Phần 36
Một chiếc xe đỏ lựng bóng loáng dừng lại ven đường nơi Dũng đang đứng, Dũng ung dung bước vào xe. 5 Thằng kia không tin thì giờ cũng tin. Dù có xì ke ma túy đi nữa thì ai chẳng có người nhà, người thân.
– Giỏi lắm.
– Dì đứng đó mà giờ mới ra.
– Ui, dì là thân gái… con nỡ như vậy.
– Lúc đó con cũng sợ nữa. Chúng nó đông thế, thằng nào cũng cơ bắp. Cũng may con thông minh.
… Hạnh đã chụp lại hình mấy thằng nhóc con đó rồi. Nó nghĩ đơn giản quá, cô phải bố trí 1 chút nữa mới được. Nó nghĩ thế là xuôi à? Nó không công khai thì bí mật hại, ai biết được sẽ dùng thủ đoạn gì chứ? Trẻ mới lớn giờ manh động lắm. Ngay tối đó 5 nhà của 5 tên kia lần lượt được ghé thăm, hôm sau chúng đồng thời xin nghỉ ốm.
Xe vừa vào chuồng là hắn đã nhảy bổ lên người dì.
– Nãy con sợ quá, dì an ủi con đi.
– Cái thằng này, biến ra ưm…
Vờn dì mềm nhũn hắn mới hả hê. Ánh mắt dì oai oán nhìn hắn, người mềm nhũn bước thấp bước cao. Hắn ôm ngang dì bế bổng dì lên. Không biết sức ở đâu mà hắn dùng hoành tráng thế. Dì cũng… 40 – 50kg chứ ít gì, mà hắn cũng chỉ tầm đó. Thả dì xuống ghế hắn thở… thở…
– Sĩ lắm. Tưởng ngon. Giờ dì có nằm tênh hênh ra cũng làm được gì?
– Để con cho dì biêt.
– Á… thôi thôi… đừng…
Hắn lao bổ đè lên dì. Dì như con mèo dẫm phải đuôi luống cuống đẩy hắn ra. Một lát thôi là quần áo xộc xệch, đôi vú của dì đã bị nó trần trụi mà nắm bóp. Bàn tay nó vừa xộc vào chân váy thì dì chặn lại.
– Đừng Dũng… dì còn bị rát lắm… tha cho dì đi… mấy ngày nữa dì đền.
Như mèo cắt tai. Khác nào bàn tiệp ngon lành bày ra trước mắt định cạp một miếng lớn thì phát hiện ra đó là đồ nhựa. Hix. Đến đêm hắn chèo kéo mãi dì vẫn quyết không ngủ cùng hắn.
Lại một vụ trốn ra hút thuốc, nói là trốn nhưng chỉ cần 5 – 10 phút là đủ rồi. Chỗ tốt nhất vẫn là nhà VS nam, nơi mà đã có một định mệnh. Dũng tủm tỉm lấy thuôc châm.
– … Dạ… con biết… vâng con sẽ cố gắng… vâng vâng…
Dũng vểnh tai lên, ngưng lại động tác. Lại là cô Hoa, đời nó vậy đó. Nghe xem cô Hoa của nó nói gì nào.
Dũng chau mày cất thuốc. Ngu cái không hỏi số điện thoại của cô, giờ muốn liên lạc… hỏi cái Lan vậy. Trong balo vẫn còn 1 ít. Không biết phụ cô 1 chút có đủ không. Qua câu truyện hắn đã rõ, mặc dù đã thanh toán hết nợ nhưng là nợ của chồng cô. Cô đã phải vay khắp nơi để đập vào chỗ đó nhưng giờ khoản vay của cô bắt đầu lục tục tới hạn. Vào lớp xin số của cô, cái Lan nó ngập ngừng rồi cũng cho. Nhìn cái ánh mắt của cô bé này có kì kì sao đó làm hắn cứ thấy chột dạ mà nổi da gà. Được một lát bỗng dưng hắn đau bụng quá, phải xin giáo viên cho về, cũng may không nghiêm trọng lắm nên không cân người dìu.
Hắn tạt vào một chỗ lục balo, còn hơn 20 tr. Chắc chả thấm vào đâu. Đi hỏi dì? Cái này khó… vừa rồi dì không hỏi nhưng giờ chắc chắn sẽ hỏi đến nơi mới thôi. Chưa kể tới việc dù nói dối qua được thì dì cũng kêu người điều tra ra. Có lòng mà không có sức. Làm hết 2 điếu thuốc mà không ra được cái má gì. Thôi, lỡ rồi, đến an ủi cô một chút cũng tốt, có gì cùng nghĩ cách vậy. Hắn thấy như mình là mới là con nợ vậy, tự dưng thấy người uể oải đi.
– Alo. Là em… Dũng ạ…
Cô mở cửa cùng hắn vào nhà. Cô có vẻ mệt mỏi, chắc cô nghĩ mình tới thu nợ đây mà. Hắn nhanh miệng:
– Cô Hoa… ừm… cô còn nợ bao nhiêu.
Cô nhìn nó định phủi qua cho xong nhưng nghĩ tới việc nó đã giúp nên đành nói cho nó biết, cũng chẳng sao cả, có người để nói cũng tốt. Là bên ngoại, cô có vay của cô em 50 tr, lúc đó cô nài lắm dì chú mới cho vay, còn mấy chỗ nữa thì chưa đến lúc trả, cái sớm nhất cũng phải qua tết. Dũng nhanh tay móc hai mấy triệu ra đưa cho cô nhưng cô không cầm hắn đặt luôn lên bàn. Cô nhất định không lấy nữa, mặt cô dày cũng không đến mức như vậy.
– Em cầm về đi, cô không lấy.
Tư duy hắn chạy nhanh như điện, bỏ tiền xuống bàn hẳn xộc tới ôm sấn lấy cô đặt làm cô hốt hoảng dáo dác nhìn ra cửa. Người ta mà nhìn thấy cảnh này cô tự tử mất.
– Dũng. Buông ra.
Nó ôm cứng lấy cô. Đợi cô hoàn hồn nằm im mới nói.
– Hôm nọ cô nói là cô là của em mà.
– Nhưng… buông cô ra đi, người ta nhìn thấy… cô chêt mất.
– Không buông. Cô là của em, là người con gái của em.
– Con gái cái gì? Bà già thì có.
– Là con gái. Mà cô là của em thì cài gì của cô cũng là của em, tất nhiên cả khoản nợ của cô cũng là của em.
Cô ngồi im trong vòng tay nó, buông tiếng thở dài cô gỡ tay nó ra.
– Em còn nhỏ, còn tương lai, không nên cứ chú mặt vào cô.
Hắn lại vòng tay ôm lấy cô nhưng cô nhanh nhẹn tránh được. Cô trừng mắt với nó.
– Có biến ra không. Người ta nhìn thấy thì sao? Muốn cô chết à?
– Đây là em nói thật lòng mà. Em thấy như mình cũng đã đeo cái nợ cùng cô rồi đó.
– Nói mãi không nghe, cứng đầu – Cô cốc cho nó cái.
Nói cứng nhưng trong bụng cô đã như có cả hủ đường rồi. Dù nó là một thằng nhóc nhưng trong 1 khoảng không náo đó cô dường như đã coi nó như một người đàn ông rồi.
– Hay là… hay là… coi như em mua cô đi.
Hoa lườm nó, miệng không nhịn được mà phun cười.
– Cô là hàng hóa à? Mà bao nhiêu vậy mà đòi mua cô? 1 Phần cũng chẳng đủ. Nói xem mua thì mua cái gì trước.
Á à, hỏi gài à? Chuyện nhỏ. Dũng ưỡn ngực ngẩng cao đầu.
– Nếu mua được 1 bộ phận, em xẽ mua… trái tim cô trước. Còn mẫy chõ khác mua từ từ.
– Không bán!
Thấy cô vui lên rồi hắn mới dí dỏm nói.
– Hôm nay… chưa trả lãi…
Cô lườm nó cái làm nó nhũn cả ra.
– Vào đây.
Để lại một bình luận