Home » Truyện sex dài tập » Đời học sinh – Chương 5

Đời học sinh – Chương 5

– Mày nghĩ Lanna là con nít à, Lanna đủ thông minh để giải quyết sự việc đấy, mày đừng lo nghĩ nhiều nữa!

– Ừ, thôi được rồi! Nghe lời mày vậy!

Và thế tôi y theo lời của thằng Toàn, hạn chế chống đối với thằng Nghĩa ít nhất có thể. Cho nên trong mấy ngày vừa qua, tình hình có vẻ lặng xuống khi nó không còn chọc phá gì đến những người thân của tôi nữa. Cứ tưởng như thế là yên nhưng tôi đã lầm, lần này mục tiêu của nó không ai khác chính là tôi, không phải một lần mà đến những 2 lần.

Lần thứ nhất là cách ngày Lam Ngọc bị tạt sơn khoảng 3 – 4 hôm.

Như mọi thường tôi tan học xong là đi đến nhà xe dắt xe về ngay vì lúc nào vào giờ này bụng tôi cũng đói. Vì thế nên tôi thường đạp xe với tốc độ rất nhanh, cũng 1 phần là thích thú cảm giác được đi xe đạp điện lúc chỡ Lam Ngọc về hồi noel.

Khi đến khúc cua quẹo vào xóm tôi, như mọi thường tôi bóp phanh giảm tốc độ để bẻ lái vào nhưng chiếc xe mặc nhiên vẫn lao nhanh tới trước và không có một động thái giảm tốc độ nào dù tôi đã cố bóp thật chặt cả hai phanh.

Tôi bắt đầu đâm hoảng và phải đứng trước việc lựa chọn hai cách để giải quyết. Một là đâm thẳng vào bức tường phía trước với nguy cơ chấn thương cao khi xe tôi đang lao với tốc độ thế này. Hai là Chủ động làm ngã xe để giảm nguy cơ tông vào thứ gì đó thấp nhất có thể, điều này sẽ khiến tôi phải đau một tí nhưng còn hơn là đâm vào ai đó hoặc bức tường vững chãi trước mắt kia.

Nghĩ rồi tôi cố sức nghiêng xe qua một bên kết hợp với việc bẻ tay lái thật gắt khiến cho chiếc xe lết trên mặt đất khoảng một đoạn rồi ngã cà xuống mặt đường thêm một đoạn nữa. Tôi cũng ngã theo lăn lóc trên mặt đất khoảng 2 – 3 vòng trước khi va nhẹ vào bức tường trước mặt kết thúc màn drift xe kinh hồn vừa rồi.

Tôi đứng dậy với toàn thân hoàn toàn ê ẩm, hai tay trầy xướt nhẹ và chiếc quần rách bươm chỗ gối. Nhưng xem ra mọi việc đã qua khi tôi chỉ bị thương nhẹ và chiếc xe không bị hư hại gì nhiều ngoài cái rổ xe đã bị móp meo và một vài vết xướt ở thân xe.

Còn về nguyên nhân khiến cho phanh xe tôi không hoạt động, khi đến buổi chiều tôi dẫn chiếc xe ra ngoài tiệm sửa xe ở đầu đường để thay rổ cũng như kiểm tra hai cái phanh để xem đã xảy ra chuyện gì thì anh sửa xe ngạc nhiên:

– Em tra nhớt vào phanh xe à?

– Dạ hông anh, xe của em mà em đâu làm thế!

– Vậy chắc là em bị người ta phá rồi! Xem này, phanh trước thì bị người ta tháo lỏng ra, phanh sau thì bị tra nhớt vào hỏi thế sao phanh ăn được!

Chỉ nghe có thế tôi nghiến răng trèo trẹo mà nóng rang cả người. Thằng Nghĩa vẫn chưa thôi nghĩ cách hãm hại tôi. Có lẽ nó muốn chơi tôi đến sát ván mới thôi hoặc đến khi nào tôi bỏ cuộc xin thua đây mà. Nghĩ đến đã tức sôi cả máu, nếu nó mà có ở đây chắc tôi đã đấm mấy phát cho hả giận rồi. Nhưng khi nhớ đến lời dặn của thằng Toàn, tôi chẳng còn cách gì hơn là thở dài cho qua chuyện.

Nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả.

Khoảng 2 – 3 ngày sau, khi tôi đang đi vào lớp học, vừa lên đến cầu thang tầng 2 thì từ đâu 3 – 4 trái bong bóng dầu nhờn rớt vào đầu tôi như trút nước. Tôi cố gắng nhìn lên thì thấy ở tầng trên có hai thằng mặc đồ học sinh bịt khẩu trang đang ném từng trái bóng xuống chỗ tôi không ngơi tay.

Tôi điên tiết thét lớn:

– Tụi mày là người của thằng Nghĩa à?

Tức thì bọn nó ôm cặp, chạy mất hút về phía dãy hành lang lớp tôi. Tôi tức tối định đuổi theo nhưng do dầu nhờn dưới chân quá nhiều nên đã bị trượt chân ngã oạch vào mấy bậc cầu thang đau tê tái. Cảm giác cứ như ngưng thở tới nơi rồi vậy. Phải đến một lúc sau, mặc cho mấy đứa học sinh xung quanh nhìn tôi với con mắt hiếu kì, dèm pha, tôi mới lết được vào lớp với bộ dạng chẳng thể nào tồi tệ hơn.

– Gì thế, làm gì người ngợm tèm lem dầu thế này?

Toàn phởn sững sốt.

– Bị người ta chọi đấy! Bực quá!

– Lại là tụi thằng Nghĩa sao, nó vẫn chưa tha cho mày à?

– Không phải chỉ lần này đâu, mấy hôm trước nó còn tra dầu vào phanh xe làm tao suýt chết trên đường về kia!

– Chậc, đến nông nỗi thế này kia à?

Như đang bực tức tôi đập bàn nghiến răng:

– Mày phải cho tao đi hốt thằng Nghĩa Toàn ạ, tao chịu hết nỗi rồi!

– Ê khoang, mày gượm đã!

– Còn gượm gì nữa, không thấy nó chơi tao ra thế này rồi sao, lúc nãy tao ngã câu thang suýt đập đầu, mày đâu phải là tao sao mày cảm nhận được?

– Nhưng mà… chậc… nếu mày đi ngay bây giờ thì coi như mọi cố gắng hơn một tháng qua coi như công cốc đó!

– Tao mặc kệ, điều tao muốn làm bao giờ là đấm vào mặt thằng Nghĩa! Tao không thể chịu nỗi nữa đâu!

Tôi điến tiết lao ra khỏi lớp. Thằng Toàn cũng muốn cản tôi nhưng cứ mỗi lần nó chộp lấy cánh tay tôi, những vết dầu nhờn còn sót lại khiên nó chẳng thể giữ tôi được lâu chỉ cần tôi hất nhẹ, tay nó đã trượt khỏi tôi một cách dễ dàng.

Với điều đó, tôi càng băng băng trên mục tiêu đi xử lí thằng Nghĩa của mình. Nhưng vừa ra đến cửa lớp, tôi đã chạm ngay mặt Lam Ngọc đang từ ngoài bước vào làm tôi đứng khựng lại.
– Phong đi đâu đấy, làm gì mà áo quần tèm lem thế này, dầu à?

– À không có gì đâu, hồi sáng đi ăn hủ tiếu bị té vào nồi nước lèo đó, để Phong vào nhà vệ sinh rửa!

– Sao, nước lèo nóng thế mà Phong té vào không bị gì à?

Vừa lúc đó thằng Toàn chạy ra hớt hải:

– Chặn nó lại đi Ngọc, nó định đi đánh nhau với thằng Nghĩa đấy!

Lam Ngọc nghe thế liền nhíu mày nhìn tôi:

– Gì, có phải là sự thật không Phong?

– Không phải, hơi đâu nghe thằng Toàn nói!

– Ngọc đừng tin nó, lúc sáng nó bị đám thằng Nghĩa chọi dầu nhờn vào người nên cay cú đấy!

Toàn phởn lại phang thêm vào.

– Phong, trả lời thật cho Ngọc biết, điều đó có phải là sự thật không?

Đến lúc này, tôi chẳng thể giấu được nàng nữa đành thở hắt ra:

– Hầy, phải! Sáng nay và cả mấy hôm trước Phong bị đám người của thằng Nghĩa hại cho suýt chết, Ngọc nghĩ Phong có chịu nỗi không?

– Thế Phong có hiểu cảm nhận của Ngọc không?

– Sao?

– Ngọc cũng đã từng bị thằng Nghĩa hại, thậm chí là giữa chốn đông người, nhưng Ngọc có như Phong không?

– Việc đó khác, con gái làm sao mà hiểu được!

– Con gái thì có gì khác chứ, tính sĩ diện chăng? Nếu thật là thế thì Phong không đáng để hạ gục thằng Nghĩa đâu!

– Tại sao chứ?

– Vì cơ bản Phong cũng y chang nó mà thôi, nếu muốn hạ gục nó, chi bằng Phong tự hạ gục mình đi!

Lam Ngọc quả quyết nhìn thẳng vào mắt tôi. Đôi mắt của nàng như xuyên sâu vào trái tim tôi làm nó như đập nhanh gấp trăm lần bình thường. Nhưng nó vẫn chưa đủ để tôi vơi đi ngọn lửa căm thù đang cháy bừng bừng trong người.

Sau một lúc khựng lại, tôi nhanh chóng lách ra khỏi Lam Ngọc, tiếp tục hướng về phía văn phòng đoàn với đầy sát khí trên người:

– Xin lỗi Ngọc, nhưng Phong không phải là người giỏi chịu đựng, đối với Phong có vay ắc phải có trả, có oán ắc phải báo thù!

– Phong… đứng lại ngay…

– Nếu Ngọc gọi Phong lại chỉ để ngăn cản Phong thì đừng cố gắng nữa, vô ích thôi!

– Phong… nếu Phong đi một bước, Ngọc sẽ bức một cúc áo, nếu Phong đi hai bước, Ngọc sẽ bức hai cúc áo…

– Hừm… Phong không tin Ngọc sẽ làm thế đâu! Bớt cái trò trẻ con lại đi, Phong hiểu tính của Ngọc mà!

Tuy nhiên, khi tôi quay đi bước một bước đầu tiên. Một tiếng tạch vang lên, tiếng tạch đặc trưng không thể lẫn vào đâu được. Tiếng tạch của cúc áo dài.

Tôi giật thót xoay người lại, chiếc cúc áo đầu tiên của Lam Ngọc đã được nàng bức tung ra. Nàng mím môi như đang kiềm nén một cảm giác gì đó to lớn lắm. Đôi mắt nàng đã đỏ lên những mạch máu nhỏ. Vẻ như nàng đang cố kìm nén nước mắt, hoặc đang cố đấu tranh với chính bản thân mình.

Tôi vẫn chưa hoàn toàn bị lung chuyển, một cúc áo thì có là gì, áo dài đâu phải chỉ có một cúc chứ?

Tôi vẫn tiếp tục quay đi với suy nghĩ rằng Lam Ngọc sẽ không dám bức thêm một cúc nào nữa. Đối với nàng như thế đã quá gan dạ rồi. Thế nhưng khi tôi bước thêm hai bước nữa, đó cũng là số tiếng tạch vang lên rành rọt ngay sau lưng tôi.

Tôi xoay lại, nàng đã bức đến cúc thứ 3. Đôi mắt đỏ ngoe của nàng vẫn đang nhìn tôi trách móc chừng như sắp ứa lệ đến nơi. Tôi bắt đầu thấy lưỡng lự, xem ra Lam Ngọc không phải nói chỉ để hù dọa tôi, nàng đang rất cương quyết. Qua ánh mắt ứa lệ khi nhìn tôi, tôi có thể cảm nhận được điều đó.

Nhưng tôi vẫn không tin là Lam Ngọc có thể tiếp tục bứt thêm một cúc nào nữa. Bây giờ ngoài hành lang đã đông người qua lại, thậm chí có một vài đứa hiếu kì nán lại xem. Nếu bây giờ Lam Ngoc còn bứt, tôi tin chắc sẽ có cả đám học sinh vây quanh nàng với cặp mắt nham nhở, dèm pha. Lam Ngọc là một cô gái có lòng tự trọng cao, nàng sẽ không bao giờ để bất cứ ai bình phẩm về mình nhất là những lúc như thế này.

Tin chắc là như vậy, tôi lạnh lùng quay đi chẳng thèm để ý để mọi người xung quanh đang đổ dồn về chúng tôi nữa. Tôi cứ bước cho đến khi tiếng thằng Toàn vang lên với đầy vẻ căm phẫn:

– Thằng chó, mày còn bước thêm một bước nữa đừng có nhìn mặt Lam Ngọc!

Khi tôi quay lại theo tiếng gọi. Chiếc áo dài của Lam Ngọc đã bung nút gần hết, chỉ còn một nút cuối cùng còn bám yếu ớt trên áo. Tôi sững sốt, tôi bàng hoàng trước cảnh tượng đang xảy ra trước mắt mình. Lam Ngọc đã làm thật không phải nói đùa, nàng đã bứt đi hàng cúc áo theo những lần bước chân của tôi. Nàng vẫn nhìn tôi, nhìn với đôi mắt uất nghẹn, ứa từng giọt lệ.

Học sinh bu ngày một đông hơn khi hàng cúc áo của Lam Ngọc đã gần như bung hoàn toàn và lộ ra thấp thoáng những gì được che đậy bên trong lớp áo đó. Tôi chẳng thể nào suy nghĩ nhiều nữa, tôi đã quay bước, chạy thật nhanh về phía Lam Ngọc, ôm nàng, ôm chặt nàng, bế thật nhanh vào lớp. Toàn phởn cũng vội vàng chạy theo không quên đóng lại cửa lớp mặc cho bao nhiêu con mắt tò mò vẫn chực chờ ngoài đó.

– Ngọc, cài cúc áo lại đi!

Tôi ngại ngùn nhìn đi chỗ khác.

– Không!

– Cái gì?

– Không cài!

– Sặc, ăn mặc thế này à?

– Nếu như thế này mà giữ Phong ở lại không đi đánh nhau với thằng Nghĩa nữa thì thế này mãi cũng được!

– Chậc, uầy thì… – Tôi gãi đầu cùng cực – rồi Phong hứa, không đi đánh nhau với nó nữa, được chưa!

– Đã ghi nhận, còn bây giờ xoay qua chỗ khác cho người ta cài nút!

Nàng mỉm cười trêu đùa như chưa hề có những giọt nước mắt đang ráo hoảnh trên khóe mắt nàng. Nó nhanh chóng khô đi với nụ cười đang hiện diện trên đôi môi đỏ hỏn, quyến rũ đó.

Nhưng khi đã vào lớp rồi, bọn tôi còn chưa hết rắc rối. Nếu như ở ngoài là những cặp mắt dòm ngó thì khi vào lớp là những cái miệng tò mò của mấy nhỏ con gái trong lớp về quan hệ giữa tôi và Lam Ngọc:

– Ê, hình như dạo này thấy bà Ngọc với ông Phong thằng lắm đó nhe!

– Ừ, thấy lúc nãy hai người đó cãi lộn ì xèo rồi cởi áo trước mặt người ta cũng đủ hiểu rồi!

– Nhưng tui nhớ bạn gái ông Phong là Hoàng Mai mà ta!

– Ai biết, nhiều khi chia tay rồi cũng không chừng…

– Mấy bà im hết đi, không biết gì cũng nói!

Tôi tức tối quát lớn.

– Bọn tui nói gì kệ bọn tui, bộ có tật giật mình à ông Phong?

– Tui…

– Hừm, có lẽ 10 điểm hạnh kiểm mỗi người là còn nhẹ nhỉ!

Lam Ngọc từ sau cất tiếng làm mấy nhỏ con gái sợ xanh mặt:

– Hề hề, bà Ngọc cứ đùa! Gì mà 10 điểm hạnh kiểm vậy! Bọn tui chỉ nói chơi chơi thế mà đâu ai để tâm đâu!

– Phải đó, chuyện của hai người ai lại chen vào đâu mà!

– Tôi không cần biết, bây giờ là giờ truy bài! Nếu ai còn nói chuyện riêng thì tôi trừ rán chịu!

Vừa nói, tất cả đều im phăng phắt, lật đật lấy tập vở ra cặm cụi ngồi học không dám hó hé thêm một tiếng. Trước sát khí hừng hựt của Lam Ngọc thế này tôi còn phải sợ huống chi là mấy nhỏ đó, sợ ghê gớm!

Rồi nàng quay sang tôi nhìn từ đầu xuống chân nhăn mặt:

– Giờ Phong đi xuống Phòng y tế xin tắm rửa cho sạch sẽ đi rồi lên lớp học! Chứ để vầy sao chịu nổi.

– Ừ, cũng đúng! Nãy giờ cứ thấy nhờn nhợt khó chịu lắm! Vậy Phong xuống tắm nha! Ngọc nhớ nói với giáo viên giúp!

– Ừ, cứ đi đi để Ngọc nói cho!

Nhưng khi tôi còn chưa bước ra khỏi cửa. Một giọng nói vọng từ ngoài vào làm tôi giật thót:
– Anh là bí thư đoàn trường đây, cả lớp mở cửa đi nào!

Đó đích thị chính là giọng nói hách dịch của thằng Nghĩa. Nó đang đứng trước cửa lớp gọi từng hồi vào thúc giục.

Tôi ngoái nhìn Lam Ngọc dò ý và được nàng đáp trả bằng cái gật đầu đầy miễn cưỡng. Ngay cả chính tôi cũng miễn cưỡng mở cửa, sợ rằng tôi sẽ dằn không nổi với những câu nói thâm hiểm của nó mà đấm một phát vào cái mỏm thối của nó không nương tay.

Nhưng rồi tôi cũng mở cửa:

– Cuối cùng cũng mở cửa rồi à! Sao em lại lấm lem thế này hả Phong?

À, lúc nãy có tụi mất dạy nó chọi dầu em đấy ạ?

– Ồ, ra thế à! Cứ để bọn anh điều tra cho nhá! Còn bây giờ gọi lớp trưởng ra anh hỏi tý nào!

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29

TÊN TRUYỆN:

Đời học sinh – Chương 5


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)