Phần 55
Bona có vẻ ngần ngại, vì chưa quen cũng như ngại Phương sẽ đau, nhưng cô cứ khuyến khích, mà tình thực cây hàng thẳng tắp trong lồn Phương, chẳng làm gì cũng kì. Bona làm y lời Phương bảo. Thầy ôm chặt cô, chỉ để hông mình chuyển động, nắc dương vật vào lồn Phương tới tấp, hầu như không ngưng lấy một giây khắc nào. Thân thể Phương trắng ngần, bị thân hình hộ pháp của Bona ôm gọn. Cả hai dù là một khối, nhưng chuyển động nhịp nhàng. Phương tê quá, hai chân lúc sau quắp lấy mông Bona, làm cho thầy dù nắc mà dương vật không rút ra hết khỏi lồn. Bona khoẻ vô cùng, trong phòng nóng nực, ngột ngạt, thầy đổ cả mồ hôi nhưng vẫn rất sung, nắc lồn Phương mãi không biết mệt. Cô Phương cả tháng không được gần đàn ông, nay được ‘giải phóng’ thì gặp ngay cây hàng chất lượng của thầy Bona, giã cho no nê ứ hự. Phương như con mèo cái, sung sướng chỉ biết kêu gào thôi.
Cô ôm trọn lấy Bona, hơi thở hừng hực, sức mạnh vũ bão. Bona càng nắc càng mạnh, càng nhanh. Đến lúc cao trào, thầy bắt đầu quíu người lại như hụt hơi. Phương biết Bona đã ‘tới’ rồi. Bona sướng quá, không biết sao, vội kêu:
– Chết rồi Phương ơi… anh… anh chết mất… giờ sao…
– Không sao đâu anh… mạnh lên anh… cứ xuất vào trong em đi anh… em không sao đâu…
Phương có nói thì cũng chẳng giải quyết được gì vì vốn dĩ cô đang ôm Bona cứng ngắt, có mở ra đâu mà thầy rút hàng ra khỏi lồn được. Bona nhịp nhanh mấy cú cuối cùng rồi gồng cứng, ôm chặt lấy Phương đến nghẹt thở, đồng thời tuôn một tràng tinh dịch đặc quánh vào mình cô. Bona rên lên sung sướng, vẻ rất thoả mãn:
– Uuhhhh ….uhhhh .. uhhh … sướng quá …sướng quá …em ơiiiiiiiiii!
Phương ôm lấy Bona, cô cũng rùng mình, và lại xuất tinh một lần nữa. Lồn cô co bóp như muốn nuốt trọng cây hàng khổng lồ của Bona vào trong. Thầy cắm dương vật, xịt những dòng đầu tiên vào đúng chỗ con gái, thay vì cứ bắn tùm lum như xưa giờ vẫn thủ dâm, cảm giác mãn nguyện vô cũng. Bona nằm đè mình Phương, xuất tinh xong đến giọt cuối cùng, đến khi dương vật xìu lại mới thôi. Thầy nằm ngữa ra, cùng Phương phơi thân hình trần truồng, trơn nhợt giữa căn phòng nóng bức. Dương vật Bona vừa rút ra, tinh dịch của thầy nãy giờ bắn vào trong lồn cô Phương nhiễu ra chảy xuống tấm đệm.
Sự việc xảy ra quá nhanh, cả Phương và Bona đều không có thì giờ trấn tĩnh lại. Cả hai cứ như thiêu thân, mê đắm trong nhục lạc mà Cường và bé Huê bày ra trước mắt, đến nỗi tự động lao vào nhau, giao cấu cuồng loạn. Giờ khi cơn cuồng thú đã qua, cả hai nhìn lại nhau, bắt đầu ngượng ngập. Tiếng chuông reo hết giờ đã vang từ lâu, nãy giờ học sinh đang ra về, tiếng đi lại cười nói vang vang bên ngoài. Ở trong phòng tối, Phương nằm im một chút thì bắt đầu thấy ngại quá. Cô ngồi dậy, để tinh dịch của Bona nhiễu hết ra. Phương ngồi co ro, dùng đùi để che dấu thân hình loã lồ, trơn nhợt của mình. Áo dài, quần lót của Phương này nọ nằm vươn vãi trên đất trong căn phòng tối. Bona nhìn Phương, thầy cứ ậm ừ, muốn nói nhưng chẳng biết nói gì. Thấy Phương ngồi co ro, thầy định xáp xáp lại, nhưng cô lịch sự rời ra một bên làm thầy cũng hơi ngại. Bona ngồi đó một chút thì đứng lên, mặc áo quần lại. Thầy cầm chìa khoá, mở ổ khoá cửa rồi ngập ngừng nói với cô Phương:
– Để… để anh ra canh chừng cho em ra nghen…
– Dạ…
Phương đáp thật nhỏ, rồi gật đầu. Thầy ra đứng xớ rớ ngoài cửa cảnh giới chờ cho Phương ở bên trong mặc đồ lại. Quần áo ướt nhem, dơ dáy hết nhưng Phương vẫn cố mặc lại. Cô chỉnh mái tóc dài đã rối xù của mình phải một lúc lâu. Bona ở ngoài không dám nhìn lén vào. Chừng thấy Phương xong rồi thì canh chừng cho cô đi ra. Cả hai không nói gì, chỉ gật đầu chào nhau. Bona loay hoay khoá cửa phòng dụng cụ thì Phương đã rảo bước. Cô không chạy, nhưng cố bước thiệt nhanh, nhắm hướng phòng mình. Phương đi một lúc đến gần cổng trường thì Bona đuổi theo kịp. Thầy bất giác nắm luôn tay cô kéo lại. Phương ngại ngùng phải giằng tay thầy ra, vì sợ có ai đó sẽ nhìn thấy cảnh hai người nắm tay. Thầy phập ngừng nói:
– Phương… cho… cho anh xin lỗi…
Cô Phương ôm cặp của mình che đi cặp ngực đồ sộ, thút thít đáp:
– Anh… anh đừng nói vậy… cũng… cũng tại em một phần…
Bona gãi đầu, cố rặng một chữ gì đó thiệt thông minh rồi nói với Phương:
– Phương à… anh thấy… hay là tụi mình…
Cô Phương nói tiếp theo lời nói còn ngập ngừng của Bona:
– Tụi mình quên chuyện này đi nhe anh… mai mốt đừng nhắc lại nữa nghen…
Bona hơi hụt hẫng, thầy nói vuốt đuôi:
– Ờ… quên… quên nó đi…
– Để người ta biết… thì kì lắm… vậy nha anh… chào anh…
Phương không để Bona nói lời nào, vội lẹ làng rảo bước đi ngay. Cô không dám quay lại nhìn mặc dù biết Bona vẫn thẩn thờ đứng giữa sân trường, nhìn đăm đăm theo dáng cô đi.
Phương đi như chạy một mạch về phòng, vào trong khoá kín cửa rồi lẹ làng cởi hết quần áo, vào toilet tắm rửa thiệt sạch. Cô kỳ cọ kĩ, kĩ nhất là phần hạ bộ mình. Ngón tay cô móc vào, thi thoảng vẫn nhiễu ra tinh dịch của Bona. Tắm xong, cô để trần truồng, ra ngắm mình trước gương. Mặt Phương giờ hồng hào, cái kiểu thoã mãn thường thấy như trước đây sau mỗi khi Cường làm tình với cô, chứ không còn héo hon ủ dột như cả tháng nay nữa. Cô nhìn kĩ vú mình, cặp vú trắng có mấy chỗ bầm bầm, hiện rõ dấu tay của Bona. Cái người gì đâu mà thô bạo, bóp vú đau… đau muốn chết… chỉ được cái làm tình thì tuyệt vời… lịch sự… dịu dàng… làm cô lên đỉnh đến hai lần trong một shot của thầy.
Nghĩ đến đó, cô chợt lắc đầu xua đuổi. Sao cô lại nghĩ vậy chứ, cô đã có Cường rồi, còn nghĩ đến Bona thế này thì kỳ chết. Nhưng ngẫm lại thì có gì mà kì. Bona lớn hơn cô, cả hai đều là thầy cô giáo chưa gia đình, rất ư là ‘môn đăng hộ đối’, chỉ có cô và bạn trai của cô hiện tại mới là mối quan hệ ‘quái thai ngâm dấm’ thôi. Phương thấy thiệt trớ trêu, cô trách Cường lăng nhăng, vậy mà nhìn thấy cậu ta trong vào tay cô gái khác, cô lại quay đi làm tình ngay với một người lạ, nếu cô trách cậu ấy lăng nhăng vậy, liệu có công bằng với cậu ấy, với cả hai không. Nếu nói Cường thích làm tình, quan hệ bừa bãi với nhiều cô gái, còn Phương thì sao.
Đến nay, Phương tự cho mình là ngoan ngoãn, là chính chuyên, nhưng đã qua tay những ai rồi, tính ra cũng không phải là số ít. Hôm gây với nhau, Cường dù giận nhưng cũng chẳng lôi chuyện cũ ra chì chiết cô, nếu Cường mà kể, riêng cô cũng xấu hổ đến chết luôn ấy chứ ở đó mà đi mắng cậu ấy. Càng nghĩ Phương càng thấy nó sao sao ấy. Cô nhìn Cường trong tay bé Huê, chỉ muốn xô cô bé ra thôi. Phương thấy nhớ Cường quá, nhớ da diết cậu ấy quá, giờ biết làm sao đây?
Để lại một bình luận