Phần 11
Lori thức dậy vào sáng hôm sau với một niềm vui trong tim mình, điều mà bà ta không thể hiểu được. Những chuyện mà hai mẹ con bà ta đã làm trong chuyến cắm trại này chắc chắn là đủ để áp đặt sự hối hận lên tâm hồn bà ta, khi bà ta trở về với cuộc sống thực của mình. Nhưng điều đó dường như vô nghĩa trong buổi sáng hôm nay.
Họ ngủ riêng nhau hồi đêm qua, không thể tìm được một cái cớ để ở cùng nhau và không muốn đẩy vận may của mình vào cảnh bị bắt gặp. Lori nhìn thấy Brad đang ngồi ghế, chăm chú vào chiếc điện thoại. Bà ta ngồi xuống cạnh nó và âu yếm xoa đầu nó.
“Con đang xem gì vậy?” Bà ta hỏi.
“Một bài báo nói về ánh sáng phương bắc.” Nó nói mà không nhìn lên. “Đêm nay sẽ là một đêm tuyệt vời. Họ đang nói về góc độ cao và tiềm năng sẽ có rất nhiều màu sắc.”
“Thật không?” Bà ta kêu lên vẻ hoài nghi. “Mình may mắn đến mức nào? Chúa ơi, mẹ không thể chờ được!”
Lori đứng dậy và đi vòng quanh khu cắm trại, nhìn lên những ngọn cây. Bà ta đã thấy có vấn đề.
“Hmm…” Bà ta lẩm bẩm.
Brad ngẩng mặt lên nhìn mẹ nó và hỏi:
“Gì vậy mẹ?”
“À, nhìn kìa. Mình có tầm nhìn rõ ràng ở hướng Đông, một tầm nhìn ổn thỏa ở hướng Tây, và một tầm nhìn ngoạn mục ở hướng Tây. Nhưng ở hướng Bắc là gì?”
“Một ngọn đồi rợp bóng cây lớn.” Brad nói, thất vọng hơn khi không nhận ra vấn đề này trước khi Lori chỉ ra.
“Đó là một vấn đề.” Bà ta nói.
“Chết tiệt thật. Bộ mình không thể trèo lên ngọn đồi được sao?” Nó gợi ý.
Lori lắc đầu:
“Đó là vùng đất được bảo vệ. Họ đã cảnh báo chúng ta về việc đi vào đó khi mình ký vô giấy tờ hồi cuối tuần.”
Brad nhặt một cục đá và ném nó vào rừng.
“Mẹ kiếp.” Nó lẩm bẩm một mình.
Đây là cơ – hội – một – lần – trong – đời sắp sửa vụt qua nó vì một số chỉ định một ngọn đồi ngoài giới hạn. Thật là quá tệ hại khi khu cắm trại lại nằm giáp với cái hồ nước ở phương bắc. Phía bên kia có tầm nhìn tốt hơn nhiều. Sau đó một ý nghĩ nảy ra trong đầu nó.
“Hê, chờ chút đã mẹ! Con có một ý tưởng điên rồ nè.”
Lori nhìn lên trông đợi.
“Con biết chỗ nào có quang cảnh đẹp của bầu trời phương bắc.”
“Ở đâu?” Bà ta hỏi.
Nó chỉ tay về phía cái hồ nước.
“Nhưng mà phải đi bộ. Nó ở bên kia bờ hồ lận.”
“Ồ!” Bà ta nói. “Mất bao lâu để tới đó?”
“Mất nửa ngày trên con đường mòn gồ ghề. Đó là chuyến đi mà con đã dẫn mấy chàng trai tham quan hôm Thứ Hai đó mẹ. Ở đó có một khu cắm trại bị bỏ hoang với một quang cảnh mà mẹ phải thấy mới tin được. Nó có nghĩa là một chuyến cắm trại qua đêm, tất nhiên rồi.”
Lori liếc nhìn về phía hồ và xem xét những tình huống của một chuyến du ngoạn như vậy. Hai đầu gối của bà ta gần như khóa lại trong suy nghĩ. Bà ta quay lại nhìn Brad một cách trầm tư:
“Khi nào thì mình bắt đầu đi?”
“Mẹ hỏi nghiêm túc đó chứ?” Nó hỏi một cách hào hứng.
“Con nghĩ sao?” Lori hỏi nó với vẻ mặt đầy hy vọng.
“Con nghĩ tốt hơn là chúng ta nên đóng gói đồ đạc.” Nó tuyên bố. “Con vẫn còn nhiều thức ăn trong ba lô của con, nó sẽ nuôi sống mình vài ngày nếu cần thiết.”
“Con có nghĩ rằng mẹ sẽ làm được điều đó không?” Bà ta hỏi.
“Pfff, mẹ đang đùa con đấy à?” Nó trả lời một cách hoài nghi. “Mẹ còn khỏe hơn cả con nữa đó!”
Lori cảm thấy một sự phấn khích kỳ lạ khi nghĩ đến chuyến bộ hành đường dài với Brad, tâm trí thông thoáng của bà ta giờ đây đã hướng vào một mục đích kỳ lạ. Bà ta đi vô trong xe, thu nhặt một số đồ dùng cá nhân và gói ghém quần áo.
“Định đi đâu vậy em gái?” Caroline hỏi khi đang dọn dẹp bếp lửa trại từ đêm trước.
“Brad với em định đi dạo qua đêm.”
“Ồ, chuyện này thật là dễ thương! Muốn dành chút thời gian để liên kết giữa mẹ và con trai hả? Em là một bà mẹ may mắn vì nhận được rất nhiều sự quan tâm của Brad đó.”
“Em biết mà.” Lori nói một cách ngượng ngùng.
Lori ngồi xuống để thay vớ và giày. Bà ta là một bà mẹ may mắn. Bà ta thậm chí còn chưa nhận ra hết mọi điều. Brad là một đứa con trai có rất nhiều thứ để cho mẹ nó.
Họ chào tạm biệt những người trong gia đình ngay sau khi ăn trưa rồi khởi hành trên chuyến hành trình của mình, với những chiếc ba lô đầy đủ cho một kỳ nghỉ qua đêm thoải mái.
Julia và Caroline dõi theo cặp đôi đang tiến về phía hồ, cả hai người đàn bà đang cảm thấy hơi ghen tị với cô em gái của họ.
“Em có thể dành một đêm để ở trong rừng với Brad.” Caroline lẩm bẩm.
“Đừng nói nữa!” Julia thì thầm. “Em đang làm cho chị nóng người lên rồi đây nè.”
“Chúa ơi, tụi mình thật là tệ hại.” Caroline khẳng định.
Cả hai đều cười khúc khích.
Con đường mòn thực sự gồ ghề, với vài chỗ mở rộng chỉ 6 inch cho lối đi bộ dọc theo một vách đá nhìn ra hồ. Lori đã làm hết sức mình để không nao núng tinh thần trước những nơi nguy hiểm. Bà ta nghĩ rằng mình đã thực sự gây ấn tượng với con trai bởi sự tự tin của bà ta.
Cuối cùng thì họ cũng tới được khu cắm trại mà Brad đã tìm thấy trên chuyến đi trước, may mắn là nó vẫn bị bỏ hoang.
Lori mê mẩn đứng ngắm khung cảnh tuyệt đẹp đang hiện ra trước mắt họ.
“Ôi chúa ơi.” Bà ta khẽ nói với chính mình.
“Thì con đã nói có sai đâu nào.” Brad nói khi nhìn lướt qua những vách đá được trang trí bằng cây xanh.
“Khung cảnh thật là ngoạn mục!” Bà ta với tay ra nắm lấy tay con.
Chỉ cần chạm vào Brad để thầm cảm ơn con mình, trong khi bà ta bị hút hồn bởi vẻ đẹp đáng kinh ngạc của thiên nhiên.
Họ có một vài giờ trong ánh sáng ban ngày để cắm trại và nhóm lửa. Lori nấu bữa ăn tối, bao gồm cơm và nước sốt bột trộn với rau sấy khô, thứ không thực sự khủng khiếp nhưng gây nhiều ngạc nhiên cho bà ta. Vì bà ta không nghĩ mình có thể sống trong 4 ngày với điều kiện như thế này, giống như Brad đã từng sống qua.
Sau bữa ăn tối, Lori dọn dẹp mấy cái chén và bỏ chúng ra xa. Brad trải một cái túi ngủ và mấy cái gối lên những tảng đá mịn, làm chỗ ngả lưng tự nhiên và hoàn hảo để ngắm bầu trời. Lori ngồi xuống chiếc ghế sofa tạm vừa được tạo ra và cởi giày, hất đôi vớ ra khỏi đôi chân đau nhức của mình. Những màu sắc trên đường chân trời đang mờ dần về phía màu đỏ của quang phổ. Sao Kim đã được nhìn thấy, vẫn ở cao trên bầu trời phía tây.
“Con yêu ơi?” Bà ta nũng nịu hỏi, giơ chân lên.
Brad mỉm cười với bà ta.
“Được rồi.” Nó dịu dàng đáp.
Nó không ngại xoa bóp chân cho mẹ nó. Điều xảy ra với nó hiện giờ là nó thực sự đã tìm thấy một chút khiêu dâm so với khi làm chuyện này lúc ở nhà. Đó là một trong những việc làm kết nối tình cảm giữa hai mẹ con mà Brad chỉ nhận được khi còn nhỏ. Nó đưa tay ra và Lori giơ chân trái cho nó nắm giữ.
“Ohhh…” Bà ta rên rỉ. “Thật là một chuyến đi bộ đường dài.”
“Mẹ đã làm thật tuyệt vời!” Brad khen ngợi. “Con tự hào về mẹ.”
“Cảm ơn con, nhóc à! Mẹ cũng tự hào về con. Con là một chàng trai trẻ tuyệt vời. Hôm qua dì Caroline với mẹ đã có chút trò chuyện về con đó.”
“Ồ, vậy hả?”
“Ừ, mẹ với dì con đã quyết định là mẹ sẽ có thêm nhiều đứa con hơn nữa, mà phải giống như con mới được à.”
Nó cười khúc khích:
“Ồ, mẹ không thể xử lý nhiều hơn một người như con đâu.” Nó trở nên nghiêm túc. “Mà tại sao mẹ không có thêm con?”
Lori mỉm cười với con trai mình.
“Đó không phải là những gì ba con muốn.”
“Hmmm.” Nó càu nhàu. “Ba đã quen với việc mình muốn gì rồi, đúng không mẹ?”
Bà ta gật đầu nhưng không nói gì, thích thú với những ngón tay ma thuật của con mình trên lòng bàn chân mệt mỏi của bà ta. Họ ngồi im lặng một lúc trong khi nó xoa bóp chân cho mẹ nó. Cuối cùng nó đặt chân bà ta xuống.
“Chân kia đi mẹ.” Nó ra lệnh.
Bà ta đưa chân phải cho nó và toàn bộ sự sung sướng thường lệ lại bắt đầu. Nó tẩm quất cái chân đau nhức và mệt mỏi của bà ta trong im lặng một hồi lâu, làm thư giãn mẹ nó đến mức gần như chìm đắm vào giấc ngủ. Sau đó Lori nhanh chóng mở mắt ra và nhìn về phía hồ.
“Cái gì kia?”
Bà ta hỏi, chỉ tay về hướng một tia sáng màu xanh lục mờ nhạt xuất hiện khỏi mặt đất khuất tầm nhìn và chiếu sáng về phía bầu trời. Nó từ từ di chuyển về phía bên phải, như thể đó là một ánh đèn sân khấu đang hướng lên bầu trời, mang theo phần sau của chiếc xe tải khổng lồ.
“Nó đó mẹ!” Brad xác nhận.
“Ồ.” Bà ta nói, có chút thất vọng.
“Kiên nhẫn đi.” Brad khuyên nhủ. “Một ngọn lửa dữ dội bắt đầu bằng một ngọn lửa nhấp nháy.”
“À, một câu nói của Khổng Tử.”
Để lại một bình luận