Phần 22
Cuộc gặp mặt kiểu như trong phim, Dũng hồi hộp thấy mẹ nhưng vốn con nhà nên hắn cũng trụ vững được đến phút cuối. Ngoài giao giấy vay nợ, còn 2 bản cam kết có sự chứng kiến của tên cò kia: Cam kết cô Hoa đã trả đủ cả lời và lãi, cam kết hắn đã thanh toán nợ cho cô khoản tiền 120 tr. Tên cò vẫn còn vui, nay được chú em xộp, hắn con rủ Dũng đi tảy trần cái nhưng Dũng chối, chỉ nhận card rồi đuổi hắn đi.
Hóa ra chồng cô Hoa làm ăn thua lỗ, phải cầm cố cả căn nhà để lấy vốn nhưng cuối cùng vẫn phá sản. Hắn bỏ trốn để loại khoản nợ lớn, sau khi bán toàn bộ sản nghiệp vẫn còn 700tr. Cô Hoa một mình xoay sở, cuối cùng chỉ còn 120 tr. Cô cũng giỏi đó chứ. Cũng tội cô thật, khoản đó cô cũng xoay được nữa. Không biết thời gian vừa rồi cô sống thế nào nữa. Tên chủ nợ sau khi thu hồi hết nợ xấu còn tươi cười tặng hắn vài tin ngoài luồng nữa. Đó là lý do ông chồng cô Hoa làm ăn đổ bể…
Tìm cô Hoa báo tin thôi, chắc cô vui chết mất. Ha ha. Ô cô kia, đi đâu vậy?
Dũng ngoắc một tên xe ôm đang bay trên yên xe.
– 1 Cây 10 k đi thì theo đuôi cái xe kia, mất dấu thì thôi, làm được bo 50 k.
Tên xe ôm nghe xong như hít được thước kích dục mà chồm lên như trúng điện.
Hoa bước ra khỏi cái nơi kia. Cô lờ mờ biết được gì đó rồi. Nhưng cô thà chết không nghe, cô cũng không phải loại người ấy.
Dũng đội cái mũ chùm mũ áo lên ngồi ngay sau lưng cô mà cô không biết, ai mà biết được chứ, quán ngấn ấy người mà. Dũng bí mật lấy điện thoại chụp toàn cảnh cái bàn phía sau, bụng nghẹn một ngụm căng tức. Mẹ nó thằng chó biến thái. Hắn thầm để ý chuyện này, sau này có điều kiện sẽ cho thằng chó này nến mùi thất bại. Gieo nhân nào đón quả đó.
Gần xong chuyện, Dũng chuồn êm. Thằng cha xe ôm vẫn đứng đố hí hửng đêm tiền, mong một sự phù hộ nào đó nữa. Nay về lại có cái kể cho đám anh em rồi. Vừa rồi hắn phấn khích quá, hắn thấy mình đúng là có tố chất là việc này đó chứ.
– Anh xe ôm.
– Có có. Đi đâu nữa.
– Không đi. Mà anh có nhìn thấy cái xe màu đen kia không?
– Đâu? Ừ. Sao?
– Anh có chọc thủng được cả 4 cái bánh không?
– Có gì đâu? Mượn bà bán trái cây kia con dao, đi ngang xiên một cái là xong. Mà làm gì? Anh không làm đâu.
– 200K.
– Được được.
Hoa đi như người mất hồn, không biết có chiếc xe ôm đang đi phía sau như hình với bóng. Đến cửa nhà cô đưa chìa khóa vào mãi không được. “Reng”. Chiếc chìa khóa rớt xuống, cô gục đầu vừa cửa khóc. Chỉ còn chút nữa thôi, cô kiệt sức rồi.
– Anh lái xe cẩn thận, lộ chuyện này thằng cha kia nó không xiên lốp xe anh đâu. 200 Này là tiền anh lủi cho cẩn thận. Được không? Cho em số điện thoại thi thoảng có vụ nào căng em kêu.
– Được được chuyện nhỏ.
– Không phải mỗi thằng cha xe thủng lốp kia đâu, còn em nữa đó. Lộ ra anh sẽ thủng nhiều chỗ lắm đó.
Tên xe ôm rùng mình xoay đầu vọt mất.
– Cô Hoa.
– À. – Hoa lau nước mắt.
– Có gì không?
Hoa mời nó vào nhà.
Căn nhà tăm tối u ám, không khí không dễ chịu tí nào. Mới có 3 giờ à. Dũng không nói mà đưa tờ vay nợ của cô. Cô Hoa cầm lấy đọc trong nghi hoặc rồi nhìn hắn trong nghi hoặc.
– Để em nói. – Dũng nói từ lúc nghe trộm cô nói chuyện Đt đến lúc nhờ cò tìm người, thanh toán nợ, viết giấy như thế nào. Chuyện cô gặp thằng chó dâm dật kia thì… cho next.
– Đừng nói. Để em nói tiếp. Sau này Lan đi học, cô và bạn Lan trả nợ dần cho em. 5 Năm đi.
– Tại sao? – Nghi hoặc và cảnh giác.
– Đất cao bù chỗ chũng, coi như em nhìn ngứa mắt đi. Nhà em cũng có chút điều kiện, việc này với em cũng không thiệt tí tẹo nào cả. Cũng không phải em thích Lan, cô cứ coi như đây là em muốn giữ nụ cười của cô đi. Để cô yên tâm đón từng lứa học sinh, tiếp tục cố gắng trong sự nghiệp trồng người.
Đù mẹ! Lòng Dũng khoan khoái đến tê cả người, không ngờ chuyện này cũng sướng đến thế.
Hoa không nói được gì? Thấp thỏm, ngạc nhiên, cảnh giác, lo lắng… và vui mừng. Cô đã còn muốn đưa ra quyết định bỏ nhà đi ở trọ hoặc… bán rẻ thân thể… Tỉnh dậy thì đã thấy thằng Dũng đứng lên định đi về rồi.
– Khoan đã…
Hoa chặn nó lại.
– Với em không đáng gì nhưng với cô nó như cứu mạng. Cô không thể nhận không như vậy được. Chưa kể đến gia đình em nữa…
– Cô đừng lo, tiền em tích góp thôi. Bố mẹ cho nhiều quá, em lại chẳng muốn tiêu gì cả nên để không thì cho cô mượn thôi mà. Đâu có mất cọng lông nào đâu.
– Cô cũng không thể nhận được như vậy.
Cô Hoa lúng túng mà chân cứ nhấp nhổm nhưng cứ chặn đường hắn, không cho về. Dũng có hiểu cho sự vui mừng của cô, hắn cũng vui lây mà cười. Trong bộ áo dài, cô đâu còn cái vẻ nghiêm khắc ngày thường, hoàn toàn như đứa trẻ được kẹo mà không biết làm sao để biểu lộ sự biết ơn. Nhìn đôi vú của cô nhảy nhót trên nền vải tâm Dũng cũng bắt đầu động động.
Cô nghiêm người lại.
– Tóm lại cô không nhận được.
Cô nói là sự thấp thỏm hiện rõ.
– Được rồi. Thế này đáp ứng em chuyện này là được.
Đến rồi. Cô không ngần ngại mà gật đầu không chút chần chừ.
– Một là hôm nay phải ăn mừng… – Hai là từ giờ cô phải cười thật nhiều, nhìn cô cứ u sâu em lại đau lòng.
– Thế thôi à?
– Thêm nữa, cô tuyệt đối không được chấp nhận chuyện mà thằng chồng… ở quán café kia nói.
Cuối cùng hắn cũng lộ. Thôi kệ. Nhìn cô tươi ngon mọng nước thế này, mẹ nó thằng chó kia định gặm bụi này à? Ông còn chưa… e hèm… hư quá hư quá. Nhưng cô đẹp thật đấy, dù không trang điểm.
Hoa cũng xấu hổ khi nó biết những chuyện như vậy. Nhưng không sao, cô đang vui mà.
Cái bụng của hắn nhìn cô mà dần xấu xa đi. Nghĩ lại lúc nãy mới hôn dì… đôi môi của cô…
– Còn không?
– Ừm… hết rồi… nếu…
Dũng nín hơi ưỡn thẳng lưng:
– Em muốn hôn cô.
Xèo… Dũng xẹp xí, Bao nhiêu sức chỉ đủ nói mỗi câu đó thôi. Mệt quá, phải đi ăn cơm thôi.
Hoa rung người một cái nhưng cô không tránh nó, mím môi cô gật đầu.
– Được. Bao…
– Mỗi ngày 1 lần cho đến khi cô thanh toán hết. Bù lại thì cô nợ bao lâu cũng được.
Không hiểu sao Hoa lại không thấy phản cảm, không thấy ghét nó như cái thằng ôn kia. Có lẽ là ở vai trò khác nhau, một người hại còn một người cứu. Trong sự kích động khi vừa hết nợ. Cô không ngần ngại gì cả, thậm chí giờ nó mà nói muốn cô cô chắc cũng gật đầu quá.
– Được. Mỗi ngày một lần thôi sao. Có gì đâu.
Cô lên tiếng đồng ý mà còn mà nụ cười. Cô cười có lẽ vì vui mừng này giờ nhưng có lẽ là biết được giới hạn kia của nó. Nó không đòi quá nhiều. (Thằng kia còn muốn cô là tình nhân mới chịu)
Dũng ngẩn ra vì chuyện nó thử thôi mà dễ dàng quá. Máu nó xung lên hắn bổ xung thêm.
– Một lần không phải ngắn đâu cô, cô đừng chấp nhận vội thế, em hỏi thử thôi, cô không muốn thì em cũng thôi mà, em có đòi gì đâu…
– Bao lâu. Hôn thôi mà.
Nói xong mà mặt cô nóng rực cả lên. “Hôn thôi mà” nhưng đó là học sinh của mình mà.
– Em… hôn nhé.
– À… vậy…
Hoa nhìn ra cửa, hơi lúng túng.
– Ngoài này… đi với cô… đi…
Dũng theo cô mà lòng hươu chạy loạn. Cô dẫn hắn vào phòng ngủ luôn. Đóng cửa lại mà tai hắn cứ I i…
Để lại một bình luận