Phần 20
Dũng là Lan thân thiết hơn do cái tính trong sáng của cô mà phần quan trọng trong việc cô không ngại tiếp xúc với hắn là vì hắn chẳng thèm chú ý đến cô tức là chẳng tán tỉnh lấy lòng cô. Đôi với 1 cô gái vốn là tâm điểm chú ý, điều này rất quan trọng, sự quan tâm ân cần cô có nhiều rồi, cô thấy phản cảm trước những thái độ xum xoe nịnh nọt của đám đực này. Những ngày có thể tặng quà cô luôn phải tìm cách trốn chạy có khi còn xin nghỉ học nữa.
– Mình thấy Lan lúc nào cũng không được vui?
– Nhà mình nhiều việc để lo lắm, không như bạn.
– Ừ, cũng phải. Có thể nói cho mình biết không? Có khi mình lại giúp được gì đó.
– Thôi, đừng để ý, kệ mình.
Một hôm đang giờ học hắn xin ra ngoài cho tỉnh ngủ, tiện thể hít vài khói. Chỗ nào ngon nhất, tất nhiên là phòng VS của giáo viên rồi, danh chính ngôn thuận mà hút. Vào 1 buồng nhỏ Dũng nhẹ nhàng đóng cửa lấy thuốc định châm.
– … anh thư thư cho em vài hôm nữa được không?
– … nhưng giờ… vâng vâng… em biết… như vậy gấp quá… em…
– … anh! Đồ… tôi nói cho mấy người biết… tôi không phải loai đó… anh cứ thử xem…
– … nhưng anh xem có thể thu xếp thư thư cho em vài hôm nữa được không… 1 tháng… 1 tuần gấp quá… anh cố gắng tạo điều kiện cho em được không ạ…
– … 150 triệu, sao mà nhiều thế… các người tính giết người à… được. 1 Tuần, không thì bỏ luôn căn nhà. Thế nhé.
Giọng cô Hoa, đang định bật lửa hắn phải cố nín vì phòng VS nam và nữ sát nhau, cách nhau 1 bức tường cao nhưng không phải gắn chặt lên trần nên có thể nghe rõ mọi động tĩnh. Chẳng biết thằng ngu nào thiết kế cái này nữa hay do đàu nó nhiều muội quá không, đợi cô ra rồi châm nhưng câu chuyện gì đó sao mà như phim hành động vậy?
Cô đã cố hết sức rồi, những nơi có thẻ vay đều vay rồi, chỉ còn 100 cuối cùng. Hết nơi rồi hết chỗ rồi. Người đã khuất đáng trách nhưng dù gì thì cũng qua rồi, chỉ khổ cho mẹ con cô. Nhà ngoại cô còn túng quẫn hơn cô, cô cũng là người gọi là có tài sả nhất rồi. Đứng ở cuối hành lang, ngẩng đầu nhìn những đám mây nhỏ lang thang trên bầu trời, cô thấy mình nhỏ bé quá. Hai hàng nước mắt yên lặng chảy xuống như dòng suối nhỏ mát lạnh muốn rửa đi nỗi niềm của cô.
Vây nợ à? Khổ thân cô quá. Dũng quyết định vì Lan là người bạn mà giúp đỡ cô một chút. Không biết nhiều không, nhiều thì phải mở mồm với dì vậy. Nhưng mà mơ mồm hỏi cô? Hay hỏi Lan? Mình giúp nhưng người ta chắc đã nhận. Dũng lặng lẽ lui khỏi chỗ núp, điếu thuốc cũng cất đi không châm.
“Có rồi, mình cũng thông minh đó chứ? ”
– Gì thế cháu?
– Dạ. Cháu muốn hỏi tin tức gì đó cần điều tra thì hỏi anh được chú nhỉ?
– Tính làm điệp viên à? Mà tin gì?
– Tin về chủ vay nợ và con nợ ạ.
– Ừ… Nhưng không hỏi không được đâu. Có cò vạc hết đấy. Mà có hiểu không?
– Cháu chi được.
Ông này là chủ hiệu cầm đồ. Thực ra Dũng tìm ai đó có thể hỏi được tin tức nhưng không biết từ đâu, thấy lão này mặt cũng gớm nên thử thôi, ai ngờ người ta cũng là người có đường có lối. Ông ta rút điện thoại ra.
– Mà người ở đâu?
– Cháu không rõ nhưng hình như gần khu xx, không xa lắm. Đại khái nếu đi xe bus thì là xe số 8, nhưng qua trạm x.
– Có biết chủ nợ hay con nợ không?
– Có, biết con nợ.
Ông quay lưng thao tác một lúc…
– 2 Triệu?
– Dạ được ạ.
– Chắc không.
Dũng gật đầu. Ông quay đi thao tác lúc nữa rồi kêu hắn ra bàn uống nước ngồi đợi.
– Cháu là người ở đâu?
– Dạ, cháu học trường này.
Ông chủ cũng không hỏi gì nữa, hình như cái nghề này người ta kiêng hỏi nhiều thì phải. Chẳng bao lâu sau 1 xe exc hạ cánh ngoài cửa.
– Anh Hà.
– Đây đây vào đi.
1 Người đàn ông mặc áo da màu đen, đeo kính đen, để tí râu ở cằm bước vào, tay còn xách cái ca táp nữa. Hắn liếc Dũng cái rồi quay ra với ông chủ.
– Là cậu nhỏ này.
– Ồ.
Hắn giờ mới nhìn đến Dũng. Ngồi xuống ghế hắn dướn đầu tới.
– Em là người cần tin tức? Nãy Anh Hà có nói giá cả chưa?
Dũng gật đầu.
– Tin tức đảm bảo chính xác tận ngọc tóc. Nhưng giá không thương lượng được, giá cứng rồi. Em không trong ngành nên anh nói thêm một chút, cái giá này là đủ mềm rồi.
– Vâng 2 tr nhưng phải kiêm dắt mối tận tay.
– Là sao?
– Là em muốn tiếp xúc tận nơi. Anh phải dẫn em tới hẹn, để em làm việc với họ.
– Được. Xong.
Hắn lục lọi rồi đưa giấy bút cho Dũng.
– Không. Làm việc trong ngày, xong việc anh với em công trừ là xong luôn. Không giấy tờ.
Nhe cái răng hắn cười.
– Anh thích chú rồi đấy. Được. Cọc 500 đi.
Dũng sáng khoái móc 1 tờ đưa cho hắn. Giờ hắn mới hỏi han về đối tượng, ghi chép tường tận.
– Được rồi. Giờ là… 2 rưỡi rồi. Trong ngày.
– Sớm nhất là bao giờ?
– Ờ… cái này khó trả lời. Cái ngành này nó có nguyên tắc…
– Sớm nhất. Kể cả 1 phút nữa cũng được. Anh ra giá đi nhưng phải trong khả năng em trả được.
Hắn cười xáu xa. Dũng bắt trước phim hình sự bổ xung.
– Nhiều quá sợ anh không tiêu được.
Hắn không cười nữa, cũng giả lớ lời Dũng nói mà đi vào nhà. Ông Hà cầm tờ báo đọc, không nhìn, không nghe, không hỏi.
– 3 Triệu. Giờ anh bấm máy.
– Được.
Để lại một bình luận