– Vâng đúng vậy, chú suy nghĩ đi, con đường này là thuộc về địa bàn của ai? Bắt buộc phải có người địa phương thổ địa ở đây chứ! Cho dù là bất cứ lãnh đạo nào ở trên phải hiểu được điều này, đây đâu phải là chuyện giỡn chơi đâu. – Đinh Nhị Cẩu nghiêm túc nói.
Sau khi ở nhà Khấu Đại Bằng ăn cơm tối xong, vốn là Khấu Đại Bằng muốn giữ Đinh Nhị Cẩu ở lại nhà ngủ, nhưng Đinh Nhị Cẩu lại sợ không kềm chế được mình sẽ xảy ra tai họa với Khấu Oánh Oánh, cho nên muốn nhân dịp còn Tết, đi giải quyết một số chuyện riêng của mình.
…
– Này người anh em, bộ em không có nơi nào đi chơi Tết à, mới đầu năm mùng hai đấy, hôm nay anh lái xe cùng với bí thư Khấu chạy lăng quăng suốt một ngày, bây giờ mới buổi tối em lại đem anh lôi ra ngoài này. – Đỗ Sơn Khôi bất mãn nói.
– Hừ chỉ có anh mới không có chỗ nào để đi, tết đến rồi anh cũng không đi thăm thầy của anh, đó chính là bất hiếu nha, em kéo anh ra ngoài này, đây là giúp cho anh báo hiếu, vậy mà còn oán trách em. – Đinh Nhị Cẩu được dịp khoe mã nói.
– Nhị Cẩu à, em muốn nhờ chuyện gì với thầy thì cứ nói việc của em, chứ đừng lôi kéo bắt anh nói với thầy, em và và thầy là có duyên với nhau đấy, lần trước không phải thầy đã truyền cho em một quyển sách dạy về… tình dục đó sao, thế nào, áo dụng thấy thoải mái đến đâu rồi, ha ha ha.
Đỗ Sơn Khôi có chút hả hê nói, nhớ tới việc này hắn thấy buồn cười, thì ra là ông thầy của mình lại có thể nghĩ ra được chuyện như vậy với Đinh Nhị Cẩu.
– Hừ… anh đừng có nhắc đến quyển sách đó, không đề cập tới em còn đỡ bực bội, anh nói với em là tìm đến thầy anh để học võ thuật, vậy mà thầy anh già mà không đứng đắn, lại truyền cho em quyển đồ chơi kia, còn không có giảng nghĩa cho thực tế rõ một chút, vậy thì em áp dụng như thế nào đây, nếu không thì để cho thầy anh đi thử chuyện đó rồi thực hành cho em xem.
Đinh Nhị Cẩu chế giễu nói, nhưng thật ra hắn đã thuộc lòng tất cả những hình ảnh giao hoan trong quyển sách đó rồi.
– Ha ha, vậy những lời này em gặp thầy anh thì tự nói đi, chuyện của thầy anh thì anh không có quản được.
– Anh Sơn Khôi, tại đây không có người ngoài, anh kể sơ cho em nghe một chút đi về lai lịch thầy anh đi, không phải là đạo sĩ dởm chứ, chuyên làm một ít trò để lừa gạt người, đó là chuyện các đạo sĩ thường hay làm.
– Nhị Cẩu, chuyện này không thể nói bậy bạ được, nếu để cho thầy anh nghe thấy, ông giận điên lên thì hỏng, thầy anh xem như thế, nhưng lại có tên trong hiệp hội đạo giáo toàn quốc đấy, hiện nay ở tỉnh Trung Nam, vẫn đang xử lý công việc cho hiệp hội đạo giáo tỉnh đây này.
– Hừ, chuyện này khó tin à nha, anh xem ông ấy quanh năm suốt tháng ở lì trên núi, vậy thì có thể xử lý được chuyện gì? – Đinh Nhị Cẩu không tin nói.
– Về chuyện này anh cũng không hiểu rõ lắm, dù sao bây giờ đầu năm nhàn rỗi, chi bằng cậu ở lại đây vài ngày, đến hôm nào cậu đi, anh chạy xe đến đón cậu, cố gắng ở lại trao đổi chuyện trò với thầy anh, xem thử có đạo duyên với nhau hay không?
…
Nghe tiếng xe hơi dừng lại, ông thầy đạo sĩ vội vàng từ trong nhà đi ra, người lái xe tới nơi này rất ít, ngoại trừ học trò của mình Đỗ Sơn Khôi, thì không có ai nhớ thương đến cái chỗ này.
– Này… cuối năm con vừa mới tới, giờ mới đầu năm tại sao lại đến nữa vậy?
Ông thầy đạo sĩ thấy học trò mình đầu năm mới lại đến thăm, trong lòng rất cảm động, nhưng bề ngoài thì giả vờ thản nhiên hỏi.
– Là chính cháu lôi anh ấy tới đây đấy, ông dạy học trò này như thế nào, sang năm mới cũng không đến chúc Tết ông vậy? Còn không bằng cháu, ông xem cháu mới vừa đầu năm liền đến thăm ông ngay này, chúc mừng năm mới vạn sự như ý..
– À… thì ra là chủ nhiệm Đinh, cám ơn cháu còn nhớ đến ông, còn chúc tết nữa… – Ông thầy đạo sĩ lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười nói.
Ông già này cũng là thực tế vô cùng.
– Thưa thầy, chủ nhiệm Đinh đã lên chức, bây giờ là thư ký của chủ tịch Huyện, và còn là phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban huyện đấy. – Đỗ Sơn Khôi đứng cạnh bên giới thiệu.
– A..tốt…tốt.. chúc mừng cháu lên chức.
– Ông ạ, cháu tới đây là trả lại cho ông quyển sách tranh liên hoàn âm dương đạo gì gì đó… trả lại cho ông, cháu xem không hiểu, cũng không có ai người làm mẫu để nhìn cho biết, cho nên quyển sách này để ở chỗ của cháu cũng không có ích lợi gì, cho nên cháu trả lại, vạn nhất mai sau ông gặp được người về phương diện này kỳ tài, thì có thể thành tạo thành một giai thoại. – Đinh Nhị Cẩu trong lời nói mang theo vẻ châm chọc.
– Ha ha, ông thì cho rằng thư ký Đinh chính là người kỳ tài về chuyện đó, cho nên mới tặng cho cháu quyển sách này, ông là người nhìn thấy thấu ở bên trong, không có ai so với thư ký Đinh thì thích hợp hơn đâu.
Đỗ Sơn Khôi sau khi đưa Đinh Nhị Cẩu đến gặp thầy mình thì một lát sau thì rời đi để còn lo đến chuyện riêng của mình, đầu năm Đinh Nhị Cẩu là một thằng không có nhà để về, ở lại trò chuyện cùng thầy mình Đỗ Sơn Khôi cũng yên lòng …
– Thưa ông, ông xem lại giùm cháu có môn quyền cước nào thích hợp với độ tuổi này của cháu luyện tập không? – Đinh Nhị Cẩu cùng ông thầy đạo sĩ ngồi xếp bằng, mặt đối mặt uống trà.
– Thư ký Đinh, vì sao cháu cứ luôn muốn học quyền cước vậy, những công phu đối với Đạo Gia mà nói thì chỉ hổ trợ dùng để tu tâm dưỡng tính mà thôi, ông chưa từng có nghe nói qua học để dùng đánh nhau đấy.
– Ông ạ, nhiều khi cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, thời gian trước đây, cháu suýt chút nữa bị người ta đánh chết, chắc ông cũng thừa biết, trong chốn quan trường chẳng khác nào ngoài giang hồ đấu tranh rất kịch liệt, cháu muốn học một ít công phu, hoàn toàn là muốn để tự bảo vệ mình mà thôi.
– Ai da… oan oan tương báo thì đến khi nào mới chấm dứt, thôi được rồi… trong phòng của ông có một ít sách, cháu tự mình vào xem, muốn học cái gì thì chọn lấy, còn luyện tập được hay không được, thì phải dựa vào bản thân của cháu, thầy tập võ, nhưng chỉ là luyện tập cho thân thể khỏe mạnh với những chuyện khác thì không có liên quan, những sách kia đều là của sư phụ ông truyền lại, có những quyển sách mà ông đến tận nay cũng chưa có xem qua, cháu chọn trúng quyển nào, thì có thể cầm lấy đi quyển đó, nhưng ông có một điều kiện…
– Xin mời ông cứ nói.
Đinh Nhị Cẩu mừng rỡ, nói không chừng tìm tòi còn có thể thấy được bảo bối.
– Cháu cũng biết, ông chỉ có duy nhất Đỗ Sơn Khôi là học trò, nên ông hi vọng cháu nể mặt ông, trong phạm vi quyền lực sau này của cháu, có thể giúp cho hắn một chút, bởi vì ông nhìn ra được, cháu không phải là một kẻ an phận thủ thường, chức danh thư ký chủ tịch huyện cũng sẽ không là giới hạn cuối cùng con đường làm quan của cháu, cho nên cháu thừa đủ khả năng giúp đỡ cho Đỗ Sơn Khôi về sau, đây là điều kiện của ông…
– Thưa ông, về chuyện này xin ông an tâm, cho dù nếu cháu không thể đưa được anh Sơn Khôi lên làm cái gì quan, nhưng về phương diện kinh tế sẽ luôn tìm cách giúp cho anh ấy, để về sau còn cất cho ông một tòa miếu đạo sĩ ở nữa chứ….
– Haha… ông chỉ cần hắn có thể sinh hoạt tốt là mừng lắm rồi, ông chỉ là một lão đạo sĩ lang bạt kỳ hồ thì đâu có cần gì đến nhà cửa.
Ông thầy đạo sĩ nói rất là cao thượng, nhưng lúc này thì Đinh Nhị Cẩu đã không để ý tới ông nữa, mà hắn đang trực tiếp đi vào trong căn phòng của ông để lựa chọn đồ đạc mà mình mong muốn.
– Này… này, cháu chậm chân một chút, ở bên trong còn có mấy món đồ của ông chưa dọn dẹp.
Ông thầy đạo sĩ liền nhanh chân đuổi theo Đinh Nhị Cẩu.
Sau khi chứng kiến Đinh Nhị Cẩu rất chăm chú nhìn từng quyển sách một, ông thầy đạo sĩ mới yên tâm chậm rãi lui ra ngoài, Đinh Nhị Cẩu lần này là được mở rộng tầm mắt rồi, nguyên lai là trong này có quá nhiều sách tốt, chứ không phải chỉ đơn thuần là sách Đạo giáo.
Ông thầy đạo sĩ đã nói để cho Đinh Nhị Cẩu chính mình lựa chọn, vì thế ông cũng không đi vào nữa, ở bên ngoài ngồi nhâm nhi tách trà, nhưng rồi 1 tiếng trôi qua cũng không thấy Đinh Nhị Cẩu ra ngoài, 2 tiếng cũng không thấy đi ra, ông thầy đạo sĩ có chút lo lắng hắn quậy phá bên trong, vì vậy nên vội bước vào xem xét, thì ra là Đinh Nhị Cẩu dựa vào cái ghế ngồi dưới đất ngủ quên mất rồi.
– Này… này, thư ký Đinh… thư ký Đinh, hãy lên trên giường ngủ. – Ông thầy đạo sĩ khe khẽ đẩy bả vai Đinh Nhị Cẩu gọi hắn.
– Ủa.. đây là đâu vậy?
Đinh Nhị Cẩu choàng tỉnh mở mắt ra, bất chợt nhìn thấy ông thầy đạo sĩ như một lão thần tiên đang đứng nhìn mình.
– Có tìm được thứ cháu cần học chưa hả? – Ông thầy đạo sĩ vừa cười vừa nói.
– Vâng cháu đã tìm được, quyển giảng giải về Dịch Học. – Đinh Nhị Cẩu cầm một quyển sách đưa cho ông thầy đạo sĩ.
Ông thầy đạo sĩ cầm lấy rồi nhìn xem một chút, thiếu chút nữa ông ngất đi, nguyên lai đây là một quyển sách công phu giảng giải về ” Thái Cực thập tam thức “, quyển sách này tồn tại ở đây bao nhiêu năm rồi, chính ông cũng chẳng hay biết, dù sao cũng là của sư phụ ông lưu lại, quyển sách này là trấn môn chi bảo của Đạo Gia.
Có thể là ông tuy có tập võ thuật, nhưng là vì chỉ chú trọng đến việc tăng cường sức khỏe, nên ông cũng không có quan tâm đến cái gì Thái Cực thập tam thức, tuy chỉ đơn giản là những hình vẽ nhưng là nếu luyện giỏi, cũng không phải là một sớm một chiều thành tựu.
– Thưa ông, cháu muốn luyện thành công phu trên quyển sách này, chừng bao lâu thời gian là được?
– Với cháu thì tầm một buổi sáng. – Ông thầy đạo sĩ thuận miệng nói ra.
– Một buổi sáng? Đơn giản như vậy sao ông?
– Thư ký Đinh, ăn ngay nói thật, cháu muốn luyện thuộc hình vẽ trên quyển sách này để múa, trong vòng một buổi sáng thì không có vấn đề gì, nhưng nếu cháu luyện thành để thực chiến, không có dưới 9, 10 năm đâu, đừng có tưởng bở.
– Trời đất lâu như vậy, đến lúc đó cháu đã hơn ba mươi tuổi rồi, vậy có quyển sách nào dạy có thể dùng để thực chiến trong thời gian ngắn nhất không vậy? Quyển sách võ này tốn thời gian quá ông ơi. – Đinh Nhị Cẩu nói với bộ dạng rất là thất vọng.
Đôi con ngươi của ông thầy đạo sĩ xoay tròn vội nói:
– Đương nhiên là học võ thuật thì đâu có chuyện dễ dàng, nhưng cũng không nhất định, trên thế giới này vốn là có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, nói không chừng thư ký Đinh nếu luyện cái công phu này là một thiên tài thì sao, cũng khó nói trước lắm, với lại công phu này nếu luyện tập thì không bổ bề ngang cũng nở bề dọc, cho dù là trong lúc nhất thời không thể dùng để thực chiến, nhưng dùng cho tu thân dưỡng tính cũng là rất tốt.
Ông thầy đạo sĩ sợ hắn lại đi vào trong phòng mình lục lọi đào xới lung tung đồ đạc của ông lên, nên nói động viên hắn.
Khôn cũng chết, dại cũng chết, chỉ có nịnh bợ là… không chết, phàm là làm người ai cũng thích nghe những lời tán dương, Đinh Nhị Cẩu cũng là người, cho nên biết rõ đây là ông thầy đạo sĩ chỉ là nói qua loa với mình để giải quyết cho xong vụ học võ thuật của hắn, nhưng hắn vẫn rất cao hứng, nên liền thỉnh giáo ông thầy đạo sĩ hướng dẫn cho mình môn công phu Thái Cực Thập Tam Thức làm như thế nào để luyện.
Ông thầy đạo sĩ cũng là căn cứ theo nguyên tắc nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện, vì vậy hai người liền ra ngoài khu vực tập võ luyện tập, đừng nói là một buổi, không đến một giờ Đinh Nhị Cẩu đã hầu như học xong không sai biệt lắm, khiến cho ông thầy đạo sĩ luôn mồm khoa trương Đinh Nhị Cẩu là thứ học võ kỳ tài, thật ra thì người bình thường, với môn Thái Cực Thập Tam Thức này cũng học thuộc lòng hết.
Ông thầy đạo sĩ sau khi dạy cho Đinh Nhị Cẩu những chiêu thức cơ bản xong, liền đem quyển Thái Cực Thập Tam Thức ném cho Đinh Nhị Cẩu, sau đó vào trong nhà vắt chân đi ngủ, chỉ còn lại có một mình Đinh Nhị Cẩu ở trước sân nhà khoa tay múa chân.
Đinh Nhị Cẩu thật ra là một người khi quyết định làm điều gì, nếu có cơ hội thì sẽ nắm thật chặt, hôm nay có thầy hường dẫn rõ ràng, cho nên hắn rất quyết tâm học.
Đến sáng sớm ngày hôm sau, ông thầy đạo sĩ rời khỏi giường, ra ngoài sân tập quyền buổi sớm, vậy mà vẫn còn trông thấy Đinh Nhị Cẩu dưới ánh sáng ban mai ở bên kia khoãng sân tạp võ đang hì hục miệt mài luyện tập những tư thế mà tối hôm qua chính mình đã dạy cho hắn trong quyển Thái Cực Thập Tam Thức, thỉnh thoảng hắn trở lại gốc cây nhìn xuống đọc lại trong sách, ông thầy đạo sĩ có chút ngơ ngác không hiểu, thằng này đúng là quyết chí học võ chứ không phải là nhất thời cao hứng, xem ra hắn thật là có tính kiên trì bền bỉ quyết tâm, so với tối hôm qua động tác võ thuật chỉ là múa cho đẹp, đến bây giờ cũng là luyện được ra dáng dấp của người tập võ thuật rồi.
Để lại một bình luận