– Dạ Toàn!
– Đết!
– Dạ Toàn…
– É… hé hé… dạ dạ anh Khanh tha cho em…
– Lần sau còn dám chọc quê bố nữa hết?
– Dạ, hết…
– Ờ, biết điều đấy, lần này bố tha cho!
Nhìn tụi nó cười đùa thế tôi cũng chẳng biết nói gì ngoài cười hền hệt như thằng điên. Tính ra cũng đã có 4 người về quê cùng tôi rồi, nhưng vãn còn thấy thiếu thiếu nhiều lắm và người đầu tiên trong danh sách đó chính là Lam Ngọc. Trong suốt những tháng ngày học cùng nàng, tôi đã nung nấu ý đính muốn mời nàng về quê từ lâu. Nhưng bây giờ vẻ như Lam Ngọc đang gặp chuyện gì đó khiến nàng trở lạnh nhạt với mọi người, kể cả tôi. Thế nên tôi mới đắn đo nửa muốn nửa không.
Ngọc Lan có lẽ thấy tôi đang thẫn thờ nên khẽ đập vai:
– Nè, lại đang nghĩ gì nữa đó!
– Ừ thì đang nghĩ có nên rũ Lam Ngọc hay không!
– Suy nghĩ gì chứ, đương nhiên là phải rũ rồi, bạn của tụi mình mà!
– Nhưng Lan thấy đấy, dạo này Ngọc hình như lạnh lùng hơn trước, Phong thấy sao sao ấy!
– Sao sao cái gì, đi theo Lan!
Nàng dắt tôi luồn qua đám người đông nghẹt trước cửa lớp để gặp Lam Ngọc giờ này đang cặm cụi ngồi ghi chép thứ gì đó trong cuốn sổ của mình.
Vừa thấy nàng, Ngọc Lan đã vội xà tới ngồi chung:
– Nè Ngọc, hè này có rảnh không?
– Thì có, làm gì thế?
– Về quê nội của Phong chơi đi, có cả nhóm của Nhật Toàn với mình nữa nè!
– Thôi không rảnh đâu!
– Sao thế vui mà, đi chơi với tụi mình đi Ngọc!
– Người ta có rũ đâu mà đi! Khéo lại bảo là đi chực nữa!
– Nghe thấy gì chưa Phong? Ngồi vào đi!
Ngọc Lan kẻo mạnh tôi xuống ngồi thay vào chỗ nàng. Còn nàng thì đứng dậy đốc thúc.
– À, Ngọc này! Hè này mình định về quê nội chơi, Ngọc có hứng thú về không?
– Quê nội Phong ở đâu?
– Ở Bến Tre!
– Có phải chỗ đó nhiều dừa lằm phải không?
– À ừ lúc trước là thế, nhưng không biết bây giờ ra sao nữa!
– Ừm, nghe có vẻ vui thật đấy, nhưng để Ngọc về suy Nghĩ lại đã, chừng nào Phong về?
– 26/5 mình nghỉ hè, 28/5 là bắt đầu khởi hành. Nếu Ngọc muốn đi thì 7h sáng tập trung ở nhà Phong nha!
– Ừ rồi! Bây giờ Ngọc phải kiểm lại danh sách lớp trước khi đưa cho cô, hai người làm việc của mình đi!
Nàng lại giở cuốn sổ ra tiếp tục nhìn chăm chú vào đó. Tôi với Ngọc Lan không còn việc gì nữa nên đành rời khỏi chỗ đó, trở về chỗ cũ nơi đám thằng toàn đang tập kích ở đó giỡn hớt.
Thấy tôi thở dài liên tục, nàng vỗ vai cười khì:
– Vui lên nào, Lam Ngọc là vậy đó, có đôi lúc bất thường lắm!
– Ừa, chắc thế! Nhưng Phong còn đang suy nghĩ có nên rũ người này không thôi, vì Phong đã hứa lúc trước rồi!
– Hì, hứa thì phải làm chứ, đó là ai vậy?
– Ừ thì… đó là Hoàng Mai…
Đột nhiên Ngọc Lan lặng một lúc lâu. Đôi mắt xanh biếc của nàng tròn xoe, nhìn vô hồn đến lạnh lùng. Đi bên nàng mà cứ như đi cạnh cục nước đá, khắp người nàng cứ như tỏa ra đầy hàn khí, lạnh phát kinh.
Có lẽ tôi đã ăn nói hàm hồ. Lúc trước Ngọc Lan và Hoàng Mai luôn đối địch với nhau, nay tôi nhắc Hoàng Mai trước mặt nàng, chả trách Ngọc Lan lại có những biểu hiện như thế. Nhưng ngay vào lúc đó, chắc là vì những ngày qua đã thân thiết nhau, tôi mới dám rụt rè nắm lấy đôi tay bé xinh của nàng thì thầm:
– Sao thế, Phong nói sai chuyện gì sao?
– Không có, Phong đừng nắm tay Lan thế người ta thấy lại mệt cho Phong đấy!
– Phong không sợ, Lan có sợ không?
Tuy nhiên Ngọc Lan chỉ im lặng thay vào đó, nàng khẽ siết chặt bàn tay tôi như một câu trả lời đầy đủ nhất. Có đôi khi hành động là cách trả lời duy nhất trong những tình huống mà ngôn ngữ trở nên thừa thãi trong việc biểu đạt tình cảm giữa hai người.
Được nắm đôi tay mềm mại của Ngọc Lan, trái tim tôi lại chợt thổn thức, nó đập liên hồi làm suốt cả buổi đi với nàng, tôi cứ vuốt tim với ý nghĩ vô vọng rằng nó sẽ dịu xuống một chút để tôi khỏi phải lắp bắp khi đi cùng nàng nữa. Nhưng cũng may mắn là sau một hồi lấy can đảm, tôi đã nói được điều mình cần nói:
– Lúc trước Phong đã hứa với Hoàng Mai là sẽ dẫn bạn ấy về quê khi đến hè, bây giờ Phong chỉ thực hiện lời hứa với tư cách là một người bạn thôi!
– Hì thì Lan có nói gì đâu, bộ có tật giật mình hả?
– Ẹc, sao lúc nãy tự nhiên im lặng vậy?
– Thích thế, có ý kiến gì hông?
– Thì…
– Thôi, nhìn là biết không có ý kiến gì rồi! Đi thôi!
– Đi đâu?
– Thì đi rũ Hoàng Mai!
Nàng lại dẫn tôi luồn qua đám người nhộn nhịp dọc hành lang để tìm gặp Hoàng Mai. Trong hai đứa tôi lúc này cứ ý như cặp tình nhân đang bỏ trốn khỏi những định kiến xã hội vậy, nó làm tôi cảm thấy rạo rực lắm, được sánh vai cùng với Ngọc Lan thế này thì còn gì bằng chứ, đó chính là mong ước bị lãng quên của tôi lúc mới gặp nàng kia mà.
Lúc sau chúng tôi cũng gặp Hoàng Mai đang trò chuyện với thằng Vũ ngay gần lớp của nó:
– Nè Mai, hè này rảnh không?
Ngọc Lan vừa gặp đã vào đề ngay.
– Hè đương nhiên rảnh rồi, mà có chuyện gì?
– Thì lúc trước Phong đã hứa là dẫn Mai về quê nội chơi đấy, Mai sẽ đi chứ?
– Dạo này Phong nhác đến mức phải cần người nói thay hay sao?
– Mai à, mình cần bạn trả lời đúng câu hỏi!
– À thôi thôi, Để mình cho Lan!
Tôi vội can ngay đề phòng chiến tranh lại xảy ra.
– À Mai ơi, hè này Phong sẽ về quê nội chơi, Mai có muốn đi cùng Phong không?
– Phong mời là có lòng hay mời chỉ vì lới hứa?
– Mời… có lòng mà? Nếu được thì thằng Vũ cũng có thể đi!
Vậy mà Hoàng Mai chỉ cười:
– Không cần đâu, chỉ cần Phong nhớ là được rồi!
– Ơ là sao?
– Như Phong biết đấy, hè này tuy là rảnh như mình đã lên kế hoạch với Vũ cả rồi! Mình rất vui vì Phong đã nhớ tới lời hứa đó!
– Vậy là Mai không đi à?
– Không, Phong giữ lời hừa là được rồi, Phong là chàng trai tốt, nhớ chọn cho mình một người con gái thích hợp nhé!
– Ơ… à… ờ… rồi!
Tôi ú ớ trong họng như gà mắc thun trước lời dặn dò đầy ngụ ý của Hoàng Mai. Nhưng cũng nhanh chóng Ngọc Lan đã nói đỡ cho tôi.
– Ừa, nếu Mai đã không đi được thì thôi, chúc hai bạn chơi vui vẻ nhé!
– Ừ bạn cũng thế nhé, nhớ giữ cho kĩ, kẻo mất đấy!
– Mình biết, không cần bạn phải lo!
– À thôi, vậy tụi Phong về nhá!
Tôi lại vội vàng can ngăn.
– Ừa, Phong về đi, chúc đi chơi vui vẻ!
– Ừ, tạm biệt!
Thật đúng là nguy hiểm khi cho Hoàng Mai và Ngọc Lan ở chung với nhau. Một người điềm đạm nhưng sắc xảo và một người thụy mị nhưng hết sức thông minh. Nếu không có tôi ở đây chắc là sẽ có chiến tranh, lớn luôn là đằng khác. Nhưng thôi, dù gì chuyện cũng đã qua, tôi không muốn nhắc nữa, Hoàng Mai đã có bến đậu, tôi cũng không còn tình cảm gì với em, từ bây giờ coi như đường ai nấy đi. Hoàng Mai sẽ chỉ là một kỷ niệm đẹp trong kí ức tôi mà thôi…
– Cờ hó Phong ra mở cửa bố mày nào!
Đang ngồi luyên thuyên với Ngọc Lan, tiếng thằng Toàn đã vọng vào từ ngoài cổng.
Hôm nay chính là ngày khởi hành về quê nội của tôi cũng tức là của nhóm tôi luôn. Ngọc Lan đã đến từ sớm, nàng phụ tôi dọn dẹp tươm tất cả ngôi nhà cũng như ngoài sân làm tôi rất cảm kích. Nhất là mấy món đồ ăn nàng làm để bọn tôi ăn sáng cũng thế, nhìn lôi cuốn không cưỡng vào đâu được. Cả nàng cũng vậy, một lần nữa tôi lại thấy nàng không mặc váy nhưng cũng đúng thôi đường về quê nội tôi rất xa, vả lại còn đông người trên xe đó nữa, nếu nàng mặc tôi cũng thấy ngại. Nhưng thay vào đó, nàng lại khoác lên mình một phong cách quá ư là mùa hè, quần đùi sóc, áo ba lổ khoác ngoài sơ mi ngắn còn thêm một đôi săn đan nữa, nhìn năng động dữ dằn dện. Lúc nàng đến nhà, tôi đã suýt bật ngửa nếu không ghì cánh cổng lại, quả đúng là hết sức tưởng tưởng mà.
– Đông đủ quá nhỉ?
Tôi nhìn một lượt đám thằng Toàn ngoài cổng gồm có bé Phương, Khanh khờ và cả thằng Huy nữa. Tôi chỉ rũ được có một mình nó thôi, còn thằng Bình với thằng Tú đã có một sấp kế hoạch tán gái dày cộm hè này rồi, nên có rũ cở nào tụi nó cũng chẳng đi đâu.
– Đủ hết chưa mày? Còn thiếu ai không?
Toàn phởn nhìn dáo dác vào nhà.
– Chưa, còn thiếu Lam Ngọc, bữa có rũ mà chưa hứa chắc!
– Thôi tao vào nhà nghỉ tý đã, có gì ăn không, lo chuẩn bị đồ mà chưa kịp ăn sáng cả bọn!
– Thế tụi mày may rồi, vào đi Lanna có chuẩn bị đồ ăn trong đó đó!
– Đù, dạo này thấy mày cứ hú hí với con Lanna nhỉ, có đặt cọc gì chưa đó?
– Đặt đặt cái đầu mày phắng vào nhà ăn ngay, lát than đói bố tống cho xuống xe!
– Hế hế, hông phải thì thôi! Bố vào ăn đây!
– Em vào ăn nhé hai, hì hì!
Bé Phương cũng cười khi chào tôi rồi vào nhà theo thằng Toàn.
Tôi đã ăn sáng từ trước nên giờ này chỉ ngồi ngoài ngóng tăm hơi của Lam Ngọc. Bây giờ đã gần 8h rồi, chỉ một lát nữa thôi xe đò sẽ đến rướt bọn tôi mà Lam Ngọc vẫn còn chưa thấy đâu, đáng lẽ ra nếu không đi thì nàng phải gọi cho tôi một tiếng chứ, đằng này gọi mãi mà chẳng bắt máy, để kiểu này chắc tôi đau tim đến chết mất!
– Nè, ngồi ngoài này làm gì đó?
Đang suy nghĩ vẫn vơ Ngọc Lan bỗng đập vai tôi từ phía sau.
– Thì đang đợi Lam Ngọc, gọi nãy giờ mà không bắt máy nữa!
– Um… thì chắc Lam Ngọc đang đến đó, Phong đừng lo quá!
– Cũng mong là vậy thôi!
– Mà phong nè, quê nội của Phong ấy, có gì vui hông?
– Vui hả, để xem… cũng không có gì nhiều ngoài mấy vườn trái cây gần nhà.
– Thế chỗ Phong có ruộng gì không?
– Trước đó thì có, nhưng người ta đã bỏ để trồng tắc xen canh ca cao rồi!
– Thế buồn nhỉ?
– Hề hề, chưa hết đâu! Tuy vậy nhưng còn nhiều chỗ chơi khác lắm, Lan có thích sông không?
– Sông hả, ừa thích lắm!
– Về rồi Phong sẽ chèo xuồng chở Lan đi dọc bờ sông chơi!
– Hứa đó nha, hì hì!
Chỉ nói đến đó, tiếng còi xe đò đã vang lên âm ĩ ngoài cổng cùng với đó là tiếng đốc thúc của bác tài từ trong xe:
– Xe tới rồi, nhanh lên còn về quê!
– Ồ, đợi tý bác ơi!
Nhóm thằng Toàn cũng hối hả chạy từ trong nhà ra với lỉnh kỉnh hành lý trên tay.
– Sao rồi mày, con Ngọc tới chưa?
– Vẫn chưa, tao chã biết làm sao nữa!
– Cứ tình hình này chắc phải lên xe luôn quá!
– Nhanh lên mấy đứa, trễ giờ xe rồi!
Tiếng bác tài lại đốc thúc.
– Giờ sao mày Phong? Đợi nữa không?
– Chậc… Để xem!
– Nhanh lên, nhanh lên… lố giờ là chú chạy luôn đó nhe!
– Lẹ Phong ơi, người ta hối rồi kìa!
– Thôi, lên xe đi, chắc Lam Ngọc không tới rồi!
Cuối cùng tôi cũng đã quyết định lên xe không chờ Lam Ngọc nữa, nàng đã không muốn đi thì cố đợi cách mấy cũng chẳng đến. Tôi dằn lòng bước lên xe nhưng vẫn ngoái nhìn một cách đầy luyến tiếc nơi đầu đường xa tít ở đằng kia với hy vọng nàng sẽ xuất hiện ở đó. Ừ thì đâu đó thôi, để tôi còn chút hy vọng vớt vát, nếu quả thật nàng không đến chắc lòng tôi sẽ day dứt lắm. Đối với tôi mọi việc đều phải rõ ràng và minh bạch, việc Lam Ngọc tránh né tôi không lí do khiến tôi cảm thấy mình cứ như bị nàng hắt hủi, cảm giác đó khó chịu vô cùng.
Nhưng rồi khi chiếc xe lăn bánh, hy vọng của tôi đã bị dập tắt hoàn toàn. Lam Ngọc không đến, đồng nghĩa với việc trong suốt gần 3 tháng hè tiếp theo tôi phải sống trong sự cồn cào rạo rực khi vẫn chưa biết được vì sao nàng lại cư xử với tôi như vậy. Giận hờn, oán trách hay ghét bỏ? Tôi hoàn toàn không biết được.
Chợt… niềm hy vọng trong lòng tồi lại được thấp sáng. Khi tôi ngoái nhìn lần cuối về phía đầu đường vào nhà, một bóng dáng quen thuộc đang chạy hì hục đến. Đó chính là Lam Ngọc! Hôm nay nàng không đi xe, nàng đang chạy bộ, 100% là chạy bộ đến nhà tôi. Dù tôi vẫn không hiểu vì sao nhưng vẫn phải quýnh quáng gọi bác tài dừng xe lại.
– Ngọc, đây nè, chạy nhanh lên!
Nàng vẫn cắm đầu chạy hì hục đến chỗ chiếc xe. Nhưng lần này thì trong lòng tôi không cồn cào nữa thay vào đó là cảm giác lâng lâng, vui sướng đến tái tê cõi lòng. Lam Ngọc đã đến, có nghĩa là nàng không giận tôi. Những ngày qua chắc chỉ là những biến động bình thường của một cô gái mới lớn và giờ thì nàng đã bình thường trở lại, tôi vui sướng chìa tay ra cho nàng:
– Ngọc lên đây!
Dù rằng vẫn còn khá e dè trước tôi, nhưng Lam Ngọc vẫn khẽ khàng nắm lấy tay tôi bước lên xe.
– Sao Ngọc đến trễ vậy?
– Xe bị hư giữa đường phải quành ngược trở về nhà cất xe rồi chạy bộ lên đây!
– Trời, sao không bắt xe bus?
– Không biết chuyến, chưa đi lần nào!
– Ẹc, trời ạ!
– Sao, có ý kiến gì không?
– Ực, không! Đến là được rồi, hề hề!
Bây giờ nhóm tôi coi như đã đủ người, việc quan trọng kế tiếp là sắp xếp chỗ ngồi cho hợp lý. Thằng Toàn, bé Phương thì khỏi phải nói, từ đầu đã ngồi xếp re ở dãy ghế cuối, thằng Khanh với thằng Huy ngồi chung ở hàng ghế kế trước, chỉ còn tôi. Bởi vì sao chứ? Ngọc Lan thì ngồi một mình ở phía trên đây, còn Lam Ngọc thì chủ động ngồi ở hàng ghế phía sau đó. Tất nhiên hai hàng ghế đều còn chỗ trống, việc của tôi đơn giản chỉ là chọn một trong hai chỗ để ngồi mà thôi.
Nói thế chứ tôi chả thấy đơn giản chỗ nào cả. Dù tôi có chọn ngồi chung với ai thì người còn lại sẽ ngồi một mình xuống cả chặng đường hơn 2 tiếng đồng hồ. Ắc hẳn sẽ rất buồn và ảm đạm, chính tôi còn sợ phải ngồi một mình thì huống chi là người khác. Thế nhưng Lam Ngọc vẻ như đọc được tình huống mà tôi đang mắc phải vào lúc này, nàng bỗng đứng dậy ngồi vào hàng ghế có người ngồi phía trước mặc cho bao cặp mắt nhìn nàng lạ lẫm. Như vậy chẳng còn lựa chọn khác, tôi vội vàng ngồi cạnh Ngọc Lan để yên vị cho một chặng đường dài phía trước dù cho lòng có đôi chút lao xao, bối rối.
Để lại một bình luận