Phần 146
“Cửa không khóa.”
Dục Uyển lưỡng lự rất lâu mới dám gõ cửa phòng của Hoắc Luật. Cô vừa đẩy cửa vào, thì nhìn thấy hắn đang chật vật với chai rượu thuốc bên cạnh. Bởi vì vết thương là ở sau lưng, nên hắn không thể tự mình thoa thuốc được.
“Em có mang rượu thuốc cho anh”
Hoắc Luật khoác tạm chiếc áo sơ mi vào, tỏ ra không sao. Hắn đứng dậy đuổi khách.
“Không cần! Anh vừa mới thoa thuốc xong.”
Ngay cả chai rượu thuốc còn chưa mở nắp ra, thì thoa xong làm sao chứ. Hoắc Luật đang muốn đuổi cô. Nhưng hắn vì cô bị thương, dù có mặt dày cũng phải ở lại, giúp hắn thoa thuốc xong rồi cô sẽ đi.
“Em biết anh vẫn chưa thoa thuốc… cởi áo ra, em giúp anh thoa thuốc” Dục Uyển đẩy Hoắc Luật ngồi lại giường.
“Anh yên tâm, sau khi thoa thuốc cho anh xong, em và anh hết nợ nần, em sẽ đi… được chưa.”
Dục Uyển đã nói quá rõ, Hoắc Luật muốn trốn cũng trốn không được. Hắn đành phải cởi áo ra và nằm xuống giường.
Dục Uyển cũng trèo lên giường và mở chai rượu thuốc ra. Không gian căn phòng trở nên yên lặng khác thường, không ai lên tiếng, chỉ có mùi rượu thuốc lan tỏa và thời gian trôi qua vô cùng chậm.
“Vết sẹo này?”
Bàn tay của Dục Uyển lướt nhẹ qua vết sẹo mới lành trên người của Hoắc Luật, nó làm cô nhớ đến chuyện ở đảo Không Tên.
“Là lần trước anh đánh nhau với đám võ sĩ ở Á Tư Mã nên bị thương”
Vết thương không nặng, nhưng nó lại để lại một vết sẹo dài trên người của Luật, điều đó nhắc nhở Dục Uyển hắn vì cô mà một lần nữa bị thương.
Dục Uyển bất tri bất giác lại đặt tay lên vết sẹo.
“Còn đau không?”
Hoắc Luật có thể cảm nhận được những ngón tay của cô đang di chuyển trên lưng hắn, cảm giác bức rức cùng dòng điện như đang chạy qua người hắn.
“Được rồi! Để anh nhờ Hoắc quản gia… em ra ngoài.”
Hoắc Luật bất ngờ bật người dậy, tách Dục Uyển ra thật xa. Nếu còn tiếp tục hắn không tự tin có thể làm chủ hành động của bản thân, làm ra những chuyện điên rồ.
“Vậy em ra ngoài.” Dục Uyển bước xuống giường và kéo cửa ra.
Nhưng cửa vừa mở ra, cô lại đứng sựng trước cửa.
Bây giờ thì cô đã tin, cái gì gọi là tình ngay lý gian, có miệng mà không thể giải thích. Tại sao cái tình huống oái oăm đó lại xuất hiện vào lúc này. Lúc cô vừa bước ra khỏi phòng của Hoắc Luật, thì đúng lúc Hoắc Phi và Bạch Ngạn Tổ lại đi ngang qua.
Nụ cười trên môi đang rạng rỡ của Hoắc Phi lịm tắt ngay khi nhìn thấy cô từ phòng anh trai mình bước ra, Hoắc Luật còn đang trong bộ dạng khó ai giải thích được là hắn vừa mặc áo vào.
“Tao về trước… có gì bọn mày bình tĩnh giải quyết.” Bạch Ngạn Tổ thì lập tức xoay người đi.
Cả ba người trong cuộc nhìn nhau, im lặng…
“Tại sao cậu không giải thích.”
“Cậu bảo mình giải thích thế nào, không ai khảo mà lại khai… Phi, anh đừng hiểu lầm, giữa em và Luật không có chuyện gì sao? Trong khi anh ấy không nói gì lại bỏ đi.”
Tại trường đua ngựa – Bạch gia.
Dục Uyển và Lý Nhã đang ngồi trên khán đài nhìn xuống cuộc đua ngựa bên dưới, một con ngựa đang dẫn đầu, và hai con ngựa phía sau vẫn liều mạng đuổi theo.
“Cộp… cộp…”
Đã hai ngày từ sau khi Hoắc Phi nhìn thấy Dục Uyển bước ra từ phòng của Hoắc Luật, mọi thứ bình yên như chưa từng có chuyện gì xảy ra, không to tiếng, không ầm ĩ…
Tâm trạng của cô đã nặng nề, nhưng xem ra Lý Nhã còn nặng nề hơn cả cô. Ít khi nào cô thấy Lý Nhã có bộ dạng chán chường, uể oải như bây giờ. Trong cái thế giới nhỏ bé, một tiếng cũng thiếu gia, hai tiếng cũng thiếu gia ơi, thì chuyện này chắc chắn dính líu đến Bạch Ngạn Tổ.
“Tiểu Nhã! Có phải cậu và Bạch Ngạn Tổ đã xảy ra chuyện, hay hắn ở bên ngoài lăng nhăng?”
Im lặng, thì có nghĩa là đúng rồi, tên Bạch Ngạn Tổ này, đi đâu để tìm được một người vừa ngoan vừa hiền, vừa ngốc nghếch lại xinh đẹp như Lý Nhã, hắn còn dám ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.
“Để mình đi dạy dỗ hắn.”
Máu nóng nữ hiệp trỗi dậy, Dục Uyển bật người đứng lên. Nhưng Lý Nhã lại cản lại.
“Cậu đừng đi! Không phải liên quan đến thiếu gia… mà vấn đề của mình.”
“Cậu thì có vấn đề gì? Lý Nhã có phải cậu có chuyện giấu mình… còn nói là chị em tốt, có chuyện gì mình cũng kể cho cậu nghe, cậu có chuyện lại giấu mình.”
“Được! Mình kể cho cậu, nhưng cậu phải giữ bí mật.”
Nhìn thái độ cẩn trọng và sự do dự của Lý Nhã, Dục Uyển có thể tưởng tượng được tính nghiêm trọng của vấn đề mà Lý Nhã sắp nói ra, nhưng chuẩn bị làm sao cũng không thể thoát được cái gọi là ngạc nhiên bất ngờ.
“Cái gì… cậu có thai”
Cũng may khán đài hôm nay không có người, nếu có thêm mấy chục người ngồi rãi rác hàng ba hàng tư, đảm bảo tần số vừa rồi phát ra khỏi miệng của Dục Uyển, đủ làm cho tất cả mọi người nghe thấy.
“Cậu nói nhỏ tiếng thôi!” Lý Nhã khẩn trương vì sợ Bạch Ngạn Tổ sẽ nghe thấy.
“Tiểu Nhã! Cậu có thai là chuyện lớn… tại sao lại giấu mọi người… Bạch Ngạn Tổ có biết chuyện này không? Hắn nói sao? Hắn có nói sẽ chịu trách nhiệm với cậu không?”
Những câu hỏi liên tiếp được bắn ra, nhưng chỉ một câu nói của Lý Nhã đã dập tắt…
“Mình chưa nói cho thiếu gia biết.”
Dục Uyển xoay xẩm mặt mày…
“Tiểu Nhã! Cậu ngốc vừa đủ xài thôi chứ… sao lại ôm hết một mình… cậu phải cho hắn biết, xem hắn xử lý chuyện này thế nào, cậu không muốn nói cho hắn biết thì để cho mình.”
Dục Uyển hùng hổ, nóng nãy như muốn trèo xuống khán đài, nhưng Lý Nhã lại hai tay kéo về.
“Uyển! Cậu đừng vội… mình sẽ lựa thời điểm thích hợp, nói chuyện này cho thiếu gia biết.”
“Vậy khi nào mới thích hợp, để cái bụng cậu to ra hay lúc cậu sinh ra nó mới là thích hợp.”
“Tiểu Nhã! Chuyện này không phải nhỏ, cậu mau nói cho Bạch Ngạn Tổ biết, nếu hắn không chịu trách nhiệm với cậu, mình sẽ không để hắn yên.”
Dục Uyển rất lo cho Lý Nhã, tên hoa hoa công tử đó, nếu hắn bảo tiểu Nhã phá bỏ đứa bé thì sao, cô nhất định sẽ xử đẹp hắn.
“Mình biết cậu lo cho mình… nhưng cậu để tự mình giải quyết được không? Uyển.”
“Được! Nhưng cậu phải nhớ… cậu luôn có một chị em tốt là mình bên cạnh, mình sẽ luôn đứng về phía cậu.”
Bạch Ngạn Tổ, tốt nhất anh không được có lỗi với tiểu Nhã. Mặc kệ anh là thái tử gia hắc đạo đi nữa, tôi cũng không tha cho anh. Vừa nhắc đến hắn, thì hắn lại xuất hiện.
“Phi! Mày có thấy ánh mắt của Dục Uyển đang nhìn tao…”
Từ xa, Hoắc Phi và Bạch Ngạn Tổ đang phóng ngựa chạy tới, gió thổi cát bay, bụi mờ tán loạn. Nhưng vô tình lướt qua chỗ Lý Nhã đang ngồi, nhìn thấy ánh mắt đe dọa của Dục Uyển, hắn lạnh cả người.
Bạch Ngạn Tổ vẫn còn bình thản để ý xung quanh, còn Hoắc Phi thì đang dốc toàn lực để chạy đua với Hoắc Luật, không có thời gian mà trả lời câu hỏi của Bạch thiếu.
Trước giờ cái gì hắn cũng chậm hơn Hoắc Luật, chào đời chậm hơn, có được trái tim Dục Uyển cũng chậm hơn. Lần này hắn muốn được nhanh hơn, nhưng hắn đã chọn sai môn thi, nếu bơi lội có thể phần thắng sẽ thuộc về hắn, còn đua ngựa thì cho dù hắn tập luyện thêm năm hay mười năm nữa, cũng không phải là đối thủ của Hoắc Luật. Nên chỉ có thể hít bụi ở phía sau.
“Cộp!! Cộp…”
Bụi bay mịt trời, Bạch Ngạn Tổ vì phân tâm nên bị đẩy lùi lại phía sau. Chạy được giữa đường thì hắn quay đầu ngựa lại. Hắn tham gia cuộc đua này thì cũng không có lợi gì, chỉ phí sức, đổ mồ hôi, cuộc chiến giữa anh em họ, hắn không nên xen vào.
“Hí… í…” Bạch Ngạn Tổ thắng ngựa lại rồi, nhảy xuống đất.
“Tiểu Nhã…”
Lý Nhã thì đang nói chuyện với Dục Uyển, nhưng vừa nghe thiếu gia gọi tên mình, lập tức chạy đến, cầm khăn và đưa nước cho hắn uống.
“Thiếu gia! Nước của cậu.”
Bạch Ngạn Tổ sau khi uống xong cũng không đóng nắp chai lại, đã đưa cho Lý Nhã, rồi lạnh lùng đi vào trong mát ngồi. Lý Nhã chỉ có thể lủi thủi đi theo sau, cầm quạt cho hắn.
Dục Uyển từ xa đứng nhìn, chỉ biết lắc đầu. Bộ dạng không có tiền đồ này của Lý Nhã, chuyện cô lo chị em tốt sẽ bị Bạch Ngạn Tổ bắt nạt đã quá dư thừa, vì ngay lúc này tên thái tử gia đó đã vắt kiệt Lý Nhã. Nhưng sự phục tùng vô điều kiện và nụ cười hạnh phúc của Lý Nhã khi làm bất cứ chuyện gì cho hắn, mới là điều đáng để cô lo hơn.
“Có muốn thi với chị không?”
Giọng nói của kẻ đứng phía sau, đã cắt đứt sự liên kết giữa Dục Uyển về chuyện của Lý Nhã và Bạch Ngạn Tổ, cô xoay người nhìn lại.
“Chị Mạn Ni!”
Sau khi Dục Uyển gật đầu đồng ý thì năm phút sau đã có một con hắc mã to lớn, được dẫn đến trước mặt. Mọi chuyện đều rất bình thường cho tới khi Dục Uyển trèo được lên lưng ngựa. Con ngựa như điên dại, bất ngờ lao thẳng về phía trước với tốc độ kinh hoàng. Dục Uyển không thể nào kiểm soát được nó, khiến cho tất cả mọi người đều hốt hoảng.
“Á… á… a…”
Bạch Ngạn Tổ và Lý Nhã đều chạy hết ra ngoài. Còn kẻ đầu sỏ gây ra chuyện thì đứng đó mỉm cười, Hoắc Mạn Ni chờ nhất chính là giây phút này, hi vọng con ngựa đó sẽ nghiền nát Dục Uyển ra, thật ra cô đã giở một chút thủ đoạn nhỏ trên con ngựa Dục Uyển đang cưỡi.
“Luật!” Nhưng vừa nhìn thấy Hoắc Luật đi tới, Mạn Ni lại tỏ ra lo lắng.
“Tại sao lại đưa con ngựa đó cho cô ấy?”
Hoắc Luật trừng mắt, lớn tiếng với người đàn ông đã dắt ngựa ra cho Dục Uyển, hắn run rẩy, lúng túng nhìn Hoắc Mạn Ni, nếu không có lệnh của cô ta thì hắn làm sao dám đưa con ngựa khó hầu đó cho Dục Uyển cưỡi.
“Thiếu gia! Là… Mạn Ni tiểu…”
Trước khi hắn mở miệng nói hết câu, thì Mạn Ni đã đẩy hắn ra.
“Luật! Vừa rồi chị có nói con ngựa đó rất hung dữ, nhưng Dục Uyển vẫn cương quyết muốn cưỡi nó… em đừng trách anh ta” Mạn Ni lên tiếng.
“Cộp… cộp…”
Nóng mặt vì con ngựa đang chạy như điên như dại, hắn quá lo cho Dục Uyển, nên không còn thời gian để đổ lỗi cho ai. Hoắc Luật lập tức đã nhảy lên ngựa đuổi theo.
“Luật! Chờ chị với… Luật”
Hoắc Mạn Ni cũng nhảy lên ngựa chạy theo, và Hoắc Phi vừa mới dắt ngựa vào trong, cũng xoay đầu lại, thúc ngựa đuổi theo. Một màn rượt đuổi đang diễn ra trên trường đua…
Con ngựa của Dục Uyển đang cưỡi cứ chạy thẳng về phía trước, mặt dù trước mặt có rất nhiều trước ngại vật, nhưng nó bất chấp tất cả, đạp đổ những bụi cây xung quanh, phóng ra khỏi rào chắn, và băng thẳng vào rừng.
Khả năng nổi loạn của con ngựa này đã vượt ngoài tầm kiểm soát của Dục Uyển, phía trước mù mịt, không rõ là vực sâu hay thung lũng, cô bắt đầu hoảng loạn, có khi nào cô sẽ chết như thế này không…
“Dục Uyển…”
Tiếng nói của Hoắc Luật từ phía sau vọng đến, Dục Uyển cảm giác như người đang lạc phương hướng tìm được đường ra, chỉ cần có Luật bên cạnh, cô sẽ không sao. Cô luôn có niềm tin mãnh liệt giành cho hắn.
Với tài cưỡi ngựa thần sầu của mình, Hoắc Luật đã đuổi theo phía sau.
“Luật… em không thể kiểm soát được nó.” Cô hoảng hốt lên tiếng.
“Uyển! Đưa tay cho anh… nhanh lên!”
Nhưng không thể, tốc độ của con ngựa quá nhanh, phía trước đã là con suối với dòng nước đang chảy xiết. Nếu không thể ngăn con ngựa lại, cả cô và nó đều sẽ rơi xuống suối. Hoắc Luật không còn sự lựa chọn nào khác.
Hắn bay tới ôm lấy Dục Uyển, cả hai cùng lăn xuống chân đồi.
Tiếng ngựa vang dội từ xa, sau khi Hoắc Luật và Dục Uyển rơi khỏi ngựa thì đám người của Hoắc Phi, Bạch Ngạn Tổ, Lý Nhã và Hoắc Mạn Ni đã đuổi tới nơi. Bọn họ cũng đã chứng kiến hết tất cả hành động anh hùng của Hoắc Luật, liều mình ôm lấy Dục Uyển khi con ngựa sắp đâm đầu xuống con suối.
“Luật…”
“Dục Uyển…”
Hoắc Luật và Dục Uyển đều đang nằm ở dưới chân đồi, mỗi người mỗi ngã. Dục Uyển dưới sự che chắn của Hoắc Luật, chỉ bị trầy xước ở tay. Nhưng đầu của hắn lại va mạnh vào tảng đá chảy máu.
“Hí… i…”
Hoắc Phi khẩn trương nhảy xuống ngựa, bước nhanh đến chỗ Dục Uyển, hắn ôm chặt lấy cô.
“Dục Uyển! Em có sao không?”
“Em không sao.”
Nhưng Dục Uyển lại đẩy Hoắc Phi ra, trong tâm trí của cô lúc này chỉ có Hoắc Luật, không nhìn thấy thái độ lo lắng của Hoắc Phi, cô lao ra khỏi vòng tay của hắn, chạy thẳng đến chỗ Hoắc Luật.
“Luật! Anh có bị làm sao… anh có chỗ nào bị thương?”
“Anh không sao.”
“Cái gì không sao, trán anh đang chảy máu.”
“Em đừng có khóc, anh thật sự không sao.”
Hiện tại Hoắc Luật và Dục Uyển như ở thế giới của hai người họ, mọi người đều trở thành vô hình.
Hoắc Phi vẫn còn hụt hẫng đứng ngoài lề, hắn biết trong lòng của Dục Uyển vẫn chưa quên hẳn Luật, nhưng hiện tại cô đã là vợ sắp cưới của hắn, hắn không cho phép cô vì người đàn ông khác khóc trước mặt hắn. Cho dù là anh trai của hắn đi nữa.
“Đi theo anh” Hắn bước tới đẩy Hoắc Luật ra, và lôi Dục Uyển đi.
Nhìn thấy thái độ khó chịu mà khuôn mặt tối sầm của Hoắc Phi, Dục Uyển như người bừng tỉnh.
“Luật! Em bị thương, để chị xem.” Hoắc Mạn Ni vừa mới bước tới, tay chưa kịp chạm vào trán của Hoắc Luật đã bị hất ra.
“Không cần!” Hắn lạnh lùng đi lướt qua người của Mạn Ni.
Dù Hoắc Luật không nói thẳng ra, nhưng Hoắc Mạn Ni biết, hắn đang khó chịu vì cô đã đã đưa con ngựa đó cho Dục Uyển cưỡi.
Luật, trong mắt cậu chỉ nhìn thấy vết thương trên người nó, còn vết thương trong lòng chị, cậu mãi không chịu nhìn thấy. Mạn Ni câm hận, xiết chặt lấy nắm tay của mình, rồi xoay người đi.
Mọi thứ dường như đã sóng yên biển lặng, bảo táp qua đi. Sự yên tỉnh đã trở lại trường đua. Thì lúc này, một bóng dáng to lớn mới từ trong bóng râm đi ra.
Tô Lân mỉm cười nhìn theo bóng lưng của Hoắc Mạn Ni.
“Thú vị thật…”
Để lại một bình luận