Phần 6
Ngày hôm sau, Brad và mẹ nó giữ khoảng cách gần như mọi lúc. Họ chào nhau nhanh chóng, vụng về trong bữa ăn sáng gần lửa trại trước khi Lori đi ra ngoài mua sắm ở Sudbury cùng với mấy bà chị của mình. Brad dẫn mấy anh em họ hào hứng làm một chuyến đi bộ đường dài. Lori cảm thấy nhẹ nhõm vì không phải đối mặt với Brad cả ngày, dù bà ta muốn nói chuyện với nó. Brad thì không nghĩ điều gì khác ngoài mẹ nó trên chuyến đi, cứ bám vào tâm trí nó suốt đêm. Nó bối rối và tự hỏi bà ta đang cảm thấy thế nào.
Cả hai mẹ con đều biết họ cần phải nói chuyện, nhưng cũng giống như đêm đầu tiên, những nghĩa vụ của gia đình đã lấy hết thời gian.
Ở một mình – ít nhất là theo cách họ cần – là không thể, nhưng Brad chắc chắn rằng bà ta đang ngồi gần nó vào ban đêm khi gia đình quây quần quanh đống lửa trại. Nó kéo mẹ nó về phía mình và để chân bà ta lại sát chân nó, tựa đầu và vai bà ta lên bắp đùi nó. Ánh sáng của sao Kim trên bầu trời đêm đang chiếu xuyên qua những khoảng trống trên cây như một kẻ quyến rũ, vẫy gọi nó đi theo bà ta vào trong rừng. Nó tình cờ đặt một tay lên phía sau đầu của nữ thần, vuốt ve da đầu bà ta bằng những móng tay của mình. Nó nhẹ nhàng cù vào cổ của bà ta, hoặc xoa vai bà ta, âm thầm truyền đạt cảm xúc bí mật của nó trong khi cả hai mẹ con đang lắng nghe những tiếng cười đùa của mọi người trong gia đình.
Lori cảm thấy một luồng điện ngứa ran đang chạy lên xuống trong cột sống mỗi lần Brad chạm vào người mình. Bà ta không biết phải nghĩ gì về khoảnh khắc của đêm hôm qua, hoặc những gì đang diễn ra trong đầu nó trong lúc này, khi nó đang vuốt ve bà ta. Có lẽ đó chỉ là một giai đoạn thoảng qua và sẽ biến mất chăng? Bà ta biết điều đó sẽ là tốt nhất, nhưng trong sâu thẳm, bà ta không thể thừa nhận điều đó, hy vọng điều đó không đúng.
Mấy bà dì và bọn trẻ dần dần kéo nhau đi ngủ, khiến cho Brad hy vọng rằng nó sẽ có một khoảng thời gian riêng tư với mẹ nó. Nhưng mấy ông dượng của nó thì không mệt. Họ ngồi gần lửa trại, đang uống bia và tán gẫu đến khi Brad tưởng rằng nó có thể hét lên. Họ không có dấu hiệu gì là muốn đi ngủ. Cuối cùng thì nó đành từ bỏ việc nói chuyện với mẹ nó. Dù sao thì cũng sẽ rất khó xử cho cả hai người. Có lẽ đã đến lúc cứ để chuyện đó trôi qua, làm cho nó trở thành một sai lầm do chất hormone gây ra.
“Con mệt rồi.” Nó lầm bầm. “Con đi ngủ đây.”
Nó nghiêng người về phía mẹ nó, mong đợi được hôn lên má của bà ta. Trước sự ngạc nhiên của nó, Lori quay đầu lại và hôn lên môi nó trong khoảnh khắc cuối cùng.
“Chúc mẹ ngủ ngon nhé.” Nó nói sau một hồi im lặng.
“Chúc con ngủ ngon.” Bà ta đáp lại, thậm chí không thực sự muốn rời xa nó.
Nhưng bà ta không thể nghĩ ra bất cứ điều gì để nói gì đó hòng giữ nó lại, đành nhìn nó lê bước đi vào trong lều. Một lát sau, bà ta đi vào trong xe, dù không mệt lắm.
Bà ta nằm trên chiếc giường tạm và nhìn chằm chằm vào bóng tối. Cuối cùng thì bà ta cũng còn lại một mình lần đầu tiên trong ngày hôm nay, và những suy nghĩ về con trai của bà ta lại hiện lên rõ ràng. Cảm giác ngọt ngào từ đôi tay nó trên người bà ta trong đêm nay đã khiến bà ta cực kỳ kích thích và ngứa ran. Bà ta nhắm mắt lại và cố đẩy suy nghĩ đó ra khỏi tâm trí mình. Trong người bà ta đang run rẩy một cách bối rối trong một cơn rùng mình ấm áp. Cảm giác này không tốt chút nào. Bà ta cảm thấy mình cần phải mạnh mẽ lên.
Vẫn tỉnh táo trong một lúc sau đó, bà ta nghe tiếng bước chân của George, chồng của Caroline, đang lặng lẽ leo lên xe và đi vào phòng ngủ ở phía sau. Lori tiếp tục nằm yên lặng và chờ một trái tim nặng nề để ngủ. Cuối cùng, tâm trí bà ta bắt đầu buông bỏ những cảm xúc dâm đãng. Nhưng ngay khi bà ta bắt đầu trôi dạt vào giấc ngủ, ông anh rể lại trở người và ngáy to tiếng.
“Lại nữa rồi.” Lori mở mắt ra, thì thầm với chính mình.
Một đêm khác như thế này sẽ không còn chịu đựng được! Bà ta vùi mình trong túi ngủ và siết chặt cái gối xuống đầu mình. Không thoải mái chút nào. Trời nóng quá. Chắc chết vì tiếng ngáy quá.
“Ồ, làm ơn dừng lại đi!” Bà ta thầm nghĩ.
Bà ta không có nơi nào để đi. Mọi chiếc xe đều bị lấp đầy và bà ta chỉ là một người đi ké trong chuyến đi này. Bà ta may mắn vì vợ chồng Caroline có chỗ cho thêm một người trong xe dã ngoại của họ. Thậm chí không còn chỗ cho Brad. Brad! Bà ta ngồi bật dậy trên giường, ngạc nhiên rằng mình đã mất rất nhiều thời gian để nghĩ về nó. Liệu điều này có quá kỳ lạ không? Kỳ lạ hay là không, ngay lập tức bà ta được an ủi bởi ý nghĩ được ở bên nó. Bà ta sẽ không tốt cho bất cứ ai vào ngày mai nếu phải thức cả đêm vì tiếng ngáy. Đến chỗ đó, bà ta thầm nghĩ.
Brad nằm trong túi ngủ, thất vọng và cô đơn, mệt mỏi nhưng không ngủ được. Nó biết mình phải tống ra khỏi đầu những suy nghĩ điên rồ về việc hôn môi đá lưỡi mẹ nó vào đêm qua, nhưng nó có cảm giác chuyện đó giống như một công việc chưa hoàn thành nên không thể buông bỏ. Nó quay mặt xuống nền đất lạnh lẽo. Đây là lần đầu tiên nó khó ngủ trong suốt chuyến đi này, mặc dù hôm nay nó đã đi bộ 10 cây số.
Đột nhiên nó nghe tiếng cánh cửa nhôm của chiếc xe dã ngoại mở ra và đóng lại nhẹ nhàng. Nó thấy một bóng người trên lều khi người đó đi qua trước ánh sáng ngoài cửa xe. Ai thức dậy vào giờ này nhỉ?
“Brad.” Nó nghe tiếng mẹ nó thì thầm. “Brad ơi, con còn thức không?”
Nó bật dậy mở khóa kéo chiếc lều. Nó biết rõ danh tiếng ngáy ngủ của dượng George. Nó nhìn lên mẹ nó và mỉm cười. Thậm chí không để cho bà ta hỏi, nó mở khóa kéo của nắp lều và giữ chỗ đó mở rộng ra cho bà ta.
Lori nở một nụ cười bẽn lẽn với con trai mình và bò qua nó để vào trong lều, mang theo túi ngủ và cái gối bên mình. Cả hai người đều ngồi trên lớp vải cách nhiệt mềm mại.
“Con rất vui vì mẹ ở đây.” Brad nói.
Lori mỉm cười nhẹ nhõm. Bà ta có thể trông thấy khuôn mặt xinh đẹp của nó dưới ánh sáng dịu dàng từ chiếc xe bên ngoài chiếu qua lều.
“Brad ơi?” Bà ta hỏi.
“Mm hmm?”
“Con có muốn nói chuyện không?”
Brad gật đầu, dù nó không biết sẽ nói gì.
“Nhóc con của mẹ à, mẹ không biết rõ chuyện gì đã xảy ra vào đêm qua. Mẹ cảm thấy thật là ngu ngốc.”
“Mẹ xấu hổ khi mình hôn nhau như thế chứ gì?”
Lori lao tới nó và đưa tay lên bịt miệng nó lại. Bà ta hạ thấp giọng thành một lời thì thầm:
“Có người nghe được bây giờ, mấy vách tường này mỏng lắm.”
Brad nhìn quanh mấy túi ngủ và gối. Nếu họ buộc phải nói chuyện, có thể vẫn nói được thoải mái. Nó quyết định sắp xếp chỗ ngủ và hy vọng mẹ nó không phiền. Mở khóa túi ngủ của nó, nó trải rộng ra để lấp đầy toàn bộ sàn lều. Sau đó nó quăng hai cái gối lên trên rồi chỉ vào đó.
“Mẹ nằm xuống đi.” Nó lặng lẽ ra lệnh.
Lori tuân theo và tựa đầu lên gối. Brad mở chiếc túi ngủ khác và phủ lên mẹ nó như một cái mền. Sau đó nó bò vào bên cạnh bà ta, tựa đầu vào cái gối của mình. Nó kéo mền phủ lên khỏi đầu họ, để cho hai người được rúc vào bên trong chiếc giường tạm và cũng để làm cho cách âm.
Nó nhích người tới gần mẹ nó và thì thầm:
“Nói chuyện với con đi.”
“Mẹ… không biết phải nói gì.” Bà ta ngập ngừng.
“Mẹ đã nói con là người hôn giỏi nhất trên thế giới mà, đúng không?”
Lori che miệng lại để kiềm chế tiếng cười của mình. Bà ta gật đầu trong lúc cười khúc khích.
“Đúng đó nhóc!”
“Đó là điều kỳ lạ nhất đã từng xảy ra với con.” Nó nói.
“Mẹ cũng vậy!” Bà ta kêu lên, hy vọng nó không hiểu theo ý xấu.
Bà ta nhìn nó một cách chăm chú rồi hỏi:
“Con có ổn không?”
Brad gật đầu một cách dứt khoát.
“Còn mẹ?” Nó hỏi với vẻ khúm núm.
Lori hít một hơi sâu rồi thở ra.
“Mẹ nghĩ là vậy.”
Sự thật là, bà ta đang cảm thấy tốt hơn so với nhiều tháng qua, nhưng lương tâm của một người mẹ đã ngăn cản bà ta tận hưởng cảm giác đó.
“Mẹ không biết mình đang nghĩ gì nữa. Mẹ cảm thấy mình giống như là một người mẹ khủng khiếp.”
“Mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời đó.” Nó nói một cách nghiêm túc.
“Không, một người mẹ tốt sẽ không bao giờ hôn con trai mình như vậy.”
“Vậy thì con không muốn một người mẹ tốt như vậy đâu. Con chỉ muốn mẹ thôi.”
“Ồ, cảm ơn con nha!” Bà ta nói mỉa mai.
“Mẹ biết ý con là gì mà.” Brad nói.
“Mẹ chỉ không biết những gì đã xảy đến với mẹ thôi. Mẹ cảm thấy giống như mình đang ở trong một giấc mơ.”
“Đó là một giấc mơ đẹp thực sự.” Nó phản đối, chạm vào tay bà ta bên dưới cái mền.
“Mình phải làm gì bây giờ?”
“Mẹ cảm thấy sao nếu hôn con một lần nữa?” Nó hỏi.
Bất ngờ tội lỗi đổ xuống mặt bà ta. Không đời nào bà ta có thể trả lời câu hỏi đó một cách trung thực cả.
“Brad à, mẹ…”
Đôi môi của Brad chạm vào đôi môi của mẹ nó, và ngay lập tức nó bắt đầu hôn bà ta như để nối lại nụ hôn dang dở bên bờ hồ vào đêm qua. Thật ngạc nhiên, Lori cảm thấy gần như ngay lập tức có một cảm xúc dâm đãng giống như trước đây, nó đã khiến cho bà ta lần đầu tiên thè lưỡi vào trong miệng nó. Bà ta đưa tay ra sau đầu nó để kéo nó sát vào và hôn nó thật sâu. Cảm giác thật là hoàn hảo và không hề ngỡ ngàng, khiến Lori phải tự hỏi tại sao mình lại lãng phí cả ngày để lo lắng về điều đó! Brad cũng đang nghĩ như vậy. Đây là lý do thực sự mà họ muốn ở một mình với nhau, không thể phủ nhận điều đó.
Hai mẹ con nằm lặng lẽ bên nhau và hôn môi bú lưỡi nhau trong vài phút, không còn nói chuyện nữa. Lori cảm thấy như đang nói với con trai mình rằng bà ta yêu nó nhiều như thế nào với từng sự vuốt ve của cái lưỡi, như thể nụ hôn đã vượt qua bất kỳ cử chỉ yêu thương nào của người mẹ mà bà ta từng trao cho nó từ trước đến giờ. Cảm giác thật là sung sướng. Cảm giác rất tự nhiên. Bà ta thầm hy vọng rằng Brad sẽ cố di chuyển đến người bà ta, giống như một đứa trẻ trong buổi hẹn hò. Dù nó là con trai của bà ta, nhưng ý tưởng đó bắt đầu xâm lấn tâm trí tội lỗi của bà ta.
Để lại một bình luận