…
Tết âm lịch là thời gian dân chúng được nghỉ ngơi, nhưng đó cũng là thời gian qua lại lẫn nhau để tiếp xúc gần hơn những mối cảm tình, cho nên quan viên cũng không ngoại lệ, vì thế lúc Đinh Nhị Cẩu đang tắm giặt ở cái giếng gần trước sân tập võ thì điện thoại của hắn liền vang lên.
Tuy trải qua cả đêm luyện tập, cảm giác mình có chút mỏi mệt, nhưng hắn thấy gân cốt mình linh hoạt hơn khá nhiều, trong lúc luyện tập hắn cũng không ngừng tìm tòi suy nghĩ bằng cách nào trong một chiêu sẽ sử dụng như thế nào mới có thể tốt hơn để đả kích địch nhân, đây cũng chính là ước nguyện ban đầu của hắn khi bắt đầu tập món… đồ chơi này.
– Chúc mừng năm mới anh Kha, này… mới đầu năm tìm em có chuyện gì không?
Đinh Nhị Cẩu vừa dùng khăn mặt lau đầu vừa gọi điện thoại.
– Tiểu tử đang ở đâu vậy? Bước sang năm mới rồi, ngay cả một lời nói đều không có, không có chuyện gì thì đến thành phố Bạch Sơn một chuyến đi, đồng học trường cảnh sát chúng ta tụ họp, chỉ còn thiếu cậu mà thôi.
– Hì… việc này tôi không đi có được hay không vậy? Ở đây tôi cũng bận lắm đây này.
– Hừ… bận rộn cái rắm, mới mùng 3 tết, các lãnh đạo chưa có đi làm đâu, cậu có muốn đi làm cũng chẳng có gặp ai, hãy tới đây cùng các anh em họp mặt đi, đã lâu không gặp, lên đây quen biết thêm nhiều người cũng là điều tốt, nói không chừng ngày nào đó, có thể sử dụng hoặc nhờ vả việc gì thì sao? Ý của tôi cậu có hiểu được không?
– Được rồi… được rồi, đợi chút tôi đi ngay, anh cứ cho tôi địa chỉ nơi họp mặt là được.
Kha Tử Hoa nói không sai, làm người lăn lộn trong chốn giang hồ, làm sao có thể không kết giao bạn bè, huống chi đây là chốn quan trường thuộc dạng giết người không thấy máu, lại càng phải có sự giao tiếp, đôi khi chỉ cần biết một tin tức nhỏ, thì có thể quyết định tiền đồ một người…
– Thưa ông, quyển sách này cháu xin mang đi, còn quyển sách tranh liên hoàn Đạo Âm Dương cháu trả lại cho ông giữ lại xem đi.
Khi ông thầy đạo sĩ vào trong phòng, Đinh Nhị Cẩu rời khỏi nơi đây xuống chân núi, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Đỗ Sơn Khôi chạy tới đón hắn.
Khi ông thầy đạo sĩ đi ra ngoài để tiễn đưa hắn, thì hắn đã sớm bỏ đi mất dạng, ông thầy đạo sĩ thở dài quay trở về nhà, tổ sư gia lưu lại càng ngày càng ít đồ đạc không nhiều, lần này lại bị thằng này thuận tay lấy đi một quyển sách, nhưng suy nghĩ lại, mình có giữ lại đây thì cũng chẳng có ích lợi gì, ba mươi mấy năm rồi, mình cũng không có xem qua vài lần, nếu không phải là nhờ Đinh Nhị Cẩu tìm ra, nói không chừng chính mình cũng đã quên mất là còn có cái đồ chơi này.
Bởi vì đường đi khá xa, Đinh Nhị Cẩu là người cuối cùng đến địa chỉ nhà hàng khách sạn Hoa Thái, đây cũng là nơi mà Thành Công xây dựng nên, cho nên Thành Công lựa chọn ở chỗ này mở tiệc chiêu đãi mừng khai Xuân, chỉ có điều là Kha Tử Hoa không có nói cho Đinh Nhị Cẩu biết mà thôi, lúc Đinh Nhị Cẩu vừa bước vào cửa thì mới phát hiện ngoại trừ Thành Công cùng Kha Tử Hoa, những người khác hắn hoàn toàn không quen biết dù chỉ là một người.
– Nhị Cẩu, tới đây… cậu là người tới chậm nhất, vậy trước hết phạt mười ly đi nhé. – Thành Công vừa thấy Đinh Nhị Cẩu đẩy cửa bước vào, liền hét lên.
Tiệc rượu khai Xuân hàng năm đều có, chỉ có điều mỗi năm Thành Công lại mời người khác không giống với năm cũ mà thôi, so với đám con ông cháu cha ở thành phố Bạch Sơn mà nói, Thành Công là người làm tốt nhất, sau khi tốt nghiệp đại học chẳng những không hề ỷ lại sự sang giàu ở nhà lấy tiền ăn chơi, mà Thành Công lại xông pha ra ngoài lập nên sự nghiệp, liên quan đến khách sạn, giải trí, bất động sản v.v… cơ hồ là làm cái gì cũng đều có thể gặt hái thành tựu, có người sẽ nói đó là chuyện đương nhiên thôi, tại vì nhà người ta có người cha làm phó chủ tịch thường vụ thành phố Bạch Sơn, nhưng trọng yếu nhất vẫn là Thành Công phải có bản lĩnh, chứ không phải chỉ là một tên công tử mặt trắng như đám con ông cháu cha kia.
Thành Công mặc dù không đi vào con đường làm quan, nhưng những người ở trong chốn quan trường mà Thành Công có hảo cảm tiếp đón với mối quan hệ không phải là ngày một, ngày hai tự nhiên có được, những chuyện khác không nói, hàng năm buổi tiệc khai Xuân cũng là đại biểu cho một loại chong chóng dùng để đo chiều gió trong chốn quan trường…
Tiệc khai Xuân năm nay thì có bí thư thành phố Bạch Sơn Đường Bính Khôn, thư ký của bí thư Vương Thành Hà, chi cục trưởng quản lý đất đai Lưu Thành Thái, đội trưởng hình sự sở công an thành phố Mục Sâm, còn có phó giám đốc đài truyền hình thành phố Bạch Sơn tên là Trương Nhụy, đây cũng là người đàn bà đang ngồi duy nhất trong buổi tiệc hôm nay, ngoài ra còn có Kha Tử Hoa tên chó săn phụ trách phục vụ buổi tiệc, đương nhiên ngày hôm nay bỗng dưng xuất hiện Đinh Nhị Cẩu được mời đến làm cho tất cả mọi người đang ngồi quá bất ngờ, bởi vì đang ngồi đều là những nhân vật tai to mặt lớn ở thành phố Bạch Sơn, còn cái thằng này tên gọi là Nhị Cẩu rốt cuộc là thần thánh phương trời nào vậy, ai nấy đều nhìn nhau ngơ ngác không rõ ràng cho lắm.
Nhìn mọi người có chút kinh ngạc khi thấy Đinh Nhị Cẩu, thậm chí có người lộ ra khó hiểu hay là thằng Nhị Cẩu này đi vào nhầm cửa! Thành Công liền đứng lên cười ha hả nói:
– Xin thưa với các anh chị, việc này chắc làm mọi người ngạc nhiên, tôi giới thiệu một chút, đây là một người anh em của tôi mới vừa quen biết tên là Đinh Trường Sinh, mọi người cũng có thể gọi cậu ấy là Đinh Nhị Cẩu… Đinh Nhị Cẩu, cậu không có ngại khi tôi gọi thế chứ? – Thành Công cười hì hì vỗ bả vai Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Hì… anh Thành Công, mọi người ở đây là vai vế anh chị của anh, thì cũng sẽ là vai vế anh chị của tôi, vừa rồi anh Thành Công có nói, em gọi là Đinh Trường Sinh, có biệt hiệu là Đinh Nhị Cẩu, về sau kính xin các anh chị chiếu cố.
Bình thường có rất ít người tại trước mặt người khác nói biệt hiệu không đẹp lắm của mình, nhưng Đinh Nhị Cẩu là loại khác người, hết lần này tới lần khác cứ thoải mái xưng biệt hiệu, mọi người thích gọi sao thì cứ gọi, đối với hắn tên là một ký hiệu, biệt hiệu cũng là một ký hiệu, đơn giản vậy thôi.
Với tính cách khoáng đạt như thế, hắn chiếm được không ít là hảo cảm của mọi người, những chuyện khác thì nói sau, trước mắt điển hình là Trương Nhụy, khi Đinh Nhị Cẩu vừa mới nói xong, cô liền nở một nụ cười:
– Vậy thì tôi sẽ gọi là Đinh Nhị Cẩu, cậu cứ đứng như vậy diễn thuyết à, Thành Công mới vừa nói, cậu đã tới trễ, phạt uống mười ly rượu, tôi sẽ đích thân rót rượu cho cậu như thế nào đây được không?
– Úi.. chủ ý này hay đấy, nhưng chị Trương ạ, hãy chờ một chút, tôi đã có nói xong đâu, trước tiên tôi phải giới thiệu cho mọi người biết một chút con đường của người anh em Đinh Nhị Cẩu nhấp nhô trải qua.
Khi thấy Trương Nhụy muốn đi qua chỗ Đinh Nhị Cẩu rót rượu, Thành Công vội vàng ngăn cản nói ra.
– Vậy nhanh lên đi, tôi thấy đồng chí Đinh Nhị Cẩu khát rượu lắm rồi kìa, đang cần có nhu cầu cấp bách uống vài chén rượu thấm giọng đấy.
Trương Nhụy cười nói, trong buổi tiệc này cô là người hoạt bát nhất, có thể là do làm phó giám đốc công tác tại đài truyền hình, chủ quản trong đài truyền hình sự vụ lớn nhỏ, mà trong lúc này đang ngồi với mấy người đều là người có thân có phận, cho nên cô cũng không có dịp vui đùa, từ khi Đinh Nhị Cẩu đến, vô tình đã mang đến cho một Trương Nhụy có thể ngẩng đầu lên tạo nên không gian sống động trong bàn tiệc, cô có chút không thể chờ đợi lâu hơn được.
– Đinh Nhị Cẩu cách đây hơn năm, đã làm cảnh sát trong thời gian ngắn ngủi rồi chuyển qua làm chủ nhiệm liên thôn, chưa được bao lâu lại lên làm trợ lý chủ tịch thị trấn Lâm Sơn, còn bây giờ là thư ký của chủ tịch huyện Hải Dương, mọi người xem, chuyện của hắn có chút sắc thái truyền kỳ có phải hay không..!!!
Thành Công vỗ bả vai Đinh Nhị Cẩu khoe khoang nói trong bàn tiệc.
Lời nói Thành Công vừa mới dứt lời, lông mi Vương Thành Hà bỗng nhúc nhích, với tư cách là thư ký của bí thư thành phố, mối quan hệ của mình đối với lãnh đạo thân sơ đã chứng tỏ rất rõ ràng, cho nên cũng dựa theo giống mình thì Đinh Nhị Cẩu cùng với chủ tịch huyện Hải Dương mới nhậm chức quan hệ chắc chắn là không tầm thường, chủ tịch huyện Hải Dương Trọng Hải thì Vương Thành Hà từng thấy qua lần, chỉ có thư ký của ông ta là Vương Thành Hà chưa từng gặp qua, không nghĩ tới hôm nay lại gặp gỡ ở nơi này.
– Ui trời… Đinh Nhị Cẩu, cậu bò quá nhanh nha, mọi người hay nói là có loại cán bộ lên chức nhanh như phi cơ, tôi lại thấy cậu là loại cán bộ lên chức như còn nhanh hơn nữa tựa như là hỏa tiễn vậy.
Trương Nhụy lúc này nắm bắt được cơ hội sôi động, tự hạ mình đứng lên tới rót rượu cho Đinh Nhị Cẩu, điều này làm cho Đinh Nhị Cẩu có chút hơi cảm động.
– Không biết chị là…….?
Đinh Nhị Cẩu nhìn như đang hỏi Trương Nhụ, nhưng câu nói còn chưa nói hết, đầu hắn đã chuyển hướng nhìn về phía Thành Công.
– À… chị Trương Nhụy chính là phó giám đốc đài truyền hình thành phố Bạch Sơn.
Thành Công cười híp mắt nói, bên cạnh Kha Tử Hoa đang gấp đá bỏ xuống giếng 11 ly rượu xếp thành hai hàng.
– Thật xin lỗi chị là lãnh đạo, làm sao có thể để cho lãnh đạo rót rượu được, em đến trễ, chính mình tự phạt, như vậy có được không?
Đinh Nhị Cẩu với bộ dạng hết sức ái ngại càng khiến cho những người khác nhìn vào cảm thấy rất có cảm tình.
– Không được Đinh Nhị Cẩu … cậu dù gì cũng là thư ký của chủ tịch Huyện, hôm nay là ngày khai Xuân do Thành Công mời đến dự tiệc, nên không có chuyện so sánh chức quan địa vị, chỉ có là bằng hữu với nhau, cậu có thể gọi tôi là chị Trương Nhụy chứ đừng có kêu là lãnh đạo, các anh em, không có ý kiến gì khác chứ. – Trương Nhụy nhìn mọi người nói.
Mấy người khác thấy Thành Công giời thiệu Đinh Nhị Cẩu là bạn bè của hắn nên nể mặt đều nói không thành vấn đề.
– Này em, cũng đừng nói chị hung ác nha, đây chính là do Thành Công đề nghị, chị bắt đầu rót rượu đây.
Trương Nhụy cười như đóa hoa hàm tiếu, nhưng câu nói vẫn mang hương vị hài hước ít nhiều, Đinh Nhị Cẩu cúi đầu thấy hai hàng ly nhỏ sáng bóng trong suốt, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, nếu là toàn bộ uống vào, nếu không có đủ tám lạng thì cũng nửa cân rượu, hắn nhìn lại nhãn dán trên bình rượu trong tay Trương Nhụy, càng là chấn động tâm can ….
Trương Nhụy cầm trong tay không phải là rượu bình thường, đó là rượu ” Ngũ Nhạc Độc Tôn – 52 độ ” trong thời gian gần đây tại thành phố Bạch thịnh hành loại rượu ngon độc đáo này, đó là đối với người sành rượu nói, còn đối với Đinh Nhị Cẩu thì rượu này quả thực là đòi mạng hắn rồi.
– Chị Trương Nhụy à, rượu này có thể bớt cho em 5 ly nhé, em được cùng với các vị lãnh đạo ngồi cùng bàn thật không dễ dàng, bây giờ uống xong thì say gục xuống, sau đó có bao nhiêu thức ăn ngon em đây chẳng được nếm gì? – Đinh Nhị Cẩu có chút sợ hãi than.
– Nhị Cẩu, đừng có trách chị, đây chính là do Thành Công đấy, hắn là anh em với em, cứ tìm mà xin đi.
Trương Nhụy không quan tâm đến lời xin xỏ của hắn, trong tay bình rượu đã bắt đầu nghiêng rót ra ly.
Lúc này Đinh Nhị Cẩu mới có dịp quan sát kỹ lưỡng Trương Nhụy, người đàn bà này ước chừng ngoài 30 tuổi, thân cao tầm 1m7, tả hữu khiến cho cô thoạt nhìn rất thanh mảnh, đường cong dáng người nơi nào no đủ thì rất no đủ, nên gầy thì rất gầy, trên người Trương Nhụy phát ra nhàn nhạt phong vận của người đàn bà thành thục…
Trên khuôn mặt trái xoan là một đôi mắt to ươn ướt, gia tăng không ít khí chất quyến rũ là đôi lông mi thật dài, khi Trương Nhụy nháy mắt trở nên như là hơi run rẩy, lại tăng lên vài phần tính tình bướng bỉnh.
Cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn hơi mở ra, bên trong hàm răng tuyết trắng chỉnh tề với hai cái răng khểnh lộ ra ngoài, nhìn đến người đàn bà xinh đẹp với cái miệng nhỏ nhắn, Đinh Nhị Cẩu không khỏi có chút đố kỵ so với người đàn ông nào đó của Trương Nhụy, đã từng có kinh nghiệm với đàn bà nên Đinh Nhị Cẩu tự nhiên biết cái miệng anh đào nhỏ nhắn, nếu đem dương vật của mình để cho bú liếm, nhất định cái miệng nhỏ nhắn này sẽ mang đến cảm giác không thể so bì với những người đàn bà khác, cái miệng nhỏ như vậy nếu đút hết dương vật vào miệng thì chắc là động tác với độ khó cao, nhất định sẽ có sự kích thích mạnh mẽ nhiều hơn một ít, mà bây giờ loại cảm giác tuyệt vời này, hắn chỉ có thể ngồi mà tưởng tượng…
Hôm nay Trương Nhụy mặc một cái áo mỏng như cánh ve, cái áo màu trắng dưới ngọn đèn chiếu xạ giống như là trong suốt, nếu không có cái áo nịt ngực bao bọc trên vị trí đôi vú no tròn thì người đàn bà xinh đẹp này so với không có mặc áo cũng không khá hơn bao nhiêu.
Để lại một bình luận