Phần 96
Nhìn căn nhà trống trãi, Phương cảm giác lòng mình xao xuyến quá. Không gian quả thiệt lãng mạn, tình tứ. Phương nghĩ đến đó tự dưng lắc đầu để trấn tĩnh mình. Cô không hiểu mình đang nghĩ gì nữa, nãy giờ cứ hành động theo cảm xúc. Từ chuyện cho cậu ta chở, rồi còn ôm cậu ta nữa. Không đúng, mọi chuyện thật không đúng chút nào. Bản thân cô đã phạm sai lầm một lần, khiến cho hai năm nay mọi sự cứ rối cả lên, không còn là chính mình… giờ… Phương nghĩ mình không thể phạm sai lầm nữa. Nghĩ thế nên cô vội vã đứng lên, xoay đi định bước ra ngoài. Ngay khi ấy, Đạt từ nhà sau đi ra, tay cầm một bọc gì đó. Thấy cô nhóm giò đứng lên, cậu ta hỏi:
– Ơ… cô về hả?
Phương ngập ngừng:
– Ờ… cũng khuya lắm rồi…
Cô nói mà mặt đỏ lựng. Đạt bước đến đưa cái bọc rồi nói:
– Dạ… vậy cô về nha… Áo mưa nè cô… cô giữ cẩn…
Đạt vừa nói, cô vừa xoay lưng để lấy cái bọc trên tay cậu. Đầu óc Phương loạng choạng, cô đang đi đôi cao gót nên xoay người đột ngột thì mất trọng lực, định đưa tay lấy cái bọc của Đạt cầm thì cô ngã nhào. May sao cậu ta nhanh nhẹn chồm tới, ôm chầm lấy cô, không thôi thì ngã xấp mặt xuống đất rồi. Vậy là trời xui đất khiến sao hai cô trò lại ôm nhau. Cảm giác va chạm thân thể ngay chính giữa làm cả hai thấy ấm áp, cái ấm áp từ sự nóng bức của cơ thể đối Phương. Đạt có vẻ bất ngờ, cậu ta như chết lặng. Phương cũng thế, cả thân người cô như đổ vào cậu ta luôn. Phương hoảng quá, loay hoay tìm cách đứng dậy mãi không xong, chỉ biết xiết lấy cậu ta để khỏi ngã thôi. Mãi đến khi Phương đứng được trên đôi cao gót thì Đạt vẫn ôm sát cô vào lòng, không bỏ cô ra. Phương ú ớ:
– Ơ… cảm ơn em… cô… cô đứng được rồi…
Mặc cho Phương nói, Đạt vẫn ôm lấy cô. Rồi cậu ta bất ngờ ngước lên, hôn lên đôi môi xinh xắn của cô một nụ hôn say đắm. Chính bản thân Phương cũng bất ngờ. Cô cũng chống cự, cũng muốn lấy thế đẩy cậu ta ra nhưng chẳng hiểu sao tay chân cô bủn rủn, chỉ còn biết đẩy nhẹ thôi, rồi đứng lặng thinh cho cậu ta xiết lấy mình. Đạt ôm xiết thân thể ướt nhem của mình cuốn quýt lấy cô Phương mà không nói lời nào. Phương không thể chống cự vì tự nhiên cô cảm thấy sự ấm áp, ám áp từ nụ hôn cuồn nhiệt của cậu ta.
Những dòng cảm giác mạnh cứ thi nhau chạy rần rần trong cơ thể như cuồn cuộn, như muốn đốt cháy hết những gì trở ngại những rào cản giữa hai người. Và một lần nữa, Phương lại buông xuôi cả cơ thể mình, cho nó trôi tuột theo cảm xúc. Phương hơi chùn xuống, cho Đạt xốc lấy cô, rồi cùng lại bên tấm ván ngồi. Ổn định trên ván, cả hai lại hôn nhau. Phương nhắm mắt, không dám nhìn xung quanh, không dám nhìn vào ánh mắt của Đạt nữa. Cả hai ôm nhau, say đắm giữa căn nhà nhỏ, giữa ánh đèn sáng trưng và trong khi cánh cửa chính của căn nhà còn đang mở, thể như rằng đây chỉ là thế giới riêng của cả hai thôi.
Đang hôn Phương, bất ngờ Đạt đưa tay bên eo cô, bật cái cúc áo như muốn cởi phăng chiếc áo dài mà Phương đang mặc ra khỏi mình cô. Người Phương như mụ mị, tay chân cô rụng rời mà không có bất kỳ phản ứng nào với hành động kia của Đạt. Đã rất lâu rồi, Phương chưa hề có những cảm xúc mãnh liệt như vậy, những cảm xúc rất là con gái, muốn khao khát một thân hình đàn ông tràn trề sức sống và nóng bỏng. Sau sự cố với cậu học trò ‘Cường Đô La’, Phương đã ráng sống khép kín, thu mình lại để tránh những sai lầm tương tự có thể xảy ra trong tương lai. Những tưởng chịu đựng một thời gian mọi chuyện sẽ nguôi ngoai, không ngờ hôm nay khi đối diện với Đạt, mọi thứ lại như bùng cháy. Không, Phương phải cố kềm chế lại, không thể để sai lầm này nó tiếp diễn sai lầm kia được. Phương cứ mãi lo nghĩ vẫn vơ, đến khi choàng tĩnh thì nhận ra Đạt đã cởi hoàn toàn áo dài và áo ngực cô ra rồi.
Phương hoảng hồn, lấy tay che ngực mình lại, đôi bàn tay cô giờ đây khá nhỏ bé so với đôi bầu ngực tròn trịa săn chắc của mình. Phương nói:
– Đừng… đừng làm vậy em ơi… dừng lại đi…
Đạt đang định đưa tay lên xoa bóp vú cô thì bị cô đẩy ra nên cậu ta dừng lại, hơi ngạc nhiên:
– Sao vậy cô? Sao tự dưng cô lại…
Phương lắc lắc cái đầu của mình:
– Không… cô không thể mắc sai lầm nữa… dừng lại đi em…
Đạt giờ như con ngựa đã tháo dây cương, đang lồng lộn lên thì hỏi sao mà dừng với chả lại như ý của cô Phương được chứ. Cậu ta không nói gì, đặt hai tay lên vai cô rồi choàng tới tiếp tục hôn trở lại lên môi cô, lên khắp vùng cổ của cô. Hai tay của Phương vẫn khư khư che hai bầu vú trần trụi lại, người cô cố gắng chống cự lại cám dỗ. Đạt rất nhẹ nhàng, không có hành động gì cưỡng ép cô cả, nhưng những cử cử chỉ ôm ấp, ve vuốt, liếm láp của cậu ta như thiêu đốt cô vậy. Rốt cuộc thì hai tay của cô không thể mãi ôm ngực được, phải dang ra ôm Đạt trở lại, cả người cô săn thít, da gà nổi lên cùng khắp. Đạt thủ thỉ bên tai:
– Không sao đâu, không có gì đâu. Cứ nhắm mắt lại đi cô. Bữa nay để em thư giãn cho cô nha.
Lời nói nhẹ nhàng, thủ thỉ bên tai Phương như gợi nhắc cô điều gì đó. Phương giật mình hốt hoảng, mắt mở to trừng trừng, nhìn sát gương mặt cậu ta:
– Cô… cô nhớ ra rồi… em…
Đạt đang nhẹ nhàng, nghe Phương nói vậy cũng ngạc nhiên, cậu ta tròn xoe mắt mình. Phương đẩy Đạt ra một chút xíu, rồi nhìn cậu ta lắp bắp:
– Cô nhận ra em rồi… em… hôm bữa… ở nhà nghĩ… chính… chính là em…
Mãi đến giờ Phương mới nhận ra, cô xâu chuỗi lại mọi chuyện. Từ cái vóc dáng nhỏ con, đến đôi tay nhiều lông, đến những cử chỉ ve vuốt và rồi Phương đã nhớ ra gương mặt. Cô đã gặp Đạt một lần trong quá khứ. Đó là lúc Cường chở cô sang An Biên để thử làm tình tay ba với một người bạn Cường quen trên mạng. Cậu này đã massage và làm tình phục vụ Phương, lúc đó vì mắc cỡ nên cô đã được Cường dùng khăn che mắt lại. Sau đó Cường có quay phim cho Phương xem lại, cô vì mắc cỡ nên xem mặt của Đạt có một lần thoáng qua thôi nên không ấn tượng gì nhiều. Giờ Phương mới nhớ ra tất cả. Đạt nghe Phương nói cũng biết rồi, nhưng cậu ta thắc mắc:
– Nhưng… lúc đó em nhớ… cô bị bịt mắt mà… sao… sao nhận ra em…
– Cô… cô nhớ giọng nói… cử chỉ… và thực ra lúc đó Cường có quay phim lại cho cô xem. Lúc gặp em trên lớp cô cũng ngờ ngợ… nhưng không nhận ra… giờ… mới nhớ…
Đạt thực tình không nghĩ là sẽ có lúc Phương nhận ra cậu ta nên chính bản thân Đạt lúc này cũng ngạc nhiên bối rối. Gặp lại cố nhân trên lớp, cậu ta nhận ra ngay và vẫn nhớ những cảm xúc tuyệt vời khi ân ái với cô. Đạt thấy mình thật may mắn nên luôn chăm chỉ bám sát cô để chờ cơ hội. Nay thời cơ ngàn năm có một lại đến, Đạt không thể bỏ phí được. Suy đi tính lại, cậu ta quyết định sẽ lấn tới, không chùn bước nhẹ nhàng nữa. Anh chàng bật tung hàng nút của chiếc áo sơ mi mình đang mặc.
Đạt dù hơi thấp nhưng được cái vóc dáng cũng cường tráng, bụng ra bụng, ngực ra ngực, lại khá nhiều lông tay, lông bụng nên nhìn hoang dã lắm. Mớ lông trên người Đạt giờ ướt bết lại, nhìn còn hấp dẫn hơn nhiều. Khi cậu ta khoả thân, để ý Phương mắc cỡ, đỏ mặt quay đi, hai tay cô giờ không còn khư khư ôm hai bầu vú nữa nhưng vẫn có chút gì đó ngại ngùng. Kinh nghiệm cho Đạt biết đó chính là thời cơ, cậu ta xấn tới Phương lần nữa, lần này Đạt thò tay chỗ dây kéo ở cái quần lụa Phương đang mặc định kéo xuống. Phương hoảng hồn, chụp lấy tay Đạt. Khi cô quay lại, thấy ánh mắt Đạt nhìn mình, bàn tay đó của cô run run, không còn giữ được nữa.
Trước sự mạnh mẽ của Đạt, cô đã buông xuôi tất cả. Cậu ta đẩy ngữa cô ra tấm ván, kéo tuột cái quần lụa trắng cùng cái silip mỏng manh ra khỏi người cô. Vậy là giờ đây, sau một hồi chống cự, lưỡng lự, giờ cô Phương đã nằm trần truồng, phơi thân thể mình trên tấm ván, giữa căn nhà lạ. Đạt định lên giường, nhưng thấy cô Phương có vẻ ngần ngại. Cô không nói gì nhưng nhìn ra cửa, nơi chiếc xe máy cô vẫn đang dựng và cửa nhà vẫn mở rộng. Đạt thấy thế thì động viên để cô không phải lo:
– Không sao đâu cô… chỗ nhà em vắng lắm… ban ngày đã ít người qua lại huống chi là đêm hôm khuya khoắt như thế này… cứ để cửa đó cho mát đi cô…
Nghe cậu ta nói vậy, Phương không còn nhìn ra cửa nữa mà nằm im.
Để lại một bình luận