Phần 9
Tâm trí của Lori đã cách xa hàng triệu dặm từ món khoai tây nâu băm mà bà ta đang khuấy trên lửa. Sáng nay có một bữa ăn sáng đồng quê cho mọi người và bà ta đã dậy sớm để gọt khoai tây và xắt ớt với hành tây. Bà ta đã làm điều này hàng triệu lần và sáng nay lại làm theo vô thức. Bà ta không nghĩ gì đến thức ăn, mà chỉ nghĩ đến chuyện mình đã lên cơn sướng ngất với con trai mình như thế nào vào đêm qua. Bà ta đã ôm giữ đầu nó ở dưới cái Ɩồŋ đang banh ra của mình và có một cơn cực khoái ngay trên mặt nó.
Nếu đó không phải là sự kích thích quỷ quyệt, thậm chí ngay cả bây giờ, bà ta có lẽ đã có thể đánh bại nó ra khỏi tâm trí mình. Một sai lầm đau đớn đã bị đưa vào một góc tối, không bao giờ được xem xét lại. Nhưng bà ta sẽ không bao giờ quên chuyện đó. Bà ta sẽ không bao giờ quên biểu hiện tình yêu nghiêm túc trong đôi mắt xanh biếc của con trai mình, khi nó khéo léo thao tác trên hột le của bà ta bằng cái lưỡi của nó.
Tâm trí không có trong công việc khiến bà ta suýt nắm phải cái tay cầm nóng bỏng của chiếc chảo gang. Chúa ơi, Lori, tập trung đi nào, bà ta thầm nghĩ. Bà ta chưa bao giờ thấy mình bị đánh thức một cách đáng báo động như thế bởi một ký ức khiêu dâm, nhưng lại quá bối rối vì xấu hổ. Trong khóe mắt, bà ta nhìn thấy con trai mình đã xuất hiện từ cửa lều của nó. Bà ta thực sự sợ hãi khi nhìn thấy mặt nó buổi sáng nay.
“Làm khoai tây chừng nào xong vậy em gái?” Caroline hỏi.
“Khoảng 3 phút nữa chị.” Lori đáp.
“Được rồi, bánh ở trên vỉ nướng đó.” Bà ta nói, và bắt đầu đổ muỗng bột vô cái chảo nóng. “Lại lấy đi.”
Từng người một trong gia đình đi đến lửa trại để lấy phần mình trong bữa tiệc sáng nay. Lori múc khoai tây vào mấy cái dĩa mà họ đang cầm trên tay. Brad đứng xếp hàng sau cùng. Lori đổ một muỗng đầy vào dĩa nó và buộc mình phải nhìn nó. Brad bĩu môi, nhưng rõ ràng là nó đang che giấu một biểu hiện đang bùng nổ ra ngoài. Hai người nhìn nhau một cách nghiêm nghị trong chốc lát trước khi cả hai không thể chịu đựng thêm nữa. Brad mỉm cười với Lori, khiến bà ta phải bật cười.
“Chuyện gì vậy?” Caroline hỏi.
Lori bối rối, nhìn chị mình rồi nói:
“Ồ… đùa giỡn thôi mà.”
Caroline nhìn thấy nụ cười của Brad.
“Con cũng ngốc nghếch giống như mẹ mình đó Brad.”
“Cảm ơn dì.” Nó nói. “Ít nhất thì con cũng biết là mình đã thành thật.”
Nó nháy mắt với mẹ nó trước khi đi tìm một cái ghế.
Lori cảm thấy tim mình gần như tan chảy khi thấy nó bước đi. Bà ta chưa bao giờ biết đến mông đít của nó lại dễ thương như vậy. Dường như bà ta không thấy được điều đó trước đây. Bà ta bị cám dỗ muốn hỏi Caroline xem nó luôn trông giống như thế hay không, nhưng nghĩ lại tốt hơn là không nên hỏi.
Bà ta thu nhặt lại mấy cái dĩa sau khi mọi người ăn sáng và mang chúng vào trong xe để rửa.
“Chị sẽ giúp em.” Caroline đề nghị, chụp lấy đống dĩa.
“Thằng Will nói là nó đã có một khoảng thời gian vui vẻ bên em họ của nó vào ngày hôm qua trên đường mòn.” Caroline lưu ý khi vặn nước vô bồn rửa.
“Brad nói đó là chuyến bộ hành 10 cây số. Em không thể tin mấy cậu bé đã đi quanh hồ!”
“Tụi nó không muốn để cho Brad yên. Cả hai đều rất thích đi dã ngoại. Nó thật là một cậu bé ngoan đó, Lori à.”
Lori thở dài và nói:
“Em biết chứ, em ước mình có thêm năm đứa con như nó.”
“Chị chưa bao giờ hiểu nổi tại sao em không có nhiều con hơn. Tha thứ cho chị vì tò mò nghen. Chẳng qua là chị không bao giờ cảm thấy thoải mái khi hỏi em về chuyện đó trước đây thôi.”
“Không sao đâu chị.” Lori trấn an. “Em muốn có thêm con, nhưng anh Gary thì cho rằng một đứa là đủ rồi. Sự thật là vậy, em nghĩ một đứa con là quá nhiều đối với ổng.”
“À, một đứa con mà em có đây đúng là hoàn hảo rồi.”
Cả hai người đàn bà nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát Brad đang ném một trái bóng với Will và Jayden. Không ai trong hai người tự mình nói ra, nhưng cả hai cặp mắt đều dán chặt vào cặp mông của Brad khi nó tránh bóng. Trong nữa phút sau đó, không có một cái dĩa nào được rửa sạch.
Họ cùng bắt gặp người kia đang nhìn hau háu vào Brad, và lặng lẽ tiếp tục rửa dĩa. Caroline hít một hơi thở và cuối cùng lên tiếng:
“Phải, năm đứa con như Brad sẽ ổn thôi.”
Cả hai người đàn bà cùng cười khúc khích với sự ngượng ngùng.
Công việc yên tĩnh của họ đã bị gián đoạn khi Will vội vã mở cánh cửa xe ra.
“Mẹ!” Nó hét lên. “Ba nói là ổng thấy một con nai sừng tấm ở bên kia đồi!”
“Ồ, điều đó thật tuyệt vời, con yêu à!” Caroline đáp lại bằng một giọng nói dịu dàng.
Will chờ đợi nhưng không nhận được phản ứng mà nó mong muốn.
“Thôi nào mẹ!” Will van nài mẹ nó.
“Ồ! Thôi được rồi.” Caroline nói, lấy cái khăn lau khô tay. Bà ta nói nhỏ với Lori bên khóe miệng. “Chị phải đi xem con nai sừng tấm.”
“Mẹ sắp xong rồi, sẽ đi xem con nai sừng tấm của con nhé.” Bà ta cười khúc khích.
Lori tiếp tục rửa dĩa trong khi nhìn ra ngoài cửa sổ để dõi theo con mình. Khu cắm trại bị bỏ hoang khi mọi người đều đi xuống đồi để xem con nai sừng tấm. Bà ta rửa dĩa xong và bỏ đống đồ dùng làm bằng bạc vào trong nước xà bông.
Nghe tiếng mở cửa, quay lại thì bà ta thấy Brad bước vào trong xe.
“Mẹ cần giúp gì không?” Nó hỏi bà ta như một đứa con ngoan.
“Con không đi xem con nai sừng tấm à?” Bà ta hỏi với vẻ ngạc nhiên thú vị.
“Trên đường tới đây con đã thấy chúng đủ rồi.”
“Ồ, phải đó.” Bà ta gần như quên mất nó đã sống trong khu vực hoang dã trong 4 ngày.
Brad lấy những đồ dùng bằng bạc từ mẹ nó và rửa sạch chúng trong bồn rồi lau khô và xếp chúng vô ngăn kéo. Hông nó đang chạm vào hông mẹ nó một cách có chủ ý. Nó cao hơn Lori 6 inch. Lori cao gần 6 foot và bà ta luôn than thở mình có cảm giác giống như một người lùn bên cạnh nó.
Nhưng ngay bây giờ thì sự cách biệt về kích thước không khiến bà ta cảm thấy thấp bé, mà khiến cho bà ta cảm thấy mình rất nữ tính. Bà ta cảm thấy giống như đang tan chảy vào vòng tay mạnh mẽ của nó nếu nó ôm bà ta ngay lúc này.
“Chúa ơi, Brad, con chưa trưởng thành xong à?” Bà ta hỏi, chỉ đang tiết lộ một nửa những gì đang ở trong tâm trí mình.
“Con hy vọng là không.” Brad nói, nghiêng người qua và thì thầm vào tai bà ta. “Đêm qua mẹ ngủ có ngon không?”
Lori dừng lại một lúc trước khi trả lời:
“Có.” Bà ta trả lời một cách thẹn thùng.
Bà ta biết rõ mình đã đi ngủ một cách hài lòng, thỏa mãn. Nhưng nó thì không. Bà ta có nhiều lý do để cảm thấy tội lỗi.
Brad cảm thấy sự ngượng ngùng xấu hổ của mẹ nó, và nó mỉm cười với chính mình.
“Con vui lắm.” Nó nói, dừng lại một lát rồi tiếp lời. “Mẹ suy nghĩ về con à?”
Lori cười:
“Đó có phải là một câu hỏi để lừa mẹ không? Làm sao mà mẹ lại không nghĩ về con, hả nhóc?”
“Con cũng nghĩ về mẹ.”
“Đó có phải là những suy nghĩ tốt không?” Bà ta hỏi.
Brad không nghĩ về bất cứ điều gì khác kể từ lúc mẹ nó rời khỏi lều của nó. Nó bỏ mấy đồ dùng bằng bạc vào trong ngăn kéo và nghiêng người vào Lori. Bà ta hôn nó thật dịu dàng mà không rời tay ra khỏi thau nước rửa chén dĩa. Bà ta cảm thấy mình giống như một cô thiếu nữ cuồng dại. Bà ta cảm thấy hai đầu gối mình bị yếu đi, nên phải bám đôi tay nhỏ nhắn của mình lên mép bồn để giữ vững tư thế.
“Vậy là trả lời có rồi chứ gì?” Bà ta hỏi với một tiếng cười thanh thản.
Brad mỉm cười với người mẹ xinh đẹp của mình và gật đầu.
“Chạy bộ với mẹ nữa nhé?” Bà ta hỏi.
“Tất nhiên rồi mẹ à.”
Họ rời nhau ra khi Will mở cánh cửa xe để thông báo về con vật hoang dã.
“Nó to lắm!” Will kêu lên.
Brad bước ra ngoài để nghe kể chi tiết về con nai sừng tấm.
Cuối ngày hôm đó, Lori mặc trang phục buổi chiều thường lệ của mình trong chiếc xe dã ngoại, chuẩn bị cho bữa ăn tối sớm. Bà ta ra khỏi xe thì thấy Brad đang ngồi trên bàn ăn ngoài trời và buộc dây giày.
“Hôm nay là vòng lặp khác hả?” Bà ta hỏi nó. “Mẹ đã sẵn sàng để thay đổi phong cảnh rồi.”
“Lần này mình chạy theo đường khác.” Nó đề nghị. “Đi về phía lối vào công viên.”
Họ chạy bộ với tốc độ như trước đây. Lần này Brad đã cảm thấy tốt hơn để theo kịp bà ta. Không khí buổi chiều vẫn còn và mặt trời mùa hè vẫn chiếu sáng rực rỡ.
“Mẹ chưa bao giờ chạy ra ngoài công viên.” Bà ta nói khi họ tiến đến biển báo ở lối vào La Cloche.
“Mình sẽ không đi xa đâu.” Brad nói.
Cách đó 500m là lối vào cạnh đường mòn mà Brad đã đến đó trong chuyến bộ hành của mình.
“Mẹ có muốn chạy trên đường mòn không?” Nó hỏi. “Nó đẹp và bằng phẳng.”
“Con có biết mình đang đi đâu không?” Bà ta hỏi.
“Từ đây tới đường mòn chính khoảng 3 cây số. Mình có thể quay lại một khi tới đó.”
Họ cắt ngang vào con đường mòn và đi theo nó xuyên qua khu rừng. Thật tuyệt khi ra khỏi con đường. Lori thấy mình thực sự bị Brad lôi cuốn khi đi trên con đường mòn, mùi hương, âm thanh, những dấu chân của những động vật có vú nhỏ được nhìn thấy rõ ràng trên con đường.
Chạy khoảng một cây số trên con đường mòn, Brad cảm thấy bị bỏ lại phía sau mẹ nó trên những đoạn đường hẹp. Không phải ngẫu nhiên mà nó để cho bà ta dẫn đầu. Ánh mắt của nó lại một lần nữa dán vào hai mông đít hoàn hảo của mẹ nó trong chiếc quần đùi chạy bộ, chúng đang lắc lư và xóc nẩy như thể bà ta đang chạy chỉ vì sự thích thú của con mình. Nó muốn vươn tay ra chỉ để chạm vào bà ta, để lấp đầy đôi tay mình với đống da thịt mềm mại của bà ta bên trong lớp vải spandex kia. Liệu bà ta có biết rằng cặp mông của mình gợi dục đến thế nào không?
Nó đã được chạm vào bà ta sớm hơn nhiều so với dự kiến, khi háng nó bất ngờ đâm sầm vào mông đít của bà ta. Lori đông cứng người trên đường chạy và Brad gần như ngã dúi vào bà ta. Nó ôm lấy eo bà ta để ngăn bà ta bị té rồi nhìn lên, vẫn ôm giữ bà ta. Tim nó còn đập mạnh hơn nữa khi thấy lý do bà ta ngừng lại. Một con gấu mẹ màu đen và một con gấu con đang nhìn thẳng vào họ ở cách đó chừng 50m, đang đứng ngay trên đường mòn.
Lori dựa lưng vào Brad, không biết phải làm gì. Bà ta chưa bao giờ chạm trán một con gấu trước đây, chứ nói gì đến một con gấu mẹ và con nó.
“Mình phải làm gì đây Brad?” Bà ta thì thầm, nín thở.
Brad ngay lập tức kéo Lori vào người mình.
“Con gấu mẹ sẽ tấn công nếu nghĩ mình là một mối đe dọa đối với con nó. Mình cần phải tạo khoảng cách với nó.”
Lori tiếp tục nép mình vào cơ thể của con trai bà ta, khi họ lùi lại để tránh xa hai con gấu. Bà ta cảm thấy thoải mái và an toàn một cách kỳ lạ trong khi tiếp xúc thân xác với nó, như thể nó là một loại khiên chắn có thể ngăn chặn cuộc tấn công của con gấu bằng sức mạnh đàn ông thần bí của nó. Sức mạnh duy nhất mà Brad thực sự có là sức mạnh của sự tránh né. Và nó đã sử dụng tốt, hướng dẫn bà ta lùi lại cùng với nó, ra khỏi con đường mòn, không bao giờ đối mặt với con gấu mẹ. Nó tìm thấy một cái cây lớn trơ trụi vỏ cây đã bị đổ xuống và ngồi xuống đó, kéo Lori vào lòng mình.
“Cứ xem nó làm gì nào.” Nó khẽ nói.
Con gấu tiếp tục dõi mắt tập trung vào hai con người khi họ từ từ rút lui và đậu trên một cái cây bị đổ. Con gấu nấn ná trong vài phút, thỉnh thoảng liếc nhìn họ khi nó để ý tới con mình. Thấy họ không phải là một mối đe dọa, dù họ không rời đi, con gấu quyết định đi qua khu rừng để tránh xa những kẻ xâm nhập đang gây phiền nhiễu.
Để lại một bình luận