Phần 78
Bona và Phương bỏ ra ngoài. Cô đề máy xe rồi chở Bona chạy. Vừa chạy xe, Phương cứ khóc, nước mắt của cô chảy ngược, bắn ra hết phía sau Bona. Anh chàng ôn tồn ôm lấy Phương hỏi hang nhưng cô không nói gì cả. Phương giờ không còn để tâm đến chuyện Bona ôm mình nữa, chỉ nghĩ đến chuyện phản bội của Cường thôi. Lúc rời khỏi nhà Thu, cô chạy xe loạng choạng, chẳng biết đang chạy về hướng nào nữa. Tâm lý không ổn định, làm Phương chạy đâm đầu xuống ruộng luôn, cả Bona và cô té chỏng gọng. May mà có Bona ôm cô nhảy ra vùng nước sình, không thì chắc cũng đập đầu xuống đất. Chiếc xe máy bị gãy càng, nằm chơ vơ giữa ruộng. Bona ôm Phương nên cô không sao, chỉ có anh chàng nhăn mặt đau đớn. Thấy vậy Phương vội dụi nước mắt rồi hỏi:
– Anh Bona… anh có sao không? Tay chân có bị gì không?
Bona để yên một lúc, xoay tay chân rồi cười nói:
– May quá… không gãy cái nào… chỉ hơi đau khi đáp xuống sình thôi…
Cả hai ngồi đó, nhìn nhau, mặt mày lấm lem sình lầy. Phương nhìn Bona cười thì đột nhiên cô lại khóc. Cô ôm chầm lấy Bona, nức nở:
– Anh Bona ơi… em… em khổ quá anh ơi…
Bona tỏ ra bình tĩnh, anh chàng nhìn ra phía xa một chút chắc là bờ sông, vội nói:
– Thôi… anh nói nghe… hay là mình ra bờ sông… rửa ráy lại cho sạch đi… rồi từ từ về… xe cứ để đây… nó cũng hư rồi… mai mình quay lại…
Phương gật đầu nghe theo ý của Bona. Thầy dắt cô đi về phía bờ sông, cách xa con đường đất. Vừa đi, Bona vừa hỏi thăm Phương ôn tồn. Giờ mọi chuyện đã lỡ rồi, cô không còn gì để dấu Bona nữa, đành kể hết mọi chuyện về mối quan hệ giữa cô và Cường. Té ra lời đồn là có thực và vị đại gia mà cô quen chẳng đâu xa lạ, chính là Cường Đô La nứt tiếng Miệt Thứ. Bona không nói gì cả, chỉ nghe Phương kể thôi. Ra đến bờ sông, cô móc điện thoại ra để lên khoản đất trống, rồi cúi người khoác nước cho rửa sạch mặt mũi sình lầy. Bona cũng ở cạnh bên cô, cùng rửa mặt, nghe cô giãi bày. Lý ra như người bình thường, nghe đến đoạn Phương có thai, phải phá thai vì Cường thì Bona đã ghét cô rồi, nhưng trái lại, riêng Bona càng thấy thương cô hơn nữa, thương cho những gì cô phải chịu đựng để giữ bí mật, để tiếp tục tình yêu trái ngang, tội lỗi với cậu học trò. Phương cúi mặt xuống sông, vừa kể vừa rửa mặt, chẳng biết vụng về thế nào mà ngã nhào ra. Bona thấy thế vội vàng nhào theo. Anh chàng ôm chặt lấy Phương, cả hai giờ đang bơi giữ phịp ở gần bờ sông. Bona lo lắng hỏi:
– Em… em có sao không?
– Không sao đâu… anh đừng lo… em là người miền Tây… em biết bơi mà…
Vậy là cả hai cùng bơi lại gần bờ. Nhưng đột nhiên, đến chỗ nước chỉ còn ngang lưng, Bona ôm xiết lấy Phương không thả ra. Bị bất ngờ, cô cố đẩy Bona ra nhưng anh chàng mạnh quá, không làm gì được. Phương la nói:
– Kìa anh… bỏ em ra đi… kỳ quá!
Bona không nói năng gì hết, thậm chí còn ôm chặt Phương hơn, dạng dĩ đặt lên môi cô nụ hôn nồng cháy. Bữa nay Phương thấy Bona hơi lạ, nụ hôn của anh chàng có hồn hơn, như muốn hút lấy hết thảy mọi thứ xong miệng của cô ra, làm cho cô xụi lơ, phải để yên cho anh chàng hôn hết mới nhả ra được. Phương bối rối đẩy Bona ra, chạy về bờ:
– Đừng mà anh… đừng làm vậy mà…
Bona được bé Huê chỉ bảo rồi nên dù Phương đẩy thế nào, anh chàng cũng lì lợm ôm, lôi cô trở lại con sông, ôm chầm lấy cô, Bona nói:
– Phương ơi… chuyện đã vậy rồi… thằng Cường không xứng đáng với em đâu… em… em cho anh một cơ hội đi Phương…
– Kìa anh… sao đã bảo là đừng nhắc lại chuyện này mà…
– Anh thú thực… anh yêu em lắm… làm sao không nhắc lại được… em không phải là người đầu tiên anh để ý… nhưng chắc chắn là người đầu tiên cho anh biết sung sướng là gì… yêu anh đi Phương… đừng từ chối anh nữa…
Phương nghe vậy thì ngập ngừng:
– Thực ra… em thấy anh cũng là người tốt… nhưng mà… chuyện em và Cường… anh cũng biết hết rồi… em… em không xứng đáng với anh đâu…
– Có gì mà không xứng đáng đâu em… miễn là anh yêu em… miễn là em cũng có tình cảm với anh… vậy là được rồi… còn chuyện cũ… mình quên nó đi em…
– Không được đâu anh… em… em mới chia tay…
Bona thấy Phương cứ nói lảm nhảm, anh chàng quyết định mạnh tay hơn, tấn công cô dồn dập hơn như lời Huê đã dặn trước. Anh chàng không cho cô nói nữa mà ôm xiết, hôn cô liên tục, không để cô phát ngôn ra gì nữa. Vừa hôn Phương, Bona dĩ nhiên vừa lòn tay xuống, bóp lấy vú cô. Anh chàng tấn công điệu nghệ, làm Phương uốn éo, chẳng biết đâu mà lần, miệng chỉ còn biết nói ‘đừng mà… đừng mà anh’. Phương đang mặc áo sơ mi trắng, quần tây bình thường như gái vùng quê hay mặc.
Lúc cô nhúng nước, làm cái áo sơ mi dính vào da thịt, săn thít lại. Bona mạnh vô cùng, Phương chưa kịp nói gì thì anh chàng đã kéo tay, giựt mạnh làm nguyên hàng cúc áo của cô bung ra bần bật, chẳng mấy chốc phơi ra hai bầu vú trắng. Bầu vú được nằm gọn gàng trong cái áo ngực, Bona mới xé áo ra, Phương còn ngạc nhiên thì anh chàng đã ụp mặt vào đó, liếm láp. Phương cố đẩy Bona ra, nhưng lực nước, rồi cả lực tay anh chàng làm cô không sao thoát được. Bona nhanh tay lắm, mới thoáng chốc mà tự dưng áo ngực Phương cũng bung ra, chắc là anh chàng đã lòn tay ra cái khoá sau lưng cô lúc nào không hay. Bona lật áo ngực Phương lên, ẵm cô lên, úp mặt vào bú cặp vú cô như đứa trẻ.
Bona tinh ý nhận ra, lúc này dù không ôm Phương, cô vẫn đẩy anh chàng ra nhưng đẩy nhẹ, vẫn còn la la ‘đừng mà anh’ nhưng thực chất lực đẩy đã không còn. Anh chàng quyết định đánh cú mạnh hơn. Một tay Bona bóp vú, tay kia thọc vào cái quần vải của Phương. Hôm bữa lúc Bona thực hành với bé Huê thì cô bé mặc quần jean, hơi khó thọc vào, còn Phương bữa nay mặc quần tây thì dễ ợt, Bona thọc một cái là tới háng. Lúc ngón tay vuốt qua khe lồn của Phương, Bona muốn hét lên mừng rỡ khi rõ ràng, chỗ này của cô đã sũng nước, không phải do nước sông mà là thứ nước nhờn nhờn của người con gái. Bona thọc ngón giữa bàn tay mình vào đó.
Phương tức thì quíu người lại, khi nãy cô la la: ‘đừng mà’, có lúc thì la ‘dừng lại đi anh’… giờ sao nghe không rõ, dám thành câu: ‘đừng mà… đừng dừng lại nhe anh!’. Trên bóp, dưới thọc, miệng thì nút, ba bên giáp công làm cho cô Phương gục ngã sau chừng vài phút quần nhau với thầy thể dục mạnh mẽ. Lát sau, Bona dìu Phương lên bờ thì cô không còn đi nổi nữa, mà nằm bẹp dúm, ướt át bên bờ sông luôn. Anh chàng ngồi đè lên bụng cô, không cho cô ngồi. Bona cong người, cởi cái áo thun bó sát ra, khoe thân hình lực lưỡng. Phương đỏ mặt quay đi không dám nhìn, không dám ngó vào khối thịt cơ quyến rũ của Bona.
‘Bú lồn’, tự nhiên trong đầu Bona vang lên lời nhắc. Anh chàng gật đầu cho lại phải. Bona liền tuột xuống, nắm eo Phương, mặc cho cô chống cự yếu ớt cho có lệ còn anh chàng thì một phát là giải phóng luôn cả quần tây lẫn quần silip. Cô Phương lấy tay che che lồn lại, nhưng Bona đã dang chân cô ra. Thầy gạt một cái là tay Phương bỏ ra, mặt thầy ụp ngay vào lồn. Bona nút lồn Phương cái choc, làm cô ưỡn người lên rồi đập hông xuống đất liền. Tay cô giờ không thể che lồn nữa mà nắm mái tóc xoăn tít của Bona. Phương rên rĩ:
– Trời ơi… bỏ em ra đi… anh làm gì vậy… Bona ơi…
Nghe tiếng Phương kêu mà Bona mủi lòng. May mà anh chàng có học trước, cô kêu vậy chứ lồn thì chèm nhẹp nước, chứng tỏ nãy giờ thích mấy chuyện Bona làm lắm. Bởi vậy, anh chàng tập trung chuyên một hơn, lè lưỡi mình dài ra, thọc sâu trong hang hốc nhà của Phương, tay tay Bona thì dùng vuốt ve háng cô, lâu lâu thò lên trên, bóp vú cô. Tiếng rên của Phương yếu dần, rồi im bặt, nhường lại tiếng nút lồn nghe rột rột, tiếng húp, tiếng bú điêu luyện của Bona. Thiệt không bỏ công bé Huê banh lồn cho thầy bú suốt thời gian qua, giờ mang ra thực hành với cô Phương, Bona làm ngọt xớt, không thiếu chi tiết nào. Phương được Bona phục vụ phê quá, chả biết gì, chỉ còn biết uốn éo, tay chân quờ quạng mà thôi. Phương say mê, đắm đuối chút xíu, đến khi Bona thọc ngón tay vào lồn cô, là cô không còn chịu được nữa. Bona bắt đầu chiêu ‘móc lốp’ kinh điển. Ngón tay thô ráp, cứng cáp như lợi thế, thọc vào giữa, muốn dở cả người Phương lên luôn. Bona móc một hồi, Phương uốn éo, bắn nước tung toé không chủ đích luôn. Phương nài nĩ:
– Đừng anh ơi… đừng làm vậy nữa… thốn em lắm…
Bona không thèm nghe, tiếp tục móc nữa thì Phương van xin tiếp:
– Anh ơi… cho vào đi… chịch em đi anh… anh làm em chết mất…
Đến lúc này anh chàng mới cười thoã mãn. Bona vội đứng lên, lột quần mình ra. Giờ anh chàng trần như nhộng, còn cô Phương thì vẫn mắc cái áo trên người, nhưng vú thì đã bị kéo ra xộc xệch hết cả rồi. Bữa nay lý ra Bona có thể biểu diễn kỹ thuật tư thế luôn, nhưng anh chàng chưa rành lắm, cứ theo thế truyền thống mà anh chàng làm mạnh nhất, khuất phục Phương cho chắc ăn. Bona dang chân của Phương ra, nhét cây củi của mình vào. Hàng của Phương trơn nhùi, đầu khất Bona dù to, nhưng cũng dễ dàng qua lọt. Anh chàng đập mạnh, đâm mạnh vào vách tử cung của Phương cái chat, cả người cô vừa đau thốn vừa sướng.
Phương bị Bona trấn nước đến điên cuồng, giờ không còn chống cự nữa, phải ôm lấy anh chàng, để kìm bớt lực thúc của Bona lên cơ thể mình. Bona mà nắc thì khỏi nói, dai sức, trâu bò, lỳ lợm lắm. Bona thục cô Phương chỉ một kiểu, thục rất lâu. Cô Phương uốn éo, xuất tinh luôn mà anh chàng không thèm dừng lại cho cô nghĩ như bữa trước. Anh chàng miệt mài nắc, đến khi trần mình, bắn tinh dịch vào người cô Phương thì cô đã xụi lơ, mắt trợn tròn, ngất đi. Bona lo lắng sợ cô có chuyện, nhưng đưa tay lên mũi kiểm tra thì thấy cô vẫn thở đều mới an tâm. Anh chàng bắn tinh đầy lồn Phương xong thì mệt mõi nằm ra cạnh cô.
Bona lần này đụ Phương mạnh tay, gần như là cưỡng dâm cô luôn. Cường từng hãm hiếp Phương rồi, nhưng đến mức khiến cô phải ngất đi thì chắc chỉ có Bona thôi. Phương nằm lại một lúc mới định thần được. Cô ngồi bật dậy, thấy lồn mình đã xuất ra tinh dịch trắng đục của Bona. Anh chàng đang nằm, thấy cô ngồi dậy cũng ngồi theo, Bona nắm tay Phương:
– Phương… em…
Chưa kịp nói gì thì đã bị cô tát cho một cái thiệt đau. Phương nói:
– Anh… bữa nay anh dám làm chuyện này nữa… em… em ghét anh…
Phương toan đứng lên thì Bona đã lại chồm tới, lần này anh chàng ôm lấy cô, nài nĩ:
– Phương ơi… đừng giận anh… năn nĩ em đó… chỉ vì anh quá yêu em…
Phương bị Bona ôm cứng thì đơ người luôn. Anh chàng tiếp tục giãi bày:
– Em biết không… từ sau cái lần ở kho dụng cụ… em vô tình với anh… làm anh đau khổ lắm… anh không biết vì sao em lại không yêu anh… bữa anh biết em có người yêu… anh cũng buồn… nhưng thầm chúc em hạnh phúc… ai dè đâu… đó lại là thằng Cường… nó tệ lắm… anh… anh quyết sẽ giành em lại… Phương ơi… cho anh một cơ hội đi…
– Nhưng mà… anh cũng thấy đó… em với Cường… đã thế này rồi…
– Anh đã nói rồi… anh không để tâm đâu. Dù sao em cũng không thể đến với nó được đâu. Đó là điều sai trái… hãy đến với anh đi em…
Bona thấy Phương ngập ngừng, anh chàng bỏ cô ra, nhìn thẳng mặt cô hỏi:
– Hay là… em chê anh thiệt hả Phương…
Phương nghe vậy thì lắc đầu:
– Em… em không chê bai gì anh hết cả… em nói thiệt đó… thực ra… em cũng có cảm tình với anh… anh Bona à…
Bona nghe vậy thì mừng rỡ:
– Vậy hả em… vậy là anh còn cơ hội hả…
– Em không biết nữa… nhưng… anh cho em thời gian đi… anh biết đó… chuyện của em…
– Cũng phải… hiện giờ em vẫn đau khổ vì nó lắm…
– Đúng vậy… anh… cho em thêm chút thời gian nhé… em… dù sao cũng phải nói rõ với Cường.
Bona nghe vậy thì xụ mặt xuống, Phương động viên anh chàng:
– Nhưng anh yên tâm… em nghĩ cũng sẽ nhanh thôi mà…
– Thiệt hả em… vậy là em làm bạn gái anh nhe!
Phương nghe vậy thì đẩy tay Bona ra:
– Em… em chỉ nói… cho anh cơ hội thôi… chứ… chứ chưa hứa gì đâu nhe!
Bona chỉ chờ có thế, cười lớn:
– Ờ… thì cho cơ hội… anh thấy vậy cũng được rồi.
Vừa nói Bona vừa định choàng tay ôm Phương từ sau, nhưng cô đẩy ra, cô trách:
– Anh đó… coi hiền vậy mà không ngờ dữ quá… bữa tay dám… cưỡng… cưỡng bức em luôn…
Bona quay ra trước mặt Phương, nài nĩ:
– Em… em cho anh xin lỗi… tại…
– Xin lỗi gì mà xin lỗi… làm đã rồi xin lỗi hả… anh đó nghe chưa… lần sau… mà còn mạnh như vậy nữa… là… là biết tay em đó…
Bona nghe không hiểu… nhưng để ý Phương nhấn mạnh chữ ‘lần sau’ thì mừng rỡ hơn. Bona thấy Phương đi xuống sông thì liền hỏi:
– Em… em làm gì vậy?
– Đi rửa lại chứ làm gì nữa… anh xịt đầy vào trong em rồi đây nè…
Bona cười rồi dìu cô xuống sông, anh chàng thì rửa cu, cô thì rửa lồn lại cho sạch. Đang rửa ráy vậy, chợt Phương hỏi:
– Anh nè… hổm rày em chưa hỏi… anh… anh ở đâu vậy?
– Anh… hả… anh cất căn chòi… ở tạm sau lưng Trung Tâm Y Tế Huyện đó em…
– Anh… anh ở có một mình hả… sao không vào Khu Tập Thể ở…
– Quê anh ở Sóc Trăng lận… người ta điều về đây dạy thôi. Lúc anh về trường thì chưa xây khu tập thể nữa. Trường cho anh miếng đất cất chòi ở tạm. Lúc anh cất chòi xong, người ta mới xây lại trường. Anh ở vậy quen rồi nên không muốn chuyển nữa…
Phương ngập ngừng nói:
– Bữa nay… cho em qua nhà anh tá túc nhé!
Bona nghe vậy thì mừng quá, chỉ biết reo lên thôi. Nhưng anh chàng vẫn thắc mắc thì được Phương ôn tồn giải thích:
– Em nghĩ thế nào Cường cũng qua nhà kiếm em tối nay hà… Em… em chưa muốn gặp anh ấy… em cần phải suy nghĩ chút đã…
Bona thấy vậy thì liền nói:
– Vậy cũng được… em qua nhà anh ở tạm tối nay đi…
– Nhưng mà… em chỉ ở thôi đó… anh không được làm gì em đâu… làm là… em giận thiệt đó.
– Ờ… anh hứa… anh hứa mà…
Bona hứa như vậy nhưng thừa biết được con gái như Phương toàn nói dối lòng thôi. Nếu như ngày xưa chắc Bona chẳng dám làm gì thiệt, nhưng mà bây giờ còn lâu đó… Bona thầm nghĩ, thầm hoạch định ra mọi chiêu thức, nhất quyết không để cho Phương thời giờ rãnh rỗi, nghĩ ngợi lung tung gì cả từ lúc này cho tới sáng mai.
Để lại một bình luận