– Chính tôi báo cảnh sát … hai người kia đối với cô gái này giở trò đùa nghịch lưu manh, cô xem cái áo đã bị kéo rách mất này.
– Xin hỏi anh tên gì?
– Tôi tên là Đinh Trường Sinh, đi cùng với cô gái này, đây là giấy chứng nhận của tôi.
Đinh Nhị Cẩu nói xong đem giấy chứng minh công tác của mình đưa cho Tào Bạch Phượng, cô mở ra nhìn thoáng qua, đã biết rõ việc báo án này 9/10 là thật sự có xảy ra, nếu không thì một nhân viên công tác của ủy ban huyện sẽ không rảnh rỗi đi báo án giả.
– Để tôi mang bọn họ về đồn cảnh sát, xin làm phiền hai vị đến đồn công an làm bản tường trình nhé.
Tào Bạch Phượng tiến đến kéo Mã Minh đứng dậy, thật không ngờ Tào Bạch Phượng là một cô gái vóc dáng nhỏ gọn, lại túm cổ Mã Minh Hòa xách lên như chơi, nếu để cho Miêu Chấn Đông trông thấy hiện trạng như vậy, về sau chắc hắn sẽ bắt cô đi làm việc lao động nặng hơn mới đúng.
…
Đến đồn công an, Đinh Nhị Cẩu cùng Hồng Tiểu Vũ ngồi ở trong phòng làm việc, còn Mã Minh và Trần Cương lại không có được may mắn như vậy, hai người bị tách riếng ra một mình tạm thời nhốt ở trong phòng hỏi cung, nhưng khi Tào Bạch Phượng đi đến gặp Miêu Chấn Đông để báo cáo, thì Miêu Chấn Đông không có ở mặt ở trong đồn cảnh sát, một vụ án phải nhanh chóng hỏi cung giải quyết nhanh, nếu thời gian càng kéo dài, sẽ tạo cho kẻ hiềm nghi phạm tội có cơ hội đủ thời gian suy nghĩ cách đối phó, cho nên vừa biết đội trưởng Miêu Chấn Đông không có mặt ở đây, Tào Bạch Phượng quyết định tự mình hỏi cung trước, vì vậy dưới tình huống này, cô cũng không có xin chỉ thị lãnh đạo nữa, Tào Bạch Phượng mang theo một cảnh sát thực tập bước vào phòng hỏi cung, đương cảnh sát thực tập nhiệm vụ là ghi chép lời khai.
Trần Cương giờ này mới ý thức được chuyện này đã gây phiền toái, bị mang tới nơi này, chỉ sợ không phải dễ dàng đi ra, lâu nay tuy rằng hai người bọn chúng hết ăn lại nằm, vui chơi giải trí, chơi gái đánh bài, nhưng chưa từng có xảy ra bị công an bắt nhốt về đồn, đây là lần đầu tiên.
– Biết rõ vì sao bị bắt vào đây không?
Tào Bạch Phượng đem cái mũ kepi để lên bà, khẽ vươn tay, lấy ra từ trên thăt lưng mình một cái kềm nhổ đinh, mở ra… khép lại.. mở ra…. khép lại, phát ra ” leng keng ” tiếng kim loại va chạm, ở trong phòng hỏi cung cách âm yên tĩnh nghe qua thật là chói tai.
– Dạ không biết…cảnh quan, hôm nay chẳng qua…tôi uống rượu nhiều quá, về sau không dám nữa, tôi xin lỗi, chịu nhận tất cả lỗi lầm.
Trần Cương hạ giọng cầu xin, nếu là bình thường, thái độ như vậy có lẽ rất dễ làm hài lòng người, nhưng hiển nhiên việc này không làm cho Tào Bạch Phượng thoả mãn.
– Tên là Trần Cương đúng không? Có gì thì cứ khai thật hết đi, Mã Minh đã khai sơ qua cho tôi biết rồi, có muốn biết hắn đã nói ra cái gì không?
Tào Bạch Phượng đi đến Trần Cương bên người, trong tay cô, cái kềm nhổ đinh lại vang to hơn.
– Không …không có gì để khai cả….
Đôi tay của Trần Cương bị còng tay vững vàng trên thành cái ghế sắt hắn đang ngồi hơi run rẩy…
– Trần Cương, anh cho rằng bởi vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà chúng tôi lại tốn công bắt anh vào đây sao? Anh quá đề cao chính mình rồi, cảnh sát chúng tôi bận rộn như vậy, chút chuyện nhỏ này mà anh phạm phải, cao lắm là phê bình giáo dục xong rồi thả ra, nhưng chúng tôi nhốt các anh trong thời gian dài như vậy, chẳng lẽ lại không biết vì sao?
Tào Bạch Phượng đây chính là đang hù dọa đối phương, lúc còn học trong trường đại học cảnh sát, về môn tâm lý học tội phạm cô đạt thành tích đứng đầu toàn trường, cũng như là Trần Cương bây giờ vậy, chỉ có tội đơn giản là trêu ghẹo phụ nữ đàng hoàng do uống rượu say thì không bao lâu phải thả ra thôi, bản lãnh nhiệm vụ của Tào Bạch Phượng là đem các loại chuyện đen tối bên trong của tội phạm chưa bị lộ, lôi ra ngoài ánh sáng, toàn bộ phải ép khai ra nếu có, cô cũng không ngờ đây là con cá mập mà Miêu Chấn Đông đang khổ công tìm kiếm từ nơi xa xăm ngoài kia….
– Cảnh quan, tôi thật sự là không biết gì cả, chúng tôi không có làm chuyện gì phạm tội cả ngoài chuyện lỡ lời trêu chọc cô gái kia…
Trần Cương cũng không phải là kè chỉ mới một, hai câu hăm dọa là khai hết, cho nên hắn giả bộ hồ đồ, nhưng trong tim hắn đang đập rộn lên, trên trán đã đổ mồ hôi, nhìn biểu hiện của hắn như vậy, lại khiến cho Tào Bạch Phượng nhận định, trong chuyện này sẽ còn có chuyện khác nữa, bằng không thì thằng này không có lo âu như vậy.
– Trần Cương, anh khai hết đi, thì có thể xem là tự thú, nếu như Mã Minh khai rõ trước, mà anh vẫn cố tình không khai, đó là mang thêm tội ngoan cố không có hối cải, so với tự thú mà nói, hai tội khác nhau xa, đây là cơ hội cuối cùng cho anh, khai hay không là do anh mà thôi, chứ Mã Minh thú tội xong rồi, thì anh mới khai thì lúc đó cũng không đáng giá một đồng nữa…
Đúng lúc này ngoài cửa bước vào một vị cảnh sát, kề miệng sát bên lổ tai Tào Bạch Phượng nói câu gì lời nói, khuôn mặt Tào Bạch Phượng chợt bừng sáng vui vẻ, hỏi to.
– Toàn bộ đã khai hết rồi? – Vị cảnh sát gật đầu khẳng định.
Đúng lúc này Tào Bạch Phượng nhìn thoáng qua Trần Cương nói.
– Anh đã chậm rồi, Mã Minh đã thay anh khai hết, nhưng hiện tại tôi còn chưa biết hắn đã khai gì, bây giờ đi qua sẽ biết, anh suy nghĩ thật kỹ đi.
Nói xong Tào Bạch Phượng đẩy cửa bước đi ra ngoài.
– Tôi khai…tôi khai… tôi nói… đầu tiên là nói về vụ nổ…
Trần Cương thấy Tào Bạch Phượng đã muốn ra cửa, cuồng loạn la lên.
…
Ngưu Nhị Đản cơ hồ là bò vào phòng làm việc của Trịnh Tam Gia, lại gặp được Trịnh Tam Gia toàn thân trần trụi, đang đẩy hùng hổ đẩy dương vật vào âm đạo cô gái trợ lý của hắn đang quỳ bò vểnh cái mông đít bên cạnh cái bàn làm việc, Ngưu Nhị Đản đâu có gõ cửa, mà vội vàng đẩy cửa đi vào, làm cho Trịnh Tam Gia bị dọa giật mình thoáng cái dương vật mềm nhũn tuột ra khỏi cửa hang cô gái…
– Đồ mất dạy, mày không biết gõ cửa à?
Trịnh Tam Gia tức giận, đưa tay lên cầm lên cái gạt tàn thuốc ném vào đầu Ngưu Nhị Đản.
– Xin lỗi ông chủ, đã xảy ra chuyện lớn… tiều rồi…
Ngưu Nhị Đản bất chấp đầu bị ném chảy máu, chạy đến trước bàn Trịnh Tam Gia run rẫy nói.
Trịnh Tam Gia đem cô gái đẩy vào bên trong phòng, vừa kéo quần lên nói:
– Sao? Xảy ra chuyện gì ? ….
Ngưu Nhị Đản nhìn vào bên trong phòng, nhỏ giọng nói:
– Hai thằng tạo ra vụ nổ đang trốn ở khu TTTM phía Bắc bị công an huyện bắt mang đi rồi.
– Cái gì? Chuyện khi nào? – Trịnh Tam Gia cả kinh, vội vàng hỏi.
Tào Bạch Phượng cũng không có ngờ đến Trần Cương mới bị hù như vậy mà đã khai ra chuyện động trời, khiến cho cô có cảm giác mình bị mê muội, nhưng lúc này phải giữ vững tinh thần tiếp tục hỏi cung, vì thế bây giờ đã không còn có ai quan tâm đến Hồng Tiểu Vũ và Đinh Nhị Cẩu rồi, còn Miêu Chấn Đông ngay lúc nghe được tin tức này, đã tức tốc rong ruỗi chạy ngay trở về.
Trời đã sắp tối, Đinh Nhị Cẩu bước đi ra ngoài, trên hành lang gặp được một cảnh sát có vẻ đang rất vội vàng hắn hỏi :
– Đồng chí, cảnh sát Tào đâu rồi, việc của chúng ta lúc nào xử lý xong?
– Há, tôi cũng không biết, để tôi hỏi lại thử xem, có gì sẽ cho anh biết ngay.
Sau khi nói xong, người cảnh sát nhanh chóng rời đi, hình như là xảy ra chuyện gì vậy.
Qua một tiếng đồng hồ sau thì Tào Bạch Phượng mới xuất hiện.
– Đồng chí, khi nào xử lý việc của chúng tôi xong?
– Chuyện của hai người tạm thời để đến ngày mai nhé, hiện giờ trong đồn cảnh sát đang có việc bận, như vậy đi, sáng sớm ngày mai đến làm biên bản, dù sao hai kẻ tình nghi phạm tội thì sẽ không thả ra, nhất định chúng tôi sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng.
Tào Bạch Phượng nói xong liền bước đi ra ngoài, ý tứ rất rõ ràng, đây là không muốn đuổi tiếp người nữa.
– Thư ký Đinh, đây là ý gì?
Hồng Tiểu Vũ rất tức giận, mình là người bị hại, ở chỗ này chờ hơn hai tiếng đồng hồ rồi, thì nghe một câu trả lời như vậy.
– Tôi cảm thấy hình như là có chuyện gì không đúng, tự nhiên trong đồn cảnh sát có vẻ rất bề bộn nhiều việc, thôi thì bây giờ trời cũng đã tối rồi, để tôi tìm cho cô một chỗ ở lại cái đã, ngày mai tính sau.
Hồng Tiểu Vũ vốn là không muốn đồng ý, nhưng nghĩ đến Đinh Nhị Cẩu đã cứu mình, rồi tốn thời gian ở lại cùng mình đến giờ, cho nên cũng không tiện nói gì nữa, vì vậy đứng lên, cái áo ở trứơc ngực thì đã bị đứt cúc áo hư mất, một bên tay áo cũng bị rách, nhờ là trời đang tối, nếu vào ban ngày đi ra ngoài, người ta chắc sẽ cho rằng Đinh Nhị Cẩu đối xử với cô gái này không tốt lắm…
Đinh Nhị Cẩu cùng Hồng Tiểu Vũ vào trong xe, sau đó hắn lái xe thẳng đến tòa cao ốc bách hóa huyện Hải Dương, cũng may là giờ vẫn chưa đóng cửa, cái áo trên người của Hồng Tiểu Vũ đã rách nên không thể mặc được nữa rồi…
– Đi thôi, chúng ta mua áo trước, còn cái áo rách này có thể ngày mai sẽ được giao cho đồn công an.
Đinh Nhị Cẩu dừng xe ở trước cửa tòa cao ốc bách hóa, nói với Hồng Tiểu Vũ.
– Uả… tại sao vậy?
– Chứng cớ, đây là vật chứng, nếu không có thì làm sao gán tội cho hai tên khốn kiếp kia, cho nên trước tiên phải mua áo, nếu không thì ngày mai cô sẽ không có áo mà mặc.
Nhưng đến lúc trả tiền hai người đã xảy ra tranh chấp, Hồng Tiểu Vũ muốn chính mình trả tiền, nhưng Đinh Nhị Cẩu thì sắm vai người giàu có cho nên dứt khoát không cho cô trả, đã vậy hắn còn chu đáo mua thêm cho cô cái váy ngủ để mặc, vì cô buộc phải ở lại huyện qua đêm nay rồi.
– Cô giáo Hồng, tiền thanh toán này để tôi trả, sau này chắc chắn hai thằng hỗn đãn kia phải bồi thường tiền cái áo lại cho cô, tôi thì ở ngay trong huyện, gần đồn công an, đến lúc thu nhập tiền bồi thường, thì côi có thể trực tiếp đến đồn công an lấy là được rồi, cũng không cần cô phải chạy tới chạy lui.
Để lại một bình luận