Trong vòng một đêm, Tạ Phương Quỳnh đã thông cảm và thấu hiểu Lưu Hương Lê nhiều hơn, cô ấy là một ở người đàn bà góa chồng, cũng hơn ba mươi mấy tuổi giống mình, cái tuổi này đúng là hàng đêm gian nan khó chọi vì thường xuyên lên cơn động dục, cho nên Lưu Hương Lê cũng phải có quyền cùng với đàn ông hẹn hò, với lại Đinh Nhị Cẩu cũng là một người độc thân, thì đâu có gì bị ràng buộc đâu này.
Bất quá, đàn bà tâm tư đố kị rất mạnh, cho nên sau khi thức dậy, Tạ Phương Quỳnh giả vờ cần dùng nước nóng, liền đi đến cửa phòng của Lưu Hương Lê gỏ cửa đi vào, tuy cô biết làm như vậy là không tốt lắm nhưng Tạ Phương Quỳnh muốn bắt gặp Đinh Nhị Cẩu ở trong phòng của Lưu Hương Lê để triệt để nắm chặt hắn ở trong lòng bàn tay mình, bây giờ thì không đơn thuần là bởi vì Trọng Hải nữa, rất có thể cũng là vì… nhưng trong nhất thời cô không tìm thấy được từ ngữ gì thích hợp để miêu tả….
– Chị Phương Quỳnh, thức dậy rồi à? Chị cần cái gì vậy?
Lúc này Lưu Hương Lê cũng vừa định rời giường nhưng khi nhìn thấy Tạ Phương Quỳnh đến đẩy cửa vào, trong lòng của cô vẫn giật mình, phảng phất như là chuyện tối qua đã bị phát hiện vậy.
– À… chị muốn tìm một chút nước ấm rửa mặt, ở đây… lạnh quá.
Tạ Phương Quỳnh ấp úng nói, ánh mắt liếc về phía cái giường, nhưng cô vô cùng thất vọng, trên giường trống rỗng, đừng nói là không có Đinh Nhị Cẩu, mà ngay cả một dấu vết nhỏ cũng đều không có, giống như là chuyện tối hôm qua trong căn phòng này chưa từng có phát sinh qua chuyện gì, giây phút này Tạ Phương Quỳnh cũng hoài nghi có phải là tối hôm qua cũng là giấc mộng mà mình gặp phải? Nhưng những hình ảnh chân thật như vậy thì làm sao là giấc mộng được, dù sao trong gian phòng này khắp nơi vẫn còn tràn ngập cái mùi của con đực và con cáo giao cấu, chỉ cần là đàn bà, thì cũng biết tại đây đã từng phát sinh qua chuyện gì rồi…
– Vậy hả? Nước ấm còn ở trong phích nước ở trên bàn, chị đến lấy đi, em đi nấu cơm bây giờ đây.
Lưu Hương Lê nói xong, thì bước xuống giường chuẩn bị đi, cô không ngờ tới thoáng cái từ chính giữa hai chân, cái lổ chỗ đó tối hôm qua bị Đinh Nhị Cẩu trắng đêm tàn sát bừa bã, bây giờ có chút sưng lên, lúc này hơi thốn đau nên nhịn không được trên khuôn mặt đẹp khe khẽ nhăn nhó.
– Em… em trong người khó chịu à … chị hiện tại cũng không đói bụng, để chị đi ra ngoài dạo một chút, em cứ nghỉ ngơi thêm đi.
Tạ Phương Quỳnh bước tới cầm lấy cái phích nước nóng vừa đi ra, nhưng khi đi tới cửa còn với vào nói một câu nói khiến cho Lưu Hương Lê xấu hổ tìm không được một cái lỗ để chui vào trốn.
– Tối qua chắc em mệt chết được phải không?
Tạ Phương Quỳnh không có đi dạo, mà một đường đi thẳng đến ủy ban thôn, đứng ngắm nghía miếng đất mà cô dự định mở một nhà nghỉ kết hợp nhà hàng ăn uống, vào tối hôm qua đã nói cho Lưu Hương Lê biết, với ý muốn là cùng với Lưu Hương Lê hùn vốn mở, nhưng Lưu Hương Lê không có lập tức đồng ý ngay, mà trả lời là để suy nghĩ thêm, hiện tại xem ra, cái gọi là suy nghĩ thêm này bất quá là muốn cùng Đinh Nhị Cẩu thương lượng mà thôi, quả thật là nhìn không ra, tên thư ký quèn của chồng mình lại đúng là có nghề, nhất là đối với đàn bà cũng tài giỏi như vậy, hơn nữa vào chiều hôm qua cái tên họ Phong kia dường như cũng có cùng với Đinh Nhị Cẩu hợp tác hạng mục gì đó, đúng là mình trước kia xem nhẹ thằng Đinh Nhị Cẩu này rồi, cũng như chú mình, có một ít cấp phó hiền lành khờ khờ cũng đều là giả vờ, loại người như vậy mới thật sự là đáng sợ…
Đinh Nhị Cẩu đến hừng đông lặng lẽ về tới ủy ban thôn, lúc này nghe tiếng phòng đối diện Lý Ngọc Hoa cùng Phong Minh Đào đã thức dậy…
Sau cuộc giao hợp, đàn ông và đàn bà khác nhau, đàn ông làm xong chuyện này thì cần nghỉ ngơi, còn đàn bà thì muốn vuốt ve an ủi, nhưng Đinh Nhị Cẩu thì không có thời gian để mà dưỡng sức, lúc hắn mệt mỏi không dậy nổi thì Phong Minh Đào đã kêu toáng lên, ông ta muốn hắn cùng nhau đi đến khu vực gieo trồng Việt Quất nhìn qua một chút
Có thể nói là Đinh Nhị Cẩu vừa vặn đi ra ngoài, đã nhìn thấy Tạ Phương Quỳnh đứng chắn ở cửa.
– Chị dâu, dậy sớm vậy? – Đinh Nhị Cẩu ngượng ngùng cười nói.
– Ừ, chị thức sớm, sao rồi… tay của em không sao chứ.
Tạ Phương Quỳnh nhìn xem hai tay Đinh Nhị Cẩu còn băng bó hỏi, kỳ tối hôm qua cô trông thấy hắn dùng hai cổ cánh tay ôm chặc bờ eo của Lưu Hương Lê, dùng sức đẩy thân thể của mình, thì đã biết rõ thằng này vết thương ở tay sẽ rất mau lành rồi.
– Cũng không có chuyện gì rồi, chị dâu ở đây đi dạo nhìn xung quanh đi, em theo vợ chồng anh Phong đi đến nơi gieo trồng Việt Quất nhìn qua xem sao.
Đinh Nhị Cẩu muốn tìm cơ hội thoát thân rời đi, nhưng Tạ Phương Quỳnh làm sao có thể cho hắn cơ hội này.
– Là nơi trồng Việt Quất ư? Chị đi cùng với em, ở 1 mình tại nơi này cũng không có chuyện gì.
– Anh Phong… mang theo thêm người không có sao chứ?
Đinh Nhị Cẩu giả vờ hỏi, tối hôm qua dặn Phong Minh Đào tốt rồi, không đến nổi giống như hôm qua Phong Minh Đào vậy đã khai mình ra, nhưng không ngờ Phong Minh Đào sảng khoái đáp.
– Không có việc gì, cùng đi cho vui…
Lý Ngọc Hoa cùng Phong Minh Đào hai người đi phía trước, Tạ Phương Quỳnh đi ở phía sau, sau cùng là Đinh Nhị Cẩu, con đường không rộng, Đinh Nhị Cẩu cũng không tiện lướt qua đi phía trước Tạ Phương Quỳnh, ánh mắt của hắn nhìn theo hai bên cái mông nở nang của Tạ Phương Quỳnh rất tròn nhếch lên rất đẹp, cái loại đường cong này có chứa sự khêu gợi đặc hữu mị lực loại đàn bà thành thục phong tình mà các cô gái trẻ tuổi không thể so bì được…
Thời gian dần trôi qua, Tạ Phương Quỳnh và Đinh Nhị Cẩu đã rơi lại phía đằng sau, lúc này Tạ Phương Quỳnh dừng chân lại chờ Đinh Nhị Cẩu sáng ngang rồi nói.
– Em thấy việc chị mở tiệm cơm thì như thế nào đây?
Tạ Phương Quỳnh đột nhiên hỏi, chuyện mở tiệm cơm này tối hôm qua Lưu Hương Lê đã nói cho hắn biết rồi, đây cũng là một cơ hội kiếm tiền nên cũng không hề có chút vấn đề gì, không cần đến Lưu Hương Lê chạy tiền đầu tư, hắn cân đối tiền mình cũng đã được rồi.
– Ý kiến cũng hay…
Nói còn chưa dứt lời, thì Tạ Phương Quỳnh đã cắt ngang lời hắn.
– Tiểu Đinh, không nhìn ra em, còn trẻ tuổi đã là sát thủ đàn bà rồi, chủ nhiệm Lưu tốt như vậy, rõ ràng cũng cam tâm làm tình nhân cho em, bổn sự thật là không nhỏ nha, em có muốn chuyện này chị nói cho Trọng Hải nghe không? Biết đâu hắn ta có thể khích lệ em đấy.
Tạ Phương Quỳnh đắc ý cười cười, còn Đinh Nhị Cẩu như rơi vào hầm băng, Tạ Phương Quỳnh nói như giữa hắn và cô chưa từng xảy ra quan hệ gì…
– Chị dâu, lời này của chị có ý gì vậy? Em nghe không hiểu lắm.
– Tiểu Đinh, em cho chị không biết vì sao? Em còn trẻ tuổi, chị có thể lý giải, chỉ là bây giờ chúng ta có thể nói về chuyện hợp tác được chưa?
Tạ Phương Quỳnh nói xong không cần hắn trả lời quay người đi, phía trước đã đến khu vực trồng Việt Quất.
Dốc núi đã được cải tạo thành độ dốc không cao hơn 15 độ ruộng bậc thang, đây là khu vực gieo trồng Việt Quất đã thành hình, mọi người vừa đi, vừa nghe Phong Minh Đào thuyết minh, không hề nghi ngờ, Phong Minh Đào là một người bậc thầy bẩm sinh về nghệ thuật diễn giải, nhất là đối với việc trồng Việt Quất mà nói, ông ta giảng giải rất rỏ ràng rành mạch với sự hứng thú bất tận, cái này làm cho Tạ Phương Quỳnh cũng có chút động tâm.
Với tư cách con gái một trong nhà, tài sản cá nhân của Tạ Phương Quỳnh có được cũng không ít, nhưng đa số tiền đều đầu tư trên thị trường chứng khoán, mà mấy năm này thì giá cả thị trường chứng khoán cũng không tốt, cho nên cô cũng muốn cho số tiền tiền nhàn rỗi của mình tìm chỗ để đẻ trứng, Phong Minh Đào giảng giải với ý muốn là để cho Đinh Nhị Cẩu là kẻ cùng hợp tác được yên tâm mà đầu tư thêm vào, hoàn toàn không nghĩ tới là trước mắt của ông ta đang hiện diện một phú bà.
– Ông Phong, khu vực đất đai lớn này đều là của ông sao? – Tạ Phương Quỳnh hỏi.
– Da… đất đai này…
Phong Minh Đào nhìn qua Đinh Nhị Cẩu, nhưng hắn làm như không có để ý đến, vì thế ông đành phải nói ra:
– Ưm..à..đúng vậy, đều là của tôi.
– À..đất đai đã có tốt như vậy, vì sao ông chưa gieo trồng đầy đủ Việt Quất vậy.
– Chuyện này không phải là muốn gieo trồng là gieo trồng ngay được, đây là năm đầu tiên gieo trồng ở đây, vẫn chưa thể nắm vững được điều kiện thời tiết, mãi cho đến bây giờ mới có thể hiểu rõ cấu tạo và tính chất của đất đai nơi này, cho nên năm thứ nhất chỉ là trồng thử nghiệm, còn có một nguyên nhân nữa là bởi vì đang thiếu tiền, tôi không có nhiều tiền đầu tư toàn bộ, cho nên chỉ có thể là gieo trồng trước một số, để nhìn xem hiệu quả lợi ích như thế nào rồi tính sau.
– Này ông Phong, có thể lưu cho tôi số điện thoại của ông không? Tôi cũng là một người chuyên đầu tư, trong tay hiện giờ có chút tiền nhàn rỗi, đang muốn tìm hạng mục nào đó đầu tư nếu là có thể thì chúng ta hợp tác, tôi rất coi trọng hạng mục này, ở đây cách xa thành thị, cây trồng chắc hẳn là không có bị bất kỳ ô nhiễm nào, xu hướng dùng trái cây sạch, đang là phương hướng người tiêu dùng trong thành thị hướng tới.
– Ai nha, vậy thì tốt quá, thưa cô Tạ, đây là số điện thoại cũa tôi, lúc nào cũng sẵn sàng đợi cô quang lâm.
Phong Minh Đào bất chợt như là tìm thấy được tri âm của mình vậy, lấy quyển sổ tay nhỏ ra, hí hoáy viết số điện thoại của mình, rồi xé tờ giấy đưa cho Tạ Phương Quỳnh, ông ta hoàn toàn không có ngó ngàng chút nào đến Đinh Nhị Cẩu đang ở bên cạnh, điều này làm Đinh Nhị Cẩu khó chịu, nếu để cho người đàn bà này dính vào, việc này sẽ còn tốt sao? Vì vậy bực bội hắn đi tới bên Lý Ngọc Hoa cùng thảo luận về việc nâng lên quy hoạch nơi này.
Lý Ngọc Hoa rất là khôn khéo, nhận thấy Đinh Nhị Cẩu đối với chuyện này tỏ vẻ không thích, vì vậy cô đến gần lôi kéo cánh tay Đinh Nhị Cẩu đi thẳng về phía góc khuất phía sau khu vườn gieo trồng để tiện nói chuyện riêng tư hơn…
– Chủ nhiệm Đinh, cậu cũng đừng trách Phong Minh Đào, thời gian gần đây anh ấy rất là lo lắng, đầu Xuân là phải gieo trồng cây ươm rồi, nếu làm không tốt trong năm nay kết quả sẽ không như ý, cứ làm theo kế hoạch với tốc độ chậm như hiện nay, đoán chừng sang năm chỉ có thể thu được một nửa thành phẩm, vài năm nữa thì người dân sẽ trồng đại trà rồi, giá cả sẽ không tốt nữa, lúc này là thời kỳ cực thịnh của quả Việt Quất, cho nên anh ấy trong lòng nóng như lửa đốt nhất là về phương diện tiền bạc hiện giờ đã thiếu thốn, thừa dịp trong nước các địa phương gieo trồng Việt Quất chưa nhiều lắm, anh ấy muốn tạo thành thương hiệu Việt Quất Chi Hương tại thôn Lê Viên này, cho nên cậu thông cảm một chút đi.
Lý Ngọc Hoa rất hiểu Phong Minh Đào, cho nên cô cố gắng tận lực tiêu trừ sự hiểu lầm của Đinh Nhị Cẩu, tranh thủ thời gian biện minh cho Phong Minh Đào.
– Thật vậy sao? Nhìn không ra anh Phong có cái ánh mắt sâu xa, chị cũng không cần khuyên nhủ em, vấn đề về tiền bạc này em cũng biết, nếu như năm nay có hiệu quả, chuyện đầu tư tiền để em lo, nhiều thì không dám nói, vài trăm ngàn nguyên tiền là có thể, vì thế chị cứ nói với anh Phong, không nên cùng với vợ chủ tịch huyện hợp tác, cùng với người nhà lãnh đạo làm ăn thì chỉ có trăm hại, không có lợi lộc gì đâu, điểm này anh Phong phải hiểu.
Đinh Nhị Cẩu có ý muốn giảm bớt bầu không khí hơi nặng nề, nhưng khi nghe hắn nói như vậy, Lý Ngọc Hoa nghiêng mặt qua, mở to đôi mắt như là ngập nước dưới cặp kính trắng im lặng nhìn Đinh Nhị Cẩu, cũng không có trả lời gì cả, Đinh Nhị Cẩu cảm thấy ánh mắt Lý Ngọc Hoa phảng phất muốn nhìn thấu nội tâm của mình…
Cô hướng về phía trước vài bước, khom người xuống luống cây ươm chăm chú quan sát hàng cây Việt Quất cao tầm 3 tấc xanh mơn mởn.
Do là thường xuyên đi lại đến khu gieo trồng Việt Quất nên Lý Ngọc Hoa hay mặc đồ bộ để dễ dàng làm việc, tuy mặc đồ bộ rộng rãi bằng vải, nhưng vẫn không che dấu được đường cong uyển chuyển thướt tha của thân thể cô, vừa lúc ánh mắt lửa nóng Đinh Nhị Cẩu từ ở phía sau hướng về cái mông của Lý Ngọc Hoa nhìn sang, thì trong lòng của hắn không khỏi áy náy nhảy dựng, dưới ánh mặt trời chiếu xạ theo hướng ngược lại, Đinh Nhị Cẩu ánh mắt dễ dàng xuyên thấu qua nơi chính giữa hai chân Lý Ngọc Hoa đang lui tới, từ nơi đó hình thành khe hở, cái mông lớn Lý Ngọc Hoa rất tròn ngạo nghễ vễnh lên, như là một quả táo lớn đồng dạng, khiến cho vẻ đẹp của cái mông thoạt nhìn tràn đầy một loại khí tức thanh xuân.
Một vùng thịt cỡ bàn tay, chắn ở ngay chính giữa hai chân của Lý Ngọc Hoa, dưới sự bao bọc của cái quần lót hiện lên, mặc dù có iếng vải quần lót che đậy, nhưng cái âm hộ của cô thật sự là rất đẫy đà màu mỡ, đem đáy cái quần lót thật cao chống đỡ lên dụ dỗ ánh mắt của Đinh Nhị Cẩu, hai mép ngoài mập mạp hình thành một cái khe hở lỏm vào, tựa hồ đang phát ra hấp lực vô hình, đem cái quần lót vải nhỏ từ chính giữa trung gian hút vào một chút, kéo dài đến khe đít chỉ nhìn vào mắt thường có thể thấy mờ ảo một cái rãnh nông.
Để lại một bình luận