Phần 56
Lại nói về Cường, sau thời gian buồn rầu về chuyện của cô Phương, cậu cũng dần dần lấy lại được thăng bằng. Nhất là buổi sáng nay, tự dưng đang học Cường lại nứng sản, đòi bé Huê phải lén ra ‘phục dịch’ cho cậu. Nếu tính theo chu kì của người con gái thì gian đoạn thế này là quan hệ tình dục ‘đã’ nhất vì Cường khỏi phải sợ sệt gì cả, tha hồ thoải mái xuất tinh mà chẳng sợ có bầu. Biết bé Huê nay mai gì sẽ có kinh thôi nên hai cô cậu cũng ‘tranh thủ’ ghê lắm. Lúc tan trường là Cường ‘bay’ về nhà, nhắn bé Huê đến chỗ mình luôn. Cả hai ăn cơm, tắm rửa rồi còn chịch nhau mấy phát đã đời ngay phòng Cường. Nếu bé Huê không phải bận đi làm thêm ở chợ và Cường cũng phải đến lớp học thêm của cô Thu chắc cả hai còn ‘quần’ nhau đến tối. Lúc Huê vội vã rời đi, Cường cũng tranh thủ tắm rửa rồi tất tả đến lớp. Hổm rày học thêm lớp cô Thu thì Cường siêng lắm, luôn đến lớp sớm hoặc đúng giờ chứ ít khi nào bê trễ như ngày hôm nay.
Mỗi tuần cô Thu dạy thêm có 3 buổi, mỗi buổi cũng chỉ có 2 tiếng thôi mà bữa nay Cường đến trễ gần cả tiếng đồng hồ. Lúc Cường vào đến lớp, chưa kịp cuối đầu xin lỗi cô Thu thì đã ngạc nhiên đến há hốc mồm rồi. Người đang đứng trên bục giảng bài lúc này không phải là cô Thu mà lại là cô Phương. Gương mặt Cường ngạc nhiên thấy rõ. Nhưng dẫu sao, cô Phương với Cường cũng là ‘quen biết’, thấy cậu vào trễ cô không nói gì mà chỉ nhăn nhăn cái mặt thôi. Gương mặt xinh đẹp của cô nhăn lại nhìn cũng đáng yêu lắm, Cường cứ thế cười xoà rồi vào lớp. Cường xầm xì hỏi mấy đứa bạn thì được biết té ra hôm nay cô Thu kẹt công chuyện nhà nên đã đưa bài cho cô Phương, nhờ cô dạy kèm đỡ một buổi. Cường với tụi bạn là học trò cũ năm ngoái của cô Phương nên không khí cũng nhanh chóng thân mật, học hành cũng chẳng khó khăn gì.
Đã lâu lắm rồi Cường chưa có dịp nhìn ngắm người yêu của mình đứng trên bục giảng. Hôm nay cô Phương mặc áo dài, dáng vẫn thướt tha, lời nói vẫn ngọt ngào như xưa. Cường tinh ý thấy mặt cô đã hồng hào lại, nhìn có sức sống hơn, chắc là không còn mệt mõi như tháng vừa rồi. Lâu lâu gặp lại học trò cũ, cô Phương có vẻ nhiệt tình, gần gũi, cô cho bài rồi đi xuống từng bàn chỉ bảo từng bạn một. Cường thấy cô Phương bữa nay cũng lạ lạ. Giờ cả hai đang giận nhau nên lúc trước, Phương chẳng thèm dòm tới cậu, bữa nay thì cứ nhìn cậu chăm chăm. Lắm khi Cường tinh nghịch, lén nháy mắt với cô một cái, mặt cô còn mắc cỡ, đỏ hồng lên nữa. Cường vào trễ nên giờ học trôi qua cái vèo là hết. Trước khi tan lớp, cô Phương còn dặn dò các bạn ráng học theo cô Thu, ráng chăm chỉ vì dù sao cũng sắp sữa đến kì thi học kì 1 rồi. Cường đang dọn dẹp sách vở, định tan lớp giống mấy đứa bạn khác thì tự dưng cô Phương tằn hắng. Cô bảo nhất là cậu ta cần cố gắng hơn. Hồi nãy Cường vào trễ nên cô bảo cậu ráng ở lại, để cô chỉ cho cái phần mà nãy giờ cậu vẫn chưa nghe. Tụi bạn của Cường không để ý chứ mắt của cậu thì tinh tế lắm. Cậu thấy rõ ràng là Phương đang có ý gì đó, vì lúc cô nói chuyện, giọng ngượng nghịu vô cùng. Cường gật đầu vâng dạ rất ngoan ngoãn, cậu tiếp tục ngồi lại lớp với cô giáo.
Phương rời bục giảng, lấy cuốn tập đưa lại gần bàn rồi đứng cạnh bên bảo chỉ Cường từng chút một. Trái với thái độ học hành nghiêm túc vừa nãy, thấy lớp học không còn ai nên khi Phương vừa lại gần rồi cúi xuống là Cường đã chụp lấy tay cô, rồi hôn lên má cô nữa. Cường chỉ hôn lên má thôi rồi ngồi xuống. Phương bối rối rụt tay lại, mặt đỏ ke:
– Ơ…
Cường cười nham nhở nói nhỏ:
– Ơ ơ cái gì… hổm rày nhớ muốn chết luôn hà!
Phương nhìn quanh rồi nói:
– Anh này… đang ở trong trường đó… rủi ai thấy…
– Hi hi… em lo gì… tầng trên này đâu có lớp nào đâu… vắng lắm…
– Vắng thì vắng… nhưng lỡ ai đi ngang mà thấy thì sao…
Cường suy nghĩ chút rồi ngồi xịch qua một bên nói:
– Hay vầy đi. Ngồi xuống kế bên anh… giả vờ chỉ chỉ… rủi ai thấy thì tưởng là em đang chỉ bài cho anh thôi… được chưa…
Phương có vẻ hơi mắc cỡ, cô ngó mặt lên nhìn xung quanh vẻ lo lắng lắm. Nhưng sau một hồi cô cũng nghe theo lời Cường, kéo vạt áo dài sang một bên rồi ngồi xuống. Phương vừa ngồi xuống là Cường đã vòng tay ôm lấy cô, định hôn cô nữa:
– Coi nào… để anh hun cái coi… nhớ muốn chết luôn hà…
Nhưng Phương đã nghiên mặt, né nụ hôn của cậu rồi đáp:
– Thôi đi. Anh xạo lắm…
– Ơ… sao nói người ta xạo! – Cường không hun nữa nhưng vẫn đang ôm cô.
Phương trách: – Nói nhớ người ta sao không thèm ghé… không nói năng gì hết…
– Thì… thì tại thấy em giận… rồi nói không thèm nhìn anh nữa kìa…
– Bộ em giận rồi… anh không thèm năn nĩ luôn sao?
– Ờ héng… sao anh ngu quá…
– Vậy là em mà giận… là anh bỏ em luôn phải hông?
– Hông có… tại… tại anh…
– … tại anh bận hú hí với người ta chứ gì?
– … ơ… đâu có hú hí ai đâu…
– Hừm… sáng nay còn ‘quần’ người ta trong phòng dụng cụ… còn chối nữa hả?
– Hả… vậy là em thấy nữa hả?
Phương gật đầu, rồi làm mặt giận quay sang một bên. Cường gãi đầu:
– Chết cha… cho anh… cho anh xin lỗi… đừng giận anh nữa nghen…
Phương thấy ghét, định nhón chân đứng lên nhưng Cường ôm chầm cô cứng ngắt, làm cô không sao di chuyển gì được. Cường cứ liên tục nói xin lỗi:
– Thôi bỏ qua cho anh đi mà… tại anh lăng nhăng… tại anh quá đáng… anh hư quá… em tha lỗi cho anh đi… đừng giận anh nữa…
Phương nghe một hồi thì cúi mặt xuống, không còn lớn tiếng nữa, mà thủ thỉ:
– Xí… nếu mà giận anh… em đâu thèm nhận lời dạy thế cho chị Thu… rồi còn…
– … còn dụ anh ở lại lớp nữa… đúng hông…?
Phương đẩy Cường ra, nó lẫy:
– Ghét ghê hà… chỉ được cái…
– … cái nói đúng thôi phải hem… Hi hi… anh biết mà… hết giận anh rồi ha…
Phương ngồi im, cho Cường ôm chầm lấy mình như để minh chứng cho điều Cường nói là đúng. Mặt cô đỏ đỏ, cô thủ thỉ với bạn trai mình:
– Thiệt ra thì em thấy mình cũng… cũng hơi quá đáng… không nên hỡ chút là giận anh…
– Hi hi… hổng sao… con gái hờn dỗi cũng thường thôi mà… quan trọng là em hết giận anh nữa là được rồi…
– Thì cũng tại anh quá đáng trước chứ bộ. Lúc em bệnh vậy mà còn nỡ… nỡ đi với đứa khác…
– Thôi mà… tha cho anh đi… anh là con trai… cũng phải giải quyết nhu cầu sinh lý chứ… bắt anh cai chuyện đó cả tháng… chắc anh chết…
– Vậy là anh với nhỏ Huê chỉ là chuyện… chuyện ‘sinh lý’ thôi hả?
Phương hỏi rồi Cường gật đầu rất chắc chắn. Nhưng cô vẫn lo lắng:
– Anh thì nghĩ vậy… nhưng biết người ta nghĩ sao?
– Hổng sao đâu em… nhỏ đó hiền khô hà…
– Hổng dám hiền đâu… lúc thấy anh với nhỏ ở phòng dụng cụ… em thấy nhỏ chìu anh lắm… chắc cũng thương anh lắm đó…
– Thương thì sao… chịu thôi… anh chỉ thương mình em thôi… hi hi.
Vừa nói, Cường vừa hôn lên má Phương lần nữa như lời khẳng định. Phương nũng nịu:
– Chỉ giỏi bẽn mép thôi hà… toàn xạo người ta thôi…
Cường cười mĩm chi rồi nhìn quanh nói một cách nham nhở:
– Em à… chịch nha!
– … ngay đây hả?
– Ừ
– Thôi đi… nguy hiểm lắm… anh… anh quậy quá hà…
Phương dùng dằng, cô có vẻ hơi sợ không khí xung quanh hơi trống trãi. Vừa nói xong cô đã vùng khỏi vòng tay của Cường rồi đứng lên, nhìn ngang ngó dọc. Cường nhìn cái điệu bộ của cô giáo người yêu mình là cái kiểu cũng ‘hứng’ lắm rồi mà sợ đây nè. Nghĩ cũng phải thôi, phải ‘nhịn đụ’ gần cả tháng hỏi sao con gái người ta không điên lên được. Miệng cô Phương nói nguy hiểm, nói đừng này nọ chứ mặt thì đỏ ke, mồ hôi rịn ra khắp trán. Nói gì thì thì nói chứ học ở đây cũng lâu, Cường cũng biết phòng học này vốn dĩ rất ít có người qua lại. Nhà trường cho cô Thu mượn chỗ này làm chỗ dạy thêm cũng có ý đó, nằm ở trên cao cho khuất, khỏi ai dòm ngó. Cô Phương rời khỏi vòng tay Cường nhưng cũng chẳng chạy đâu xa, chỉ đi cách Cường vài bước thôi rồi quay lại, cô bối rối nói:
– Thôi anh lo học hết bài chị Thu giao đi… sắp thi rồi đó…
Cường chẳng nói chẳng rằng, cậu đứng lên, tiến lại gần cô Phương rồi vòng tay ôm eo Phương cho sát vào lòng mình. Phương đỏ mặt vì chỗ hạ bộ Cường giờ cứng ngắt, dội thẳng chiếu tướng vào ngay lồn cô luôn. Cường thì thầm vào tai cô:
– Nứng thấy bà rồi mà học hành gì nữa.
– Thôi đi anh… kì lắm… có gì về nhà…
Phương chưa kịp dứt câu thì Cường đã hấp tấp chụp hai tay lên cặp vú cô. Hai trái vú mà cả tháng rồi cậu chưa chăm sóc kĩ càng. Cô còn họ hẹ chút thì đã bị Cường hôn lên chặt môi. Nụ hôn ngọt ngào của Cường làm cô giáo tan chảy, tay chân rụn rời, mặt mày nghệt ra, chẳng còn thiết gì xung quanh nữa. Sáng giờ Cường chịch bé Huê mấy cú liền cũng ‘phê’ quá chừng rồi, nhưng chẳng hiểu sao lúc gần Phương thì cậu lại hào hứng trở lại. Cường hết hun rồi tiếp tục, liếm láp khắp cổ Phương. Cậu thấy miệng cô, lưỡi cô thơm quá, chắc là do lâu ngày không chung đụng nên giờ thưởng thức thấy vị nó thơm hơn thường bữa chăng. Cường nút lưỡi người yêu mình hoài mà không chán, rồi từ từ cậu liếm lên mặt cô, mắt cô. Phương như đang chìm trong khoái lạc, cô nhắm mắt lên rên nho nhỏ. Đúng là Cường thiệt quá chuyên nghiệp, hôn Cường sướng hơn nhiều so với… với thầy Bona sáng nay. Cường làm chút xíu là Phương thấy can đảm hẵng, không còn sợ sệt mọi thứ chung quanh nữa. Phương chủ động hơn, tay cô sờ xuống chỗ đũng quần đang u lên cứng ngắt của Cường. Cậu học trò áo trắng, cứ hì hục liếm lấy liếm để từng chỗ từng chỗ một trên mặt cô giáo đang mặt áo dài, giữa lớp học nghiêm trang vắng lặng. Cô giáo kia rụng rời, rên rĩ nhẹ nhẹ chứng tỏ là cổ cũng bị kích thích dữ dội. Tay của cô giáo bây giờ đã không ngần ngại tuột khoá quần của học trò, thọc tay vào đó mò mẫm như tìm kiếm báu vật chi đó mà trân quý lắm. Báu vật đâu chẳng thấy chỉ thấy mỗi khúc dương vật nóng hổi, cương cứng như cây súng lúc nào cũng nạp đạn sẵn.
Cường nhả miệng Phương ra, trêu cô:
– Thèm lắm rồi ha… hết sợ rồi ha… hi hi
Phương mắc cỡ, định buông cây hàng cậu ta ra thì Cường đã chụp lại:
– Thôi mà… chọc xíu đã mắc cỡ rồi… nào… quỳ xuống… bú cho anh coi…
Cường nói như ra lệnh, Phương bất giác phải thi hành. Cậu ta ta đứng dựa mông vào cái thành bàn học phía sau, lưng quay về phía cửa lớp. Cường ấn vao cho Phương quỳ xuống chồm hỗm, khuất bóng sau dãy bàn học cao cao, mặt Phương quay về phía cửa, hướng về phía háng của Cường. Cường nhanh tay mở khoá, kéo quần của mình xuống tới đầu gối. Dương vật cậu bây giờ đã búng ra trước mặt cô như mời gọi. Hàng của Cường dĩ nhiên nhìn không ‘khủng’ như cái khúc thịt của thầy Bona rồi, Phương thấy vậy, nhưng nhìn thì dâm dục lắm, trắng, dài, lông giái xung quanh được cậu cắt tĩa gọn gàng. Phương há miệng, nuốt lấy đến cuốn họng ngậm trọn đến đầu khất để phục vụ cho bạn trai mình.
Để lại một bình luận