quay lại như trước.
“Luật! Anh… anh đang giận em sao?”
Hắn xoay lưng lại nhìn cô và…
“Tại sao em lại ngốc nghếch như vậy, không phải anh đã dặn em ở yên trong phòng đừng ra ngoài gây chuyện?” Bởi vì quá lo lắng cho Dục Uyển mà Hoắc Luật đã lớn tiếng với cô.
Dục Uyển bật dậy khỏi giường, dù mọi thứ bao gồm cả diện mạo của cô đã thay đổi, nhưng tính khí ương bướng kia vẫn còn.
“Em gây chuyện? Là đám người đó đến kiếm chuyện với em trước… tới giờ em vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, anh không nói cho em biết, em cũng chẳng biết mình đã làm gì sai?”
“Em không biết sao?” Hoắc Luật cười trong giận dữ, hắn bước tới gần cô.
“Bọn họ kéo em đi, vì nghĩ em là gái gọi… họ nói em đã đồng ý với giá 100 euro cho một đêm cùng bốn người họ.”
Nghe mà giựt cả mình, Dục Uyển phản ứng rất mạnh, lớn tiếng cãi lại…
“Gái gọi… bọn họ bị điên sao? Em có chỗ nào giống?” Mặc dù bộ dạng cô lúc này, trời sinh yêu nghiệt rất giống hồ ly tinh nhưng cũng không rõ ràng đến mức, hiện ngay trên mặt ba chữ “cần đi khách”.
Nhưng khi tự mình nhìn lại bản thân, có chút chột dạ, bộ dạng cô lúc này thật đúng là khó minh oan. Khăn tắm trên người suýt nữa rơi ra ngoài, Dục Uyển bắt đầu đỏ mặt, hai tay đặt lên chiếc khăn tắm chỉnh sửa cho thật ngay ngắn.
Khuôn mặt thanh thoát, ngũ quan hoàn mỹ, cùng vai trần gợi cảm và khuôn ngực tròn đầy quyến rũ. Dừng lại trên chiếc khăn tắm trên người của Dục Uyển, cổ họng Hoắc Luật như bị xiết chặt lại, lửa dục bắt đầu cháy lan. Hắn chỉ muốn ném bay chiếc khăn, sau đó đè cô xuống dưới thân, và giày vò cái thân thể yêu nghiệt của cô.
Hắn là đàn ông, đám đàn ông bên ngoài cũng vậy, họ cũng sẽ có cùng suy nghĩ của hắn lúc này.
“Trước khi trách người khác, hãy xem lại việc làm của em… không có người phụ nữ đàng hoàng nào lại chạy ra ngoài khi chỉ quấn khăn tắm, nếu anh không xuất hiện kịp… con ngốc như em sẽ xảy ra chuyện gì?”
Cô vô tâm, cô lở đểnh, nhưng hắn không cần phải nói nặng nhẹ với cô như vậy.
Lúc đó bị con trăn đó dọa không suy nghĩ được nhiều, hoảng sợ chạy đi cầu cứu hắn. Tới giờ nhớ lại chân tay cô vẫn mềm nhũn. Nhưng nếu quay ngược lại thời gian, khi nhìn thấy con trăn đó bò trong bồn tắm một lần nữa, cô vẫn sẽ khoác khăn tắm mà chạy ra ngoài.
“Phải! Em rất ngốc… ngay cả mấy câu ngoại ngữ đơn giản nghe cũng không hiểu, khiến cho một đại thiếu gia như anh phải bận tâm, nếu anh khó chịu thì lần sau cứ để mặc em… em có thể tự mình xoay sở, không phiền đến anh”
Dục Uyển tức giận xoay người đi thì Hoắc Luật bất ngờ bước tới, hắn vắt ngang eo cô rồi vác lên vai. Đi thẳng đến bên giường và ném cô xuống.
“Em có thể xoay sở thế nào? Anh sẽ chứng minh cho em thấy… em sẽ không thể làm được gì”. Hắn tức giận vì sự cứng đầu, cứng họng của Dục Uyển, bản tính này của cô nếu không sửa sẽ dể chuốc lấy họa.
Dục Uyển vừa bật dậy, thì Hoắc Luật đã như con báo dữ nhào đến, hắn phủ lên người cô. Hai tay chống lên ngực của Hoắc Luật đẩy hắn ra, nhưng hắn lại như tản đá không dịch chuyển, nếu là cô của trước kia đã không chật vật như bây giờ.
“Luật! Anh buông em ra… Luật…”
“Ưm… m…”
Những nụ hôn mãnh liệt mang hơi thở và dã tâm chiếm đoạt của mãnh thú, cắn mút lấy hai cánh môi mềm mại của Dục Uyển, nuốt chửng những lời nói, ngăn lại tất cả âm thanh kháng cự.
Một tay bắt lấy hai cánh tay trước ngực của Dục Uyển, đặt lên đỉnh đầu. Tay còn lại cường hãn tách một bên chân của Dục Uyển ra, những ngón tay lần mò vào bên dưới khăn tắm, luân phiên chà đạp lên hoa huyệt nhỏ bé đang run rẩy.
“Áh… áh…”
Di dời những nụ hôn cường bạo xuống trước ngực, cách lớp khăn tắm hắn cắn mút lấy ngực của Dục Uyển, vẫn mạnh mẽ cưỡng chiếm thân thể cô cho đến khi nghe thấy tiếng khóc nức nở nghẹn ngào của Dục Uyển, thì hắn mới dừng lại.
Hoắc Luật nói đúng, bây giờ cô đúng là vô vụng, ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có. Những giọt nước mắt bất lực cứ tràn mi.
Chạm vào khuôn mặt ướt át đầy lệ của Dục Uyển, hắn giúp cô lau đi và xoay người cô chặt cô vào lòng. Uất ức cho bản thân quá không thể làm được gì, tức giận vì sự bắt nạt của Hoắc Luật, cô vừa khóc vừa đánh tới tấp vào ngực hắn.
“Đồ tồi! Anh biết rõ em đã vô dụng… còn bắt nạt em, làm em sợ… làm em khóc… đồ xấu xa.”
“Uyển! Anh xin lỗi… nín đi em.”
Hoắc Luật ôm lấy cô, và hôn nhẹ lên tóc. Hắn không có ý làm cô sợ, hắn chỉ muốn Dục Uyển nhận thức được một điều, cô đã không còn là Dục Uyển của trước đây.
“Uyển! Anh sẽ tìm ra thủ phạm gây ra tất cả chuyện này, bọn phải trả giá vì những gì đã gây ra.”
Để lại một bình luận