Phần 88
Bé Huê cứ nghĩ mọi chuyện rất đơn giản, cô Phương không yêu Cường nữa thì sẽ dễ dàng bị Bona chinh phục, nhưng thực tế hình như không phải vậy. Ngày hôm sau, Bona ở nhà tịnh dưỡng chờ đợi Phương đến, nhưng cuối cùng người đến lại lạ cô Thu, chứ không phải Phương. Thu nói hổm rày Phương chăm sóc Bona nhiều rồi, nên để cô nghĩ, lúc không có tiết cô sẽ đến chăm sóc cho thầy. Bona nghe thế thì thất vọng lắm nhưng thầy vẫn lịch sự cười cười, không dám nói ra.
Cô Thu có vẻ không còn ác cảm với Bona như xưa nữa, mà đối xử với thầy tốt hơn, cử chỉ ân cần hơn mỗi khi dìu thầy ra TTYT thay băng. Tuy nhiên, giữa cô và thầy dường như có một khoản cách rất lớn, hai người ở gần nhau chẳng nói chuyện, chẳng đùa vui với nhau được câu nào. Bona không dám nhắc lại chuyện hôm bữa thầy thấy ở nhà, cũng chẳng dám hỏi hang cô Thu, sợ chạm vào vết thương lòng của cô. Buổi đầu tiên cô Thu ở bên thầy Bona trở nên rất nhạt nhẽo, chẳng nói gì, chẳng làm gì.
Thu chỉ giúp thầy ít việc nhà rồi trở về rất sớm. Mặc dù cô Thu rất ân cần, nhưng Bona vẫn không thể nào trải lòng, thân thiết với cô được. Thu đi rồi, Bona có thể ngồi chờ đến tối là bé Huê sẽ ghé, nhưng bữa nay lòng thầy cứ nôn nao, không sao yên tâm được. Cảm thấy khó chịu quá, Bona quyết định lấy xe đạp, chạy đến chỗ nhà Phương.
Bona biết chỗ của Phương, ngó lên phòng cô thấy cửa mở, lại có ánh đèn, thầy cất xe đạp rồi leo bộ lên. Bona mới hồi phục, sức còn yếu nên leo mấy bậc thang đã thấy mệt. Thầy cố leo đến nơi, đi đến cửa phòng Phương, đang phân vân chưa biết thế nào thì chợt nghe tiếng ai đó thủ thỉ.
– Không ổn rồi em ơi… ảnh… ảnh không ngó ngàng gì đến chị…
Mới nghe qua, Bona thấy lạ lạ, nhưng thầy cũng đoán ra đó là giọng của Thu. Thầy nhìn lén vào trong thấy Thu và Phương đang ngồi nói chuyện. Vừa nãy khi Thu than vãn xong, Phương nói:
– Không sao đâu chị… chắc ảnh ngại đó… mấy bữa là hết à…
– Chị… chị không biết nữa… hay là… ảnh ghét chị rồi em… từ cái bữa ở nhà chị… ảnh thấy…
– Không… anh Bona không phải hạng người đó đâu… em biết mà… chị an tâm…
Nghe mấy lời đó, rồi nghe tiếp đoạn trò chuyện của hai người, Bona lần lần đoán ra mọi chuyện. Thì ra, chuyện phân công đến chăm sóc thầy mà Thu nói chỉ là bịa thôi, thực ra là do Phương và Thu. Theo Bona hiểu thì hình như Phương đang cố để cho Thu và thầy gần gũi nhau, nối lại tình cảm ngày xưa mà thầy đã mến cô ấy. Cả hai nói một hồi rồi còn đùa giỡn, Phương bảo Thu cứ chủ động đè Bona ra, hãm hiếp thầy là xong. Thu e lệ từ chối.
Thầy nghe xong, thấy lửa giận nổi bừng bừng. Muốn vào mắng hai cô một trận nhưng may sao Bona kềm chế được. Thầy nấp ở ngoài, chờ đến khi Thu chia tay Phương về mới quyết định vào gặp Phương. Cô Thu vừa đi khỏi, Phương định đóng cửa phòng thì thấy Bona đã đứng trước cửa. Nhìn thấy Bona, Phương có vẻ ngạc nhiên:
– Bona… anh đến hồi nào vậy… chị Thu… chỉ mới về… anh có thấy…
Bona tiến vào phòng, thầy nói thẳng luôn:
– Phương… chuyện hai người nói anh nghe hết cả rồi. Sao… sao em quá đáng vậy… nỡ nào đối xử với anh như vậy…
Phương nghe thế thì bối rối, cô cúi mặt, lùi vào trong nhà. Thầy Bona đi theo.
– Em… em không có ý đó… anh… anh nghe em giải thích…
– … còn giải thích gì nữa… em… em xem anh là gì… là trái banh à… không thích thì chuyền cho Thu sao… à… hay là… em còn tình cảm với thằng Cường sao?
Phương nghe vậy thì xua tay:
– Không… không phải vậy đâu anh… giữa em với Cường… đã kết thúc rồi… bữa nay đi dạy… tụi em có chạm mặt nhau… nhưng… nhưng không nói gì… chị Thu cũng vậy… chị vẫn dạy Cường bình thường… xem như không có gì xảy ra…
– Vậy thì tại sao… em nói anh nghe đi Phương… em… em không thích anh sao…
– Anh nghe em nói… em nói rồi… em… em cũng mến anh lắm… nhưng… có một chuyện anh nên biết… bình tĩnh nghe em nói. Anh còn nhớ cái hôm anh bị đâm… ngay trước lúc đó… lúc ở nhà anh… tụi mình – Bona nghe xong cũng đỏ mặt, thầy gật đầu – Thực ra… lúc tụi mình làm chuyện đó… chị Thu đã đến từ rất lâu rồi… chị đứng ngoài xem… và thấy hết…
– Vậy hả em… rồi tiếp theo thế nào…
– Mấy bữa em ở bệnh viện với anh… em có liên lạc với chỉ… em thấy chỉ cũng quan tâm anh lắm… em với chị ấy cũng tâm sự nhiều điều… để hiểu nhau hơn… chị ấy không nói gì, lúc biết anh có tình cảm với em… chị ấy còn chúc mừng em nữa…
– Vậy thì tốt rồi… sao em lại…?
– Anh… anh không hiểu đâu… em biết khi chị ấy nói vậy… chị ấy đau khổ lắm… anh nghĩ coi… ngày xưa anh theo chị ấy… cua chị ấy mà chị ấy không chịu… giờ quay đi… anh lại có em… trong khi chị ấy như vậy… chị ấy đau khổ lắm…
– Em… em nói vậy… anh hiểu rồi… nhưng tình cảm… không đơn giản vậy… muốn là có được… anh… anh cũng đã không có tình cảm với Thu lâu rồi…
Phương nghe nói vậy thì nắm tay Bona, cô triều mến:
– Không… em nghĩ không dễ vậy đâu… trong sâu thẳm của anh… vẫn có một chỗ dành cho chị ấy chứ… đúng không anh?
– Nhưng Phương ơi… anh… anh yêu em mà… yêu em thiệt mà Phương…
– Em… em có gì đáng mà anh yêu chứ… Anh Bona à… anh suy nghĩ lại đi… anh là người hiền lành… chị Thu xứng đáng với anh hơn… anh đừng nhớ gì đến em nữa… em… em không xứng đánh với anh đâu…
– Em… em có gì mà không xứng đáng… nếu nói vậy… thì Thu cũng… cũng đâu ra gì…
– Anh đừng nói vậy… chị ấy là bị Cường dụ dỗ… lừa lọc… chứ chị ấy không chủ động gì cả… còn em… em thấy mình đã lún sâu lắm rồi… tuy bề ngoài em là một cô giáo hiền lành… nhưng trong sâu thẳm… lại là một… một thân xác khát tình… anh thấy đó… em… em rất dễ sa ngã vào vòng tay… những đam mê cuồng vọng…
– Nhưng… anh đâu chấp nhất chuyện đó đâu Phương…
– Em biết anh thánh thiện lắm… nhưng… tương lai… em không biết sẽ làm điều gì có lỗi với anh đâu… em xin lỗi… em suy nghĩ kỹ rồi… mình không đến với nhau được đâu anh…
Bona cố sức nài nĩ Phương thế nào thì cô cũng không thay đổi suy nghĩ của mình. Cô khuyên Bona hãy quên cô, và hay quên câu chuyện cả hai cùng nói với nhau đêm nay, rồi từ từ, hãy chấp nhận yêu Thu… vì cả hai xứng đáng hơn…
Bona đau buồn lủi thủi trở về nhà của mình. Lòng thầy tan nát, buồn rười rượi. Phương quả là một cô gái dễ thương, đáng mến, luôn biết suy nghĩ cho người khác, làm thầy càng quý cô hơn rất nhiều. Vượt lên trên tất cả chuyện tình dục, thầy nghĩ rằng thầy thực sự yêu cô Phương nhiều lắm. Nhưng vào hoàn cảnh Phương nói như vậy, Bona biết cư xử thế nào đây…
Để lại một bình luận