Tuy nhiên cũng có một số trường hợp cá biệt như tôi đây, ngồi lì một chỗ nhìn trời mây mà chẳng biết phải làm gì trong khi thằng Toàn mãi hú hí với bé Phương, Khanh khờ lóc chóc trên bàn của nhỏ Kiều ẹo để lại mình tôi ngồi lọt thỏm trong cái chợ bát nháo y như từ trên trời rớt xuống vậy.
Nhưng số tôi không phải là nhọ. Ngồi thẫn thờ một lúc lâu, từ phía dãy bàn bên kia, Ngọc Lan bỗng vẫy tay gọi tôi lên với vẻ mặt hết sức hớn hở. Cũng phải nói qua rằng, từ lúc hạ gục thằng Nghĩa, tôi và nàng dường như thân thiết hơn trước, trong những cuộc trao đổi bài hoặc đi căn tin các kiểu đều có mặt nàng ở đó. Nhưng đổi lại, vẻ rằng Lam Ngọc ít nói chuyện với tôi hơn so với lúc trước, trong lớp nàng chỉ thực hiện đúng bổn phận của mình là giữ trật tự và quản lí lớp, mặc nhiên không hề nói với tôi một tiếng nào trừ khi có công việc cần nói. Nhưng lúc đó tôi không để ý lắm, nhất là khi Ngọc Lan luôn tíu tít bên tôi thế này đã làm tôi sao lãng việc đó, và cứ thế mọi chuyện vẫn tiếp tục diễn ra…
– Kêu Phong có chuyện gì vậy?
Tôi niềm nỡ đi đến chỗ của Ngọc Lan.
– Phong ngồi xuống đi đã!
– Ngồi chỗ nào giờ?
– Thì ngồi cạnh mình nè!
Nàng chỉ chỗ ngồi ngay cạnh nàng làm tôi giật thót:
– Ngồi chỗ này hả?
– Thì ngồi đi, có ai làm gì Phong đâu mà!
Không kịp để tôi đồng ý, nàng đã kéo tôi ngồi thụp xuống cạnh mình.
Thật hiếm khi tôi ngồi cạnh Ngọc Lan đến vậy, được nhìn nàng với góc độ gần như thế này thật náo nức và chộn rộn. Nhất là cái hương nước hoa toát ra từ cơ thể nàng cứ khiền đầu óc tôi mê mẩn và quên luôn cả việc hỏi nàng lý do gọi tôi, và hậu quả là:
– Nè Phong, làm gì nhìn Lan ghê dzạ?
– Ơ đâu, đang nhìn vào khoảng không đó?
– Có khoảng không nào ở nơi Lan sao?
Nàng nghiêng mái đầu khẽ cười làm toàn bộ ý định chối tội của tôi gần như sụp đổ. Khoảnh khắc này dễ thương quá, đôi mắt xanh đó cứ xoáy vào tim tôi từng hồi loạn nhịp, đôi mắt biết nói!
– Nè, Lan đang hỏi Phong đó!
– À ừ thì… chậc… nhìn Lan có tý xíu thôi mà, giờ Phong cho nhìn lại là huề chứ gì?
– Xí, lấy đâu ra cái kiểu khôn thế không biết!
– Hề hề, thì đúng mà!
– Thôi tạm gát qua chuyện đó đã! Phong coi nè!
Nàng rút trong cặp ra một bình giữ nhiệt nhỏ.
– Bình gì đó?
– Cà phê cappuccino đó! Lan biết hôm nay trống tiết nên pha cho Phong nè, thích chưa?
– U cha, vinh hạnh ghê! Thế thì còn gì bằng!
– Hì hì, đây thưởng thức đi quý ngài, vì nhanh gọn lẹ nên không tạo hình trên mặt cà phê được!
Nàng tháo chiếc nắp bình giữ nhiệt ra rót cà phê vào.
– Ừi, có uống là hên rồi cần gì đỏi hỏi phải đẹp chứ!
– Phong thấy sao, vẫn ngon chứ hả?
– Chậc cà phê gì mà…
– Hông ngon hả?
– Ngon quá xá con cá luôn ý chứ!
– Đồ quỷ, chỉ giỏi nịnh nọt!
Nàng cười khì lắc đầu nhưng hai gò mà đã ửng hồng cả lên.
– Mà Phong nè, Phong có đói không?
– Ừ thì cũng hơi đói, sáng ăn có ổ bánh mì à!
– Hè hè, đây nè!
Nàng lại lấy trong cặp ra một chiếc hộp nhỏ.
Khi chiếc hộp đó được mở ra, một chiếc bánh kem với màu nâu đặc trưng của sô cô la hiện lên trước mắt làm tôi thèm nhỏ dãi:
– Ực, bánh Lan làm hả?
– Đương nhiên, bánh chuẩn Pháp luôn đó!
– Cho Phong ăn thử miếng nha?
– Sao lại ăn thử?
– Hả?
– Ăn thiệt đi, chứ ăn thử gì, Lan làm cho Phong mà!
– Trời, hôm nay Phong có lộc ăn vậy?
– Thì lúc sang Lan chợt nhớ tới cái lúc mà Phong chở Lan đi học hồi đầu năm ấy, cái nổi hứng làm bánh luôn!
– Lan làm Phong ngại quá, nhắc đến đầu năm lại nghĩ ngay đến cái lúc đá trái banh vào đầu Lan!
– Nghĩ lại cũng hay ghê, khung thành lớn thế không đá, lại đá ngay vào đầu Lan! Đang lúc chạy xe nữa chứ! Phong sút tài ghê!
– Ẹc, đừng có chọc quê mà! Tợm từ lần đó tới giờ luôn đấy! Cứ mỗi lần thấy sân nào không có rào chắn là cái nhát chân ngay!
– Hì hì, thế ra Lan cũng để lại cho Phong nhiều ám ảnh quá ha! Giống mụ phù thủy ghê!
– Bậy, làm gì có phù thủy nào đẹp thế!
– Xì, lại nịnh! Mình hông dễ bị lừa đâu!
– Thiệt chứ bộ! Hông tin Phong ăn cái bánh này cho Lan coi nè… ngoàm… đó có bị gì đâu!
– Ơ vô duyên, tự nhiên ăn bánh cái bắt Lan phải tin à!
– Hề hề, giỡn tý ấy mà!
Tôi cứ trêu đùa với Ngọc lan như thế cho đến khi chợt nhận ra xung quanh mình bỗng im bặc. Và tệ hơn nữa là mọi ánh mắt giờ này đang đổ dồn vào bọn tôi cứ y như tội phạm truy nã.
Thế rồi một đứa đứng lên bắt đầu khai hỏa cho một trán pháo trêu chọc:
– Trùi ui, bắt quả tang rồi nghen, cà phê này, bánh này rồi còn hú hí với nhau nữa!
– Hèn chi thấy mầy bữa này cô cậu này toàn đi chung với nhau, nay biết rùi hen!
– Tui hông ngờ ông Phong này luôn đó, cứ lù khù vắc cái lu chạy không à!
– Uầy mấy bà này! Có thôi đi không?
Tôi tức tối gắt nhẹ.
– Gì chứ, bộ tụi tui nói hông đúng hả?
– Đúng cái…
– Hì, kệ đi cứ để họ nói có sao đâu?
Ngọc Lan tươi cười vỗ vai tôi không màng đến những lời nói từ đám con gái.
– Thấy chưa, đến Lanna còn hông nói gì mà ông Phong này cứ nhảy đong đỏng cả lên!
– Ờ phải đó, ông phải tập lối sống phương Tây như bọn tui chớ, dám chơi dám chịu mà, hề hề!
– Nhưng ở nước ngoài họ đâu có nói nhiều!
– Ơ…
Ngọc Lan phản lại một đòn chí mạng làm cho mấy nường đó chẳng biết nói gì ngoài ú ớ như gà mắc thun. Đúng là Ngọc Lan có khác, luôn giải quyết sự việc bằng cách dẫn dụ đối phương ngủ quên trong chiến thắng và khiến họ rơi oạch xuống đất bất kì lúc nào mà không một lời cảnh báo.
Và có thể mấy nường đó đã đứng luôn tại chỗ nếu không có giọng Lam Ngọc réo vang lên:
– Tất cả mọi người về chỗ ngồi, tiết sau sắp bắt đầu rồi đấy!
Nhận thấy cũng đã đến lúc phải quay về chỗ ngồi, tôi đứng dậy tạm biệt Ngọc Lan:
– Vậy Phong về chỗ nha!
– Ừa, Phong về đi! Ra về nhớ chờ Lan đó!
– Rồi, ok!
Những ngày hậu thì học kì 2 cứ diễn ra như thế đấy. Âu thì cũng không phải là tệ nhất là khi mỗi ngày lại được vui đùa cũng với Ngọc Lan thế này thì còn gì bằng. Cảm giác cô đơn mỗi khi trống tiết cũng không còn nữa mà đổi lại là cảm giác háo hức, trông chờ tiết trống đến. Bởi lẽ đó chính là khoảng thời gian ít ỏi tôi được ở bên Ngọc Lan và cùng trò chuyện với nàng mặc cho bao nhiêu cái miệng xung quanh có luyên thuyên nói.
Nhưng đó không phải là toàn bộ kế hoạch của tôi trong dịp hè này. Cứ mỗi năm hè đến, tôi sẽ rời thành phố để về quê nội của tôi ở Bến Tre. Huống hồ chi hè năm trước tôi đã ở lại để ôn thi tuyển sinh nên năm nay tôi càng phải về, đã 2 năm tôi không về quê rồi kia mà. Ngay cả ba tôi cũng gọi điện về hối thúc:
– Mày đấy hả Phong, năm này mày về sớm đi! Nội trông mày lắm đấy!
– Dạ, khi nào nghỉ hè chính thức thì con về, mà ba có về luôn không?
– Chắc là không đâu, mày đi về quê đi, tao ở lại trông nhà cho chứ công việc trên này bề bộn về chả được bao lâu lại lên!
– Dạ, vậy thôi để con thu xếp đồ về sớm!
Và gần đây nhất là cú điện thoại từ thằng Khánh, bạn thân của tôi ở dưới quê:
– Àlố ai đấy!
– Alô, có phải là Phong không?
– Thằng nào đấy!
– Tổ cha mày mới ở trên đó 2 năm mà quên bố mày rồi à?
– Ơ, thằng Khánh đó hả?
– Tao chứ ai, tao mượn điện của nội gọi cho mày nè! Chừng nào mày mới về, dưới này đang lộn xộn lắm rồi đấy!
– Cái gì mà lộn xộn?
– Thì mấy tụi ở Bình An A nó gây chiến với Bình An B!
– Thế mắc mớ gì đến Đại An mình?
– Chuyện cũng dài dòng lắm, nói chung là mày về đây nhanh đi tao kể cho!
– Ờ ờ được rồi! Để tao thu xếp!
Thế đấy chưa gì mà đã 2 – 3 người hối về rồi nhưng tôi cũng không thể về liền, còn phải qua kì họp phụ huynh tổng kết cuối năm nữa đã. Vào kì họp đó, đương nhiên cả ba tôi cũng có mặt. Ông về để họp phụ huynh cho tôi, cũng như về để trông chừng nhà cho tôi về quê nội nữa.
Vào bữa họp tổng kết đó, trong lúc tôi đang ngồi trò chuyện luyên thuyên với Ngọc Lan ngoài băng ghế đá thì ông đột nhiên xuất hiện véo tai tôi một phát đau điếng:
– À hà, kiếm mày nãy giờ không thấy thì ra ngồi đây tâm tình à?
– Ba này… có đâu, con đang nói chuyện với bạn mà!
– Hì chào bác, con là bạn của Phong?
Ngọc Lan kính cẩn chào ba tôi.
– Bạn gái mày hả?
– Ba… bạn bình thường chứ bạn gái gì?
– Cái thằng này lạ, con bé nó không phải con gái à, tao nói sai chắc!
– Ẹc… thì…
– Thế con tên gì, không giống người ở đây nhỉ?
– À bạn ấy tên La…
– Dạ, con tên là Ngọc Lan ạ, mẹ con là người Pháp!
Tôi chưa kịp nói hết câu, nàng đã ngăn tôi lại, nói thay vào.
– Chà thảo nào nhìn lại khác thế, mắt con đẹp lắm! Thế hai đứa có thân nhau không?
– Dạ thì cũng không…
– Có ạ, cũng rất thân!
Lại một lần nữa nàng chen vào nói thay làm tôi cứng cả họng, chỉ biết nhìn ông mà cười he hẻ chữa chẹn. Ấy thế mà ông chả chịu buông tha:
– Gì thế Phong, tao hỏi bé Lan mà mày cứ chen chân vào mãi thế?
– Dạ… thì…
– Hì hì, hông có gì đâu bác, chắc bạn ấy sợ con khớp nên nói hộ đó!
– Làm gì có chuyện đó, con trai bác trước giờ nó hiền khô, nay tự nhiên xông xáo trả lời dùm người ta nữa!
– Ba ơi… hu…
Tôi nhìn ông với đôi mắt khẩn khoản như van xin ông đừng phá tôi với Ngọc Lan nữa, như thế tôi đã ê mặt với nàng lắm rồi, nếu còn tiếp tục chắc tôi chết không toàn thay mất thôi.
Có lẽ ông cũng hiểu được dụng ý của tôi nên bèn nghiêm mặt lại:
– Mà phong, mày có rũ được ai về quê cùng chưa, nội mày có nhắn với tao nếu về nhớ rũ bạn về cùng đấy, ở dưới có một mình bà chắc buồn lắm!
– Dạ chưa, không biết ai để rũ hết!
– Mày hỏi lạ chưa, con bé Lan nó sờ sờ ở đây mà không biết ai để rũ!
– Ơ việc này không biết bạn ấy có đồng ý không thôi!
– Hì, có gì đâu mà không đồng ý chứ, hè này mình rảnh muốn tìm một nơi thư giản mà!
– Nói vậy là Lan đồng ý hả?
– Ừa, tất nhiên rồi!
Phải nói là lúc này trong lòng tôi hạnh phúc hơn bao giờ hết. Ngọc Lan đã đồng ý về quê nội với tôi, gần 3 tháng hẳn hòi luôn chứ ít. Điều này đồng nghĩa với việc ngày nào mở mắt ra tôi cũng được gặp nàng, cũng được thấy đôi mắt xanh nó chớp chớp vui đùa với tôi. Ôi nếu thật là thế thì sướng còn gì bằng chứ, nó cứ như một thiên đường thơ mộng với túp lều tranh hai quả tim vàng vậy thiệt là…
– Thôi tao vào họp đây, mày nhớ rũ thêm bạn cho vui đấy!
– Hả?
– Tao bảo mày rũ thêm bạn cho vui, mày có nghe rõ chưa?
– Ớ dạ dạ, nghe rồi!
Ông gằn giọng làm tôi giật mình tỉnh cả mộng đẹp chỉ để lại những vệt màu loáng choáng trước mắt. Thấy thế Ngọc Lan cười bông đùa:
– Hì hì, hết đường mơ mộng nhá!
– Sặc, mơ gì đâu Phong đang suy nghĩ nên rũ ai đó!
– Thiệt hông, nghi qua đi!
– Ực… thiệt mà, hề hề!
– Vậy Phong tính xem nên rũ ai nào?
– Để xem… à… thằng Toàn! Lan qua đây!
Tôi dẫn nàng chạy đến chỗ của thằng Toàn giờ này đang say sưa tán chuyện với bé Phương không ngơi nghỉ.
Thấy chúng tôi đến, nó liền trêu chọc:
– Chà dạo này toàn đi chung không hén!
– Đi đi cái mế! Về quê nội tao ở Bến Tre chơi không?
– Mày nói gì?
– Hè này tao về quê nội chơi, mày có muốn về không, có cả Lanna nữa này!
Vừa nghe, nó xoay lại nói chuyện với bé Phương một lúc lâu, hai đứa có vẻ căng thẳng lắm, đứa lắc đầu đứa gật đầu cứ y như đang bàn chuyện hệ trọng lắm vậy. Cuối cùng sau một lúc thảo luận, thằng Toàn quay sang tôi:
– Có dẫn theo người được không?
– Ờ được, càng đông càng tốt!
– Vậy tao đăng kí 2 slot tao với bé Phương nhé!
Cũng vừa lúc đó thằng Khanh khờ từ đâu chạy đến lóc chóc:
– Ê ê, đi đâu chơi hả cho tao đi với!
– Mày thì lo em Kiều của mày đi, phè phởn làm gì?
– Èo, tao muốn cũng chả được, nhỏ kiều hè này đi chơi với gia đình rồi! Tụi bây đi đâu đấy, cho tao đi với!
– Ờ thì đi về quê nội tao ở Bến Tre, đi không?
– Chà, cũng xa nhễ? Để tao vào hỏi lại đã!
Nó hì hục chạy vào trong lớp, chắc là hỏi ý kiến của phụ huynh cũng không chừng. Lát sau nó trở ra với bộ mặt cực kì phởn:
– Được rồi tụi mày ơi, mẹ tao cho tao đi về quê rồi!
– Ớ, thì ra nãy giờ vào hỏi mẹ mày đấy hả?
– Ờ, tao năng nĩ gãy lưỡi mới được đó mày!
– Tội gớm hồn, chậc! Đúng là bé ngoan mà!
Toàn phởn xoa đầu trêu đùa thằng Khanh khiến nó nổi máu:
– Cút cho bố, xoa lần nữa tao liều mạng với mày!
– Giỡn tý mà chú cứ giảy đong đỏng lên, chậc!
– Thằng cô hồn này, cù nhay hả mạy?
Khanh khờ tức tối rượt thằng Toàn hết mấy vòng hàng lang. Nhưng mọi người biết đấy, với tướng tá bị thịt của mình thì còn lâu Khanh khờ mới bắt kịp được Toàn phởn nhà ta. Bí cách chẳng biết trị thằng Toàn thế nào, Khanh khờ ngồi thụp xuống ghế thở dốc:
– Mịa, chạy gì như sóc! Nghỉ chơi đi mày!
– Bởi… mày còn lâu lắm mới đủ trình đụng vào anh mày, nhớ chữa?
– Nhớ nhớ cái đầu mày, chết với tao nhe con!
Khanh khờ đột nhiên kéo giật tay của thằng Toàn làm nó té oạch ra băng ghế. Còn chưa thôi, nó lấy tay cặp vào cổ của thằng Toàn mà gằn giọng:
– Dạ Toàn, bố tha cho!
– Mơ đi cưng!
– Này thì mơ!
Nó luồn tay cù léc thằng Toàn chảy cả nước mắt.
– Ahhhh… há há… tổ bà mày… nhột!
Để lại một bình luận