Phần 98
Ngoài trời gió thổi mạnh, rồi bất ngờ cơn mưa lại trút xuống dữ dội. Đạt ngó ra thấy xe Phương vẫn để ngoài sân, có cặp cô treo ở đó. Chắc sợ cô bị ướt đồ, Đạt quay ra định dắt xe cô vào trong. Nhưng khi nãy lúc đậu xe lại, Phương có thói quen khoá cổ xe nên cậu ta loay hoay mãi chẳng dắt vào được. Đạt đành lấy cái cặp cô mang vào, rồi nói:
– Chìa khoá xe cô đâu… để em dắt vào…
Phương để lẫn chìa khoá đâu đó trong đống quần áo cả hai đã vứt bừa trên ván. Cô ngồi dậy, lục một chút để tìm chìa khoá rồi dừng lại, cười nói:
– Thôi không sao… cứ để đó đi… không ướt cặp sách là được rồi…
Cả người Đạt ướt nhem, cậu ta nghe vậy thì nói:
– Ừ… không sao… chỗ này vắng lắm… không mất đâu mà lo…
Phương chợt nghĩ gì, rồi mĩm cười. Đạt thắc mắc hỏi:
– Cô… cô cười gì vậy?
– Cô cười vì thấy mình may… may mà ở lại nhà em… chứ giờ chạy về chắc còn đang ở giữa đường… chắc ướt như chuột lột luôn rồi.
Đạt gãi đầu cười, nói theo:
– Ừ… may quá… may quá ha…
Cả hai cùng ngồi trần truồng trên ván, ngắm cơn mưa lại trút xuống, vẫn rất lớn mà chưa có dấu hiệu sẽ tạnh. Chợt, Phương hỏi cậu ta:
– Đạt nè… em nhận ra cô từ trước rồi phải không?
Đạt nghe thế thì gật gật đầu. Phương hỏi tiếp: – Từ khi nào vậy?
– Hôm bữa đầu tiên đến lớp… thấy cô là em nhận ra ngay rồi…
– Lâu dữ vậy mà vẫn nhớ hả?
– Hihi… dĩ nhiên rồi… hiếm có ai làm tình mà sướng như cô vậy nè…
– Lại nịnh cô nữa phải không?
– Hihi… em nói thiệt mà…
– Cô hỏi nè… Bộ… bộ em hay… hay đi massage cho người ta… giống vậy lắm hả…
– Không có đâu cô. Mấy cái massage đó… em học trên mạng thôi… Em chơi một diễn đàn trên mạng… rồi vô tình làm quen với Cường… rồi cậu ta mới rủ cùng some với cô đó…
– Em… em có hay ‘some’ vậy không?
– Dạ… cũng ít lắm… nhiều người ta nói thôi… chứ đâu dám làm đâu. Hôm bữa em nghe Cường rủ là em mừng lắm. Tính ra hên thiệt… mà cô với em cũng có duyên… không ngờ gặp lại nhau.
Phương im lặng nghe Cường nói. Rồi cậu ta chợt ngập ngừng tiếp tục:
– Cô à… hay là vậy… trời khuya lắm rồi… lại mưa nữa… hổng ấy đêm nay cô ở đỡ nhà em nha?
Phương thở dài, ngó trời mưa rồi nói:
– Chắc phải vậy rồi… đâu còn cách nào khác.
Rồi Phương lại im lặng. Cô ngồi thừ nhìn cơn mưa đang tuôn ào ạt, rồi bất chợt cô ngồi dậy, đứng lên đi ra ngoài sân. Đạt thấy vậy liền hỏi cô:
– Cô… cô đi đâu vậy?
Phương quay lại nhìn cậu ta mĩm cười nói:
– Tắm mưa… em thích không… ra với cô…
Đạt thích thú chạy đến nắm tay Phương rồi cùng cô ra ngoài trời. Cơn mưa đêm ban đầu còn lạnh, sau một hồi tắm, đùa nghịch dưới cơn mưa thì cả hai đã thấy thoải mái hơn, không còn giá buốt nữa. Đạt ân cần, vuốt ve cô, để những hạt mưa nó trôi tuột đi mớ tinh dịch mà cậu ta xuất trên lưng của cô. Cô thủ thỉ với cậu ta:
– Em đó… làm dơ hết lưng cô rồi…
– Dạ… em xin lỗi… tại… tại em không có bao cao su…
– Cần gì… đâu ai cấm em cho vào trong đâu…
– Thiệt hả cô… vậy lát nữa… em bắn vào trong luôn nha…
Phương bẽn lẽn chỉ gật đầu mà không đáp lời Đạt. Cậu ta thấy vậy thì có vẻ hào hứng lắm, liền ôm xiết lấy cô dưới cơn mưa. Cả hai cùng trần truồng dưới mưa, giữa đêm khuya giá rét. Xung quanh ánh sáng mịt mời, chỉ có ánh đèn từ căn nhà nhỏ của Đát hắt ra thôi. Đạt và cô hôn nhau nồng cháy, vừa tranh thủ ve vuốt, rờ rẫm thân thể ướt át, trợn nhợt của nhau. Lần này đến lượt Phương chủ động, cô hôn một lát rồi từ từ thụp xuống, bú cu cho cậu ta trong khi Đạt đứng sững giữa sân. Cô không màu mè, dùng kỹ thuật này nọ nhiều mà nhanh chóng há miệng, nuốt trọn dương vật cậu ta đến tận cuốn họng. Đạt sung sướng đến mức phải ngữa cổ ra rên rĩ. Cậu ta nắm lấy đầu Phương, phụ hoạ đập nhẹ vào háng mình mỗi khi cô gật gù lúc nhả, lúc nuốt trọn cây hàng đến tận gốc. Phương chỉ cần bú nhiệt tình chút xíu thôi là cây hàng của Đạt đã dựng đứng mạnh mẽ rồi. Cô mĩm cười ngữa cổ nói với cậu ta:
– Hihi… để coi coi… bạn bè gọi em là ‘Đạt Không Chín’ có đúng không nhé!
– Được… vậy đêm nay cho cô mệt mõi luôn… đừng trách em nhé!
Cả hai không quay trở lại vào trong mà tiếp tục chịch nhau dưới mưa. Phương đứng, đầu dựa vào xe máy của mình cho Đạt đứng phía sau ôm mông cô mà chịch. Cả hai chịch lâu lắm, hoang dã lắm, thoải mái vô cùng giữa ngoài trời từ lúc mưa còn lớn đến khi tạnh mưa vẫn chưa xong. Đạt chịch không dai như Bona, cũng xuất tinh liên tục đến mấy bận, nhưng được cái cậu này lấy sức lại nhanh, tiếp tục chiến đấu với Phương không nghỉ sau mỗi lúc vừa xuất tinh xong. Những lúc sau, lần nào Đạt cũng nghe lời cô, bắn cả đống tinh dịch vào lồn cô. Cậu này bị bạn bè gọi là Đạt Không Chín cũng không ngoa. Chịch gì mà dai sức phải biết, chịch hoài Phương vẫn không chán. Đạt chịch cô càng về đêm càng khoẻ, là cô hết lần cực khoái này đến lần cực khoái khác… Dâm thủy cứ tuôn ra tràn trề từ âm hộ.
Mãi đến lúc gần sáng, Đạt mới phóng dòng tinh trùng cuối cùng vào người cô. Cô nằm ngã trên ván, cùng cậu ta cảm nhận tinh dịch đang tuôn chảy miệt mài từ âm hộ, trào ngược trở ra. Cô có phần hơi ngần ngại nói với Đạt, cô sợ ba mẹ cậu ta về nhà bất ngờ, nhìn thấy vậy thì không hay. Cậu ta cười bảo Phương cứ an tâm. Thực ra khi nãy Đạt chỉ ‘dụ khị’ cô thôi, nhà Đạt ở gần sát trường, đó là tiệm sửa xe và cậu thực sự cũng ở đó với ba mẹ. Căn nhà nhỏ này ba mẹ Đạt lâu lâu mới xuống, mỗi khi có nhu cầu thăm lại ruộng vườn. Bình thường họ vẫn để trống đó cho mình cậu ta tới lui thôi. Dạo gần đây tập trung luyện thi nên Đạt hay xin ba mẹ ra ở đây đặng yên tĩnh mà chuyên tâm học hành.
Thế là Phương mới vỡ lẽ ra, té ra cái cậu học trò hiền lành này âm mưu dụ dỗ cô từ đầu rồi chứ đâu phải tình cờ gì mới kéo nhau vào đây đâu. Phương trách mặc Phương, còn Đạt thiếp đi ngủ ngon lành. Chịch với Đạt gần cả đêm Phương cũng mệt lắm, nhưng tinh dịch cứ chảy rỉ rỉ từ âm hộ ra thế này làm sao cô ngủ được. Cô nhỏm dậy đi vào nhà sau, tìm nước rửa ráy cho sạch lại đã. Phương dùng hai tay bụm lồn, lẽo đẽo ra ngoài để ra nhà sau tìm nước. Thấy lu nước nhà Đạt, cô ngồi xuống, xối từng gàu lên thân thể, thọc tay vào lồn móc cho tinh dịch chảy ngược ra.
Cô ngồi thừ đó, ngẫm nghĩ về cuộc đời mình. Phương vốn từng sống như một nữ tu, cuộc đời nhàm chán mãi đến khi gặp được Cường. Cậu ta vẫn là người đã ‘khai sáng’ cho Phương vào thế giới nhục dục lạc thú này. Phương phân vân nhiều lắm vì mãi đến giờ cô vẫn nhớ đến Cường, phải chăng đó là tình yêu. Bữa nay khi làm tình với Đạt, cô mới dần hiểu ra bản thân hơn. Ngày Cường tỏ tình với Phương cậu ta đã sai, Phương chấp nhận làm bạn gái Cường thì càng sai nữa. Cả hai đến với nhau bằng tình dục, gắn bó với nhau bằng tình dục giản đơn thế thôi, nên đến khi không còn gì, chia tay nhau cũng rất đơn giản. Phương biết mình đã sai khi gắn tình cảm mình vào những lạc thú này.
Thôi kệ, từ nay Phương sẽ chấp nhận một cuộc đời phức tạp, có hai mặt của bản thân mình. Một mặt là hình ảnh cao ráo, đạo đức của một nhà giáo mẫu mực. Mặt khác là một thân hình nóng bỏng, sâu thẳm trong một trái tim luôn khát khao nhục dục. Hai điều tưởng chừng như vô lý lại cùng xuất hiện ở bản thân cô. Điều đó đã làm cô đau khổ suốt thời gian qua, nhưng nay Phương đã có cách nhìn khác hơn. Cô phải chấp nhận cuộc sống này, chấp nhận sống đạo mạo, đạo đức khi ban ngày là cô giáo, cô phải sống thật hơn, khát khao hơn khi ban đêm cô chỉ còn là một thân hình nóng bỏng khát khao nhục dục. Cậu Đạt mới quen này, hay thậm chí những người con trai khác sẽ đến với cô trong tương lai sẽ giúp mang nhiều lạc thú đến cho cô và đến lúc đó cô sẽ chấp nhận nó, sẽ sống với nó, sẽ vui thú với nó, sẽ sống thật với bản thân mình hơn, không còn giả dối nữa. Vì đó chính là cuộc sống của cô.
HẾT CHƯƠNG 2
Để lại một bình luận