Phần 24
Hôm nay thứ 5, trường cho nghỉ sớm, không học phụ đạo, hết 2 tiết rồi về. Đám bạn rủ lang thang nhưng hắn không có hứng nên về luôn. Mấy hôm nay quấn quá, dì thì trốn mất, cô Hoa thì chẳng biết có phải cũng trốn hắn không nữa, chẳng gặp, mà trên lớp cũng không gặp được luôn. Từ hôm đấy đến giờ có mỗi 1 tiết của cô thì lại có người dạy thay. Thôi kệ vậy, nói là cô đáp ứng nhưng chuyện này nếu mà cứ truy thì cô lại nghĩ hắn bỏ tiền ra là muốn chiếm đoạt cô. Cơ nhưng mà cô đẹp thật đó. Nhìn cái Lan là biết hồi trẻ cô cũng xuân sắc lắm thế nên giờ mới mặn mà thế. Cái chỗ kia nhiều nước thật đó, hắn còn thoang thoáng còn ngửi được hương vị quyến rũ còn xót lại trên ngón tay của mình dù đã tắm không biết bao nhiêu lần rồi.
Bước lên phòng, vừa định mở cửa hắn chợt nghe thấy âm thanh gì đó đằng sau cánh cửa phòng bố và dì, đó là thứ âm thanh khiến người ta sôi mấu. Áp tai vào vẫn chưa đã, đánh bạo hắn thử xoay cửa. Cửa không khóa nên hắn lỡ chớn mà mở to bật ra, người bổ về trước.
– A!
Trên giường có mỗi dì. Dì đang ngồi dạng to háng, hướng đôi mắt về phía cái màn hình lớn. Hắn vừa nhìn thấy dì thì dì cũng thấy hắn. Dì tung mình, luống cuồng tắt màn hình rồi với bất kì cái dì có thể che được thân trong tầm tay của mình, khổ nỗi chẳng có gì ngoài cái gối vẫn ở đầu giường. Không tìm được cái gì bấu víu, dì quay lưng lại khóc dưng dức.
Dũng đứng hình chốc lát, mang con cu căng đét với lấy cái áo phông của dì ở giữa nhà tiến tới phủ lên vai dì. Trong cổ họng một ngụm nước miếng được nuốt nghe cái “ực”. Dì giật mình rung vai lên khi nó vừa phủ cái áo lên. Vốn văn kém, hắn chẳng biết nói gì nữa, lui không được ở không xong, di lại không động, bỏ tay ra là cái áo nó rớt xuống, thành ra hắn cứ quỳ phía sau giữ lấy cái áo, thực ra là cách cái áo mà nắm lấy bờ vai nhỏ yếu của dì.
Hai người cứ trong tư thế này, Hồi lâu sau dì lên tiếng.
– Hồi con học lớp 4, hai bố con bị tai nạn, bố con thì không việc gì nhưng con thì bị rất nặng… bb… bb… bb… <, một câu chuyện>…
– Vậy?
Hai người im lặng một lúc lâu sau, sau khi ổn định được những suy tư của mình Dũng lên tiếng.
– Sao dì không tìm ai…
– Dì không muốn. Dì còn yêu bố con. Bố con đã như vậy, dì bỏ đi thì còn ra sao?
Cô còn nhớ cái lúc ông buông tay cô xoay người bước đi, đôi mắt cô đã như đê vỡ.
– Thế dì phải làm sao?
Nói xong hắn mới thấy mình hỏi ngu. Hành động vừa rồi của dì còn phải hỏi nữa thêm ngại. Đến chính hắn cũng thấy xấu hổ nữa.
– Con từng quan hệ nam nữ chưa?
Dì hỏi nhưng chưa đợi hắn tìm câu trả lời dì lại tiếp.
– Dì hỏi đường đột rồi. Con còn nhỏ…
Chợt như dì động đến cái tự ái của đàn ông, dù gì hắn cũng không phải nhỏ. Quãng thời gian cuối ở với mẹ hắn cũng đã đi hết được cái âm đạo của phụ nữ rồi. Dũng vứt phắt cái áo đang phủ lên vai dì đi, vòng hai tay qua dì mà bóp đôi vú của dì.
– A. Ơ… con… con… con… Làm… ơ…
Sau cái tê dại nơi đầu vú, 1 giây sau hạnh vùng vằng giằng tay nó ra nhưng nó bấu chặt quá, quyết tâm ôm cứng lấy vú của cô, đã vậy còn vò tới vò lui nữa. Bắp tay Hạnh nổi lên từng đám da gà, một cơn tê tê như sóng biễn bất tận cứ từng đợt từng đợt từ đôi vú cô lan đi toàn thân. Người cô mềm nhũn.
– Con bỏ ta ra đi.
Giọng dì mềm mại, nhẹ nhàng, tiếng của dì vào tai hán làm người hắn mềm nhũn cả đi. Mặc dù người nóng hừng hực nhưng DŨng vẫn thả lỏng tay.
Hạnh, mệt mỏi, lười nhác với cái áo nó vừa vứt ra mà khoác lên. Thở cố mấy hơi khó nhọc nữa cô lên tiếng.
– Dì xấu hổ quá…
Theo cảm nhận của hắn cái chất giọng êm ái nhẹ nhàng này mới xứng với bà dì xinh đẹp này. Dũng khẽ hắng giọng cho trôi cục đờm.
– Đâu có gì đâu? Con thấy bình thường mà. Chắc mỗi dì thấy xáu hổ thôi, chứ con thấy ai cũng… cũng… tự làm như vậy thôi. Đến con… e hừm…
Dì vẫn đưa cái lưng đối diện với hắn, chắc là dì xấu hổ.
– Nãy… người dì mềm thật… tay con vẫn còn tê đây này.
Dũng dè dặt nói nhỏ. Dì không tiếp nó.
– Dì đẹp lắm, cả người dì chỗ nào cũng đẹp.
Kéo mái tóc sau lưng ra trước vuốt vuốt cho thẳng.
– Thằng nhóc con. Cơ hội ngắm trộm bà già này.
– Già? Chỗ nào? – Dũng mạnh giọng – hì hì… con thấy… con với dì mà đi cùng nhau ngoài đường người ta lại tưởng hai người là… là… là người yêu đấy.
– Cút về phòng đi!
Bữa tối sung túc và thơm ngon, đương nhiên không phải dì nấu rồi, cái khoản này dì không có chuyên. Là do hắn kêu hàng mang tới.
– Con sợ dì mệt nên mua sẵn luôn.
Dì lườm hắn, mặt cũng không khỏi đỏ lên. Dũng tỉnh không đề cập một tí gì về chuyện lúc chiều, ai dè nói là dì mệt thế có mà nói dì tự sướng nên mệt à? Mà dì cũng ngại, ăn xong là dì vọt lên phòng mất, cả buổi không ló đầu ra. Sau hai lần được cùng gì khám cơ thể, hôm nào hắn cũng thèm nhỏ dãi, đang học mà cứ liếc nhìn cánh cửa mãi. Đương nhiên, sau chuyện hôm nay chẳng biết bao giờ dì mới cho hắn khám người nữa. Chép miệng Dũng tập trung hơn vào bài vở. Hắn cũng sợ bố mang gia sư về lắm. Nhìn đã hơn 11 h rồi nhưng hắn chưa muốn ngủ, chẳng buồn ngủ tí nào cả.
Hôn nay bố bảo dì cũng không dám vào phòng hắn, mặt dì mỏng mà. Khuya quá rồi, cuối cùng hắn cũng vươn vai bỏ bút thước lên giường. Lưu luyến nhìn cánh cửa thêm lần nữa mới cố giỗ mình vào giấc ngủ.
Sáng sớm dì đã đánh thức hắn, dì lên trụ sở, bảo hắn tự ăn uống, tối dì mới về. Thế là nguyên ngày được tự lập rồi.
Hắn để ý từ hôm đó đến nay Lan vui vẻ hơn, nói nhiều cười nhiều với hắn hơn và hắn cũng cảnh giá mà phát hiện ra vô số ánh mắt đang đâm chém hắn nữa.
– Mẹ mình nói sáng ngày kia tới nhà tớ ăn sáng cùng đó.
– Làm gì? Không đi. Đến mà ăn mắng à.
– Mẹ mình hiền lành lắm, mắng ai bao giờ, mà bạn ngoan như con mèo ai nỡ mắng.
– Nhưng mà đến là gì? Mỗi ăn à? Ăn đâu chẳng được.
– Mình cũng cảm ơn bạn. Nhờ bạn mà nhà mình vui vẻ nhiều lắm, nói chung là bạn không biết đâu. Mẹ mình nói là may có bạn giới thiệu…
Nói tới đây Lan đăm chiêu mà ngưng tiếng lại.
Chuyện này lằm hắn hưng phấn và chờ mong lắm. Tối tự ăn khi trên đường về, cô bé Lan chắc được mẹ rước về rồi không thấy cùng chuyến nữa, dì cũng không đón vì nay dì còn làm việc đến khuya mới về.
Để lại một bình luận