Sau khi tắm rửa gọn gàng sạch sẽ, tôi vận vào người bộ quần áo mình cho là ứng ý nhất rồi dong xe thẳng đến nhà Ngọc Lan.
Buổi trưa hôm nay nắng khá dịu, không oi bức như mấy ngày qua. Dường như ông trời cũng biết chiều lòng người khi hôm nay là ngày tôi đến nhà Ngọc Lan ăn tiệc. Những gợn mây cứ quấn quýt lấy mặt trời làm cho cảnh vật trở nên mát mẻ hơn hẳn.
Có lẽ mặt tôi sẽ phởn như thế cho đến tận nhà Ngọc Lan nếu như không gặp hai cô câu Toàn phởn và bé Phương trên đường đi:
– Ô Phong, mày đến nhà Lanna dự tiệc nướng à?
– Ơ, sao mày biết?
– Thì Lanna cũng mời tụi tao chứ đâu?
– Uầy, ra vậy?
– À, thì ra có thằng tưởng bở, hế hế!
Toàn phởn vênh cái mặt đểu cái của nó lên.
– Tưởng gì, thì thấy tụi bây chạy cời cời trên đường nên tao hỏi thôi!
– Ờ ờ, anh biết! Chậc, anh em không mà!
– Cút, cái thằng cờ hó này!
Tôi nghiến răng trèo trẹo đấm một phát rõ mạnh vào bắp tay của nó làm thằng này la oái oái mém leo lề cũng với bé Phương.
– Cái thằng cô hồn, bé Phương có mệnh hệ gì bố liều mạng với mày!
– Tao thách, có ngon rượt theo tao!
– Á, thách tao à?
Vừa nói nó xuống líp xe rồi co giò đạp hì hục rượt theo tôi.
Nhưng xem ra chở bé Phương với trọng lượng không phải là nhẹ, nó dần mất sức khi còn chưa đuổi kịp được tôi.
Tức tối nó quát tháo:
– Cô hồn, đứng lại cho bố!
– Có ngon thì lên đây mà bắt tao đê!
Tôi quay đầu ra sau trêu nó nhưng vừa quay đầu lại, một người đi đường lù lù ngay trước mặt làm tôi hốt hoảng lạc tay lái tông thẳng vào cổng nhà gần đó nghe rõ to. Cả người và xe đều lăn long lóc dưới chân cổng với cảnh tượng cực kì thê thảm.
Tôi lêu bều ngồi dậy với cái mông giờ đây nhức nhói và trên tay đầy những vét trầy xướt do va chạm.
Ngay lập tức thằng Toàn với bé Phương chạy đến đỡ tôi:
– Chết dở chưa ku, ai bảo mày đạp nhanh quá!
– Mịa, còn xỉa xói tao nữa!
– Thui, hai người đừng có cãi nhau nữa, không thấy hậu quả sao?
Bé Phương chu mỏ can ngăn hai tụi tôi.
Cùng lúc đó chủ nhân của cái cổng trắng cao lêu nghêu cũng bước ra với bộ dạng cực kì ngạc nhiên, đó chính là Ngọc Lan, chiếc cổng tôi đâm vào cũng chính là cổng nhà nàng:
– Mọi người làm gì trước cổng nhà mình nghe ầm ầm vậy?
– Hề hề, hông có gì đâu! Có người tính làm siêu nhân phá cổng ý mà!
– Siêu siêu cái mế, đau muốn chết đây này!
– Ủa Phong bị gì trầy trụa khắp người vậy?
– Đó, hai người nãy giỡn nhau nên Phong mới lạc tay tông xe vào cổng nhà Lanna đấy!
Bé Phương phồng má châm thêm xăng vào lửa.
– Trời đất, sao không nói sớm, để vậy kẻo nhiễm trùng đó, theo mình vào nhà băng lại cho!
Ngọc Lan hối hả dắt tay tôi vào nhà chẳng kịp để tôi nói tiếng nào, chỉ biết khi quay đầu lại đã thấy thằng Toàn nhướng mày nhìn tôi với ngón tay cái được bật lên biểu tượng cho sự thành công mỹ mãn.
Tôi biết ý của thằng này là gì. Nó nghĩ tôi sẽ được Ngọc Lan chăm sóc băng bó vết thương tận tình đây mà, tuy nhiên đó lại là sự thật. Sau khi kể rõ mọi chuyện cho ba mẹ của mình biết về vết thương của tôi, nàng lại dẫn tôi ra sau bếp lấy chiếc hộp cứu thương trong tủ ra:
– Phong đưa hai tay ra đi, để Lan bôi thuốc cho!
– Ẹc, thế kì lắm, để Phong tự bôi!
– Ui, đang bị thương mà còn ngượng kìa! Tay Phong dính bụi dơ thế sẽ nhiễm trùng đấy!
– Trời, đó giờ Phong cũng đâu cần thoa mấy loại thuốc này mà vẫn sống nhăn đấy thôi!
– Đó là do Phong chưa nhiễm phải loại vi trùng độc đó thôi! Hồi Lan học cấp 2 có đứa bạn bị té trầy gối mà còn lấy tay không chùi máu, Phong biết kết cục của bạn đó ra sao không?
– Chắc là vết thương lâu lành thôi chứ gì?
– Phải đi cưa chân đấy!
– Sặc! Gì ghê vậy?
– Vì thế để Lan xoa cho, đàn ông còn trai có gì đâu mà ngại!
– Uầy rồi vậy!
Chẳng còn cách nào hơn, tôi đành chìa hai cánh tay trầy trụa của mình cho nàng xoa thuốc. Cảm giác cũng không tệ lắm khi vừa ngắm nhìn bàn tay nhỏ nhắn của nàng, vừa ngắm nhìn khuôn mặt thon gọn của nàng đang tỉ mỉ tra thuốc từng vết trầy của tôi. Tự dưng tôi muốn nắm tay nàng cực. Mỗi lần tưởng tượng cái bàn tay nhỏ nhắn đó nằm gọn trong lòng bàn tay tôi, tôi chẳng thể nào bình tĩnh được, trái tim tôi như đang loạn nhịp. Và Ngọc Lan dường như đã biết được điều đó. Nàng ngẩng lên cười huyển hoặc làm tôi cảm giác như có một luồng điện đang chạy rần rần khắp người.
Rồi nàng lại cuối mặt ấp úng:
– Phong à, Lan… có đẹp không?
– À… có chứ!
– Thế… Phong có thích… không?
– Phong… – Tôi bỗng đăm chiêu – có, tất nhiên rồi!
Đột nhiên nàng lại ngước lên nhìn tôi với đôi má ửng hồng như vừa được đánh phấn:
– Phong thích thật chứ?
– Thì thật, ai cũng thế mà!
– Là sao? Phong vừa nói gì?
– Thì nét đẹp của Lan đấy, ai nhìn vào mà không thích!
– Hơ, đồ ngốc…
– Ái da… áá…
Nàng phồng má dí mạnh bông băng có tẩm cồn sát trùng vào vết thương làm tôi trợn mắt la thất thanh trực tiếp làm kinh động đến thằng Toàn và bé Phương làm hai tụi nó hớn hải chạy vào:
– Cái gì mà la lối om xòm vậy?
– Hì hì, hông có gì đâu! Chỉ là mình sát trùng vết thương cho Phong mà bạn ấy chịu đau kém quá!
– Xời, đúng là cái thằng đàn bà, có thế cũng la oai oái làm bố giật cả mình!
– Nhưng tao…
– Thôi hai người mang mấy cái bếp nướng này ra phụ ba mẹ mình đi, mình băng bó xong vết thương cho Phong rồi ra nướng cùng mọi người!
Ngọc Lan vội vàng cắt lời tôi kèm theo một vẻ lạnh lùng thật khủng khiếp. Đồ rằng tôi không phải đưa cánh tay cho nàng băng bó thì có cho vàng cũng không dám ngồi gần Ngọc Lan lúc này. Quá cau có, quá lạnh lùng.
– Băng xong rồi đấy! Ra ngoài ngồi im một chỗ đừng có cử động nhiều!
Nàng hằn hộc cất hộp cứu thương vào trong tủ.
– Lan… sao thế, tự nhiên…
– Thích vậy… ra ngoài đi chỗ Lan chuẩn bị đồ nướng!
Nàng thẳng thừng đuổi khéo tôi ra ngoài không thương tiếc.
Như thế là thế nào vậy, tự nhiên Ngọc Lan lại trở mặt 180 độ thành người nóng tính, gắt gỏng trước mặt tôi. Thật chẳng thể nào hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Suốt buổi tôi chỉ ngồi ru rú ở băng ghế đá trước cửa nhà nàng nhìn cảnh mọi người tất bật nấu nướng ở ngoài sân mà chẳng nói được câu nào. Bởi lẽ khi ba mẹ nàng thấy tôi bị thương như thế cũng chẳng buồn nhờ tôi việc gì cho dù tôi rất hăng hái trợ giúp. Kết quả là tôi phải ngồi ở đây như người thừa trong buổi tiệc.
Đến chừng một lúc sau, khi thằng Toàn đã làm xong công việc bưng bê than của mình, nó mới vào ngồi cùng tôi tán chuyện:
– Ê, làm gì mà con Lanna nó bơ mày vậy?
– Sao mày biết?
– Sời, nhìn cái điệu bộ tức tối của nó là tao biết tổng thế nào cũng do mày!
– Èo, mày đừng đổ cho tao, tao có biết khỉ gì đâu!
– Chứ mày làm gì mà nhỏ Lanna nó ra thế?
– Ai biết, thôi thì tao kể cho mày nghe việc lúc nãy vậy!
Tôi thở dài thuật lại sự việc đã xảy ra lúc nãy giữa tôi và Ngọc Lan cho nó biết. Chỉ vừa mới nghe xong, nó cốc đầu tôi cật lực:
– Bố thằng ngu này!
– Sao mày cốc đầu tao?
– Nhỏ Lan nó gợi ý cho mày rõ ràng rành mạch ra như thế rồi còn ngu ngơ à?
– Rõ ràng như thế nào, tao có biết gì đâu?
Rồi nó chép miệng tặc lưỡi:
– Chậc, thôi mấy chuyện này mày tự biết thì hơn, tao chỉ bày cho mày cách làm lành thôi!
– Cách như thế nào?
– Đây mày nghe cho kĩ…
Và sau khi tôi nắm vững cách làm lành của thằng Toàn trong tay, tôi bắt đầu lê từng bước khó nhọc về phía của Ngọc Lan giờ này đang nướng thịt cùng với bé Phương hết sức vui vẻ.
Vừa thấy tôi lọ mọ đi lại, nàng bỗng chuyển sắc:
– Gì vậy, mình đã bảo là ngồi ghế đi mà!
– À, mình có chuyện muốn nói riêng với Lanna tý!
– Chuyện gì mà không nói chung được vậy?
– Thì là chuyện riêng mà!
Bé Phương nghe thế liền tìm cách thoái lui, đi đến băng ghế đá ngồi cùng với thằng Toàn để lại Ngọc Lan đối diện với tôi mặt đối mặt.
Chẳng biết là cách của thằng Toàn có hiệu nghiệm không nhưng tôi cũng bắt đầu thực hiện:
– À Lan này! Cái việc lúc nãy ấy!
– Việc gì?
– Thì cái việc Lan hỏi có thích không đấy!
Bỗng dưng sắc mặt nàng căng lên:
– Sao, việc ấy thế nào?
– Phong hiểu mà!
– Hử?
– Phong hiểu tất cả mà, nhưng Phong không thể trả lời ngay được!
– Phong hiểu…
– Ừa, Phong hiểu chứ!
– Thật không?
– Thật mà…
Đến đây, mặt nàng đã giản ra, không còn cau có như lúc nãy nhưng vẫn còn giữ 1 chút lạnh lùng:
– Thôi được rồi, Phong về băng ghế ngồi đi! Chốc nướng xong thì vào ăn chung!
– À ừ, Phong đi nhá!
– Ừ, đi đi!
Trở về băng ghế với tâm trạng cực kì mông lung, thằng Toàn lại quay sang bàn chuyện với tôi:
– Sao rồi mày? Thành công không?
– Ai biết, thấy Lanna kêu tao về chỗ thôi chứ không có gì!
– Thế nó còn giận mày không?
– Cũng không biết, nhưng không còn hằn hộc như lúc nãy!
Tự nhiên nó đập vai tôi cười hớn hở:
– Thế là thành công rồi còn gì, mày nhất rồi nhá!
– Thành công gì tao không hiểu?
– Hề hề, thì mày cứ như bình thường đi! Rồi sẽ thấy!
Mặc dù chẳng hiểu nó nói gì nhưng tôi cũng không hỏi thêm, chỉ biết làm theo những gì nó nói với hy vọng Ngọc Lan sẽ hết giận tôi mà thôi.
Đến khi nướng thịt xong, ba mẹ nàng bắt đầu chia phần ăn cho chúng tôi. Tôi được chia khá là nhiều thịt bò nướng cùng với vài cây thịt xiên que nhìn ngon không thể tả. Nhưng khi vừa định ăn thì Ngọc Lan lại ngăn cản:
– Nè, bị thương thế này thì đừng có ăn thịt bò!
– Thế ăn gì bây giờ?
– Đây, lấy chỗ thịt xiên que của Lan đi!
Nàng chuyển số thịt bò nướng qua dĩa của nàng rồi, để phần thịt xiên que qua dĩa của tôi.
– Cảm ơn Lan nha!
– Hông có chi, chỉ cần Phong hiểu là được!
– Hả?
– Hì hì, hông có gì! Thôi ra ngoài ăn chung với mọi người cho vui!
Nàng kéo tay tôi ra ngoài cùng thưởng thức buổi tiệc thịt nướng ngoài trời tuyệt vời trong không khí gia đình vô cùng vui nhộn nhịp và thú vị.
Viễn tưởng tôi sẽ mãi sống những chuỗi ngày yên bình đó nhưng không, chẳng có gì là tồn tại mãi mãi cả. Nhất là dạo gần đây lại xuất hiện thằng bí thư lúc nào tòm tèm nhan sắc của Ngọc Lan làm tôi chẳng thể nào yên tâm được.
Đó là lí do vì sao tôi nhận thay Ngọc Lan công việc phụ trách thiết bị cho buổi cắm trại của trường này. Nói thật thì tôi chẳng mường tượng được công việc đó ra sao nữa, chắc là phụ bưng mấy cái thiết bị như loa, tượng bác, khiêng ghế hoặc đại loại vậy. Nhưng chắc là không chỉ có thể đâu.
Ngày cắm trại rồi cũng đến, tôi vào trường từ rất sớm, khi cảnh vật xung quanh vẫn còn mờ ảo thì tôi đã có mặt ở trường. Tôi muốn đến sớm để có thể quan sát tình hình xung quanh trước khi thằng bí thư có thể giở trò gì đó độc địa nhằm vào tôi, cũng như Ngọc Lan. Nhưng xem ra có lẽ tôi đã hơi lo xa hoặc thằng bí thư đã chuẩn bị từ trước đó nên khi đến trường tôi chỉ thấy mấy đứa học sinh vào sớm khác mà chẳng thấy động tĩnh gì khả nghi.
Chẳng còn cách nào khác, tôi đành đi đến bằng ghế đá đối diện văn phòng đoàn chờ cho cái thằng bí thư ấy vào phân công công việc.
Hôm nay công nhận là đông thật, chỉ sau khi tôi vào trường có mười mấy phút thì sân trường đã bắt đầu nhộn nhịp những người với người đông nghịt. Đa số là mấy đứa lớp 10 mới vào trường còn hăng hái tham gia hoạch động vì lẽ đây là lần đầu tiên bọn nó tham gia vào kì hội trại ở trường cấp 3 cho nên mới sung mãn và lăng xăng như thế. Đến cả lớp tôi cũng vậy, thật không khó để nhận ra mấy đứa con gái lớp tôi trong đám người đông nghịt ở sân trường như thế này, cứ nhoi cả đám lên như lũ khỉ.
Nhưng khi tôi vừa định ngồi dậy tìm thằng bí thư, một bóng người tình cờ bước ngang mặt tôi:
– Ơ, Phong đó à!
– Ủa, Ngọc…
Không sai, đó chính là Lam Ngọc. Hôm nay nàng vận bộ đồ màu xanh dương truyền thống của đoàn thanh niên nhìn rất chững chạc. Nàng nhìn tôi một cách ngạc nhiên:
– Sao Phong lại ngồi trước văn phòng đoàn?
– À, Phong đang chờ thằng bí thư tới để phân công công việc phụ trách thiết bị!
– Có chuyện đó nữa à?
– Có chứ, việc này đáng lẽ ra là do Lanna làm, nhưng Ngọc biết đấy, thằng bí thư này nhìn mặt dê lắm, Phong không an tâm!
– Vậy là Phong nhận công việc này là vì Lanna à?
– À, chính xác là thế!
Nghe xong, gương mặt của nàng có phần trĩu xuống. Nhưng nàng lại khẽ nhíu mày:
– Nhưng Ngọc lại khó hiểu một điều!
– Chuyện gì thế?
– Ngọc cũng nằm trong đoàn, tại sao mấy chuyện này Ngọc lại không biết?
– Phong cũng không rõ chắc phải hỏi thằng bí thư đó mới biết được!
Và không để chúng tôi phải chờ đợi lâu, ngồi đợi một hồi thằng bí thư cũng lỉnh kỉnh đi tới với bộ mặt đểu cán như mọi khi:
– Ô, ồ! Có cả Lam Ngọc nữa à?
– Anh giao công việc gì mà đến cả em cũng không biết vậy?
Lam Ngọc nhíu mày thắc mắc:
– À, việc này nặng nhọc, dành cho con trai nên gọi em không tiện!
– Thế sao anh lại gọi Lanna ạ?
– À, anh cần người kiểm kê số thiết bị đoàn mang theo đấy mà!
– Vậy tại sao anh còn gọi Phong?
– Hề hề, là vì bây giờ đã có em phụ trách công việc rồi!
Để lại một bình luận