Phần 5
Brad nắm tay mẹ nó một lần nữa và quay người về phía bà ta, biết rằng khuôn mặt của bà ta đang ở gần bên. Nó vừa thừa nhận với mẹ nó rằng nó thấy bà ta hấp dẫn. Đó không phải là điều nó từng nghĩ sẽ nói với bà ta, nhưng được nói ra khiến nó cảm thấy mình như một người đàn ông.
“Cảm ơn con đã cố làm cho mẹ cảm thấy tốt hơn.” Bà ta khẽ nói.
“Con không cố làm cho mẹ cảm thấy tốt hơn đâu. Ý con là những gì con đã nói đó.”
Lori quay sang đối mặt với nó và nắm lấy cả hai tay nó trong tay mình.
“Nhưng con đã cố gắng như vậy đó. Mẹ không biết sẽ làm gì nếu không có con. Mẹ rất nhớ con suốt mùa hè vừa qua.”
“Con cũng nhớ mẹ lắm. Con xin lỗi đã không ở bên mẹ.”
“Nhóc à, ý mẹ không phải như vậy. Con đang bắt đầu tạo dựng sự nghiệp và cuộc sống của riêng mình, mẹ sẽ không để cho con làm bất cứ điều gì khác.”
Brad thực sự cảm thấy có lỗi với mẹ nó. Trái tim nó tan vỡ vì bà ta. Bà ta thật là cứng rắn. Bà ta không hề phàn nàn. Bà ta bị thiếu thốn tình cảm, không được thương yêu như một người phụ nữ lẽ ra phải có. Bà ta duy trì sự cương quyết của mình ngay cả sau khi bị chồng mình bỏ rơi một cách nhục nhã mà không có lý do rõ ràng. Nhưng nó biết bà ta đang bị tổn thương.
“Con vẫn ước giá như con ở bên mẹ nhiều hơn trong mùa hè vừa qua.”
“Mẹ cũng vậy.” Bà ta nói, siết chặt tay nó.
“Mẹ sẽ tha thứ cho con chứ?”
Lori cười khịt mũi:
“Không có gì để tha thứ hết, con yêu à.”
Có một sự thúc đẩy áp đảo đang ngập tràn cơ thể Lori để hôn đứa con trai dễ thương của mình. Bà ta nghiêng người một cách ngập ngừng và chạm mũi mình lên mũi nó. Brad cảm thấy hơi thở của mẹ nó phả vào mặt mình, và sự địŧng chạm từ cái mũi của bà ta. Một cách bản năng, nó nghiêng tới gần hơn. Bà ta hôn phớt lên mặt con trai mình, nhẹ nhàng và theo kiểu cách người mẹ, sau đó vội rút đầu lại. Một luồng điện nhẹ nhàng chạy xuyên qua người bà ta, từ miệng xuống đến xương sống rồi đến chân. Thật là một nụ hôn hoàn hảo làm sao!
Bà ta lại siết chặt tay nó.
“Con vừa nói là mẹ trông gợi cảm hả?” Lori cảm thấy một làn sóng khoái cảm tràn ngập cơ thể mình khi hỏi nó một câu hỏi có sức quyến rũ như vậy.
“Dạ, con có nói vậy đó.” Nó trả lời. “Sự thật là vậy mà! Không một người đàn ông nào tim còn đập khi nhìn mẹ mà không nghĩ rằng mẹ hấp dẫn.”
Câu nói của nó khiến cho Lori bật cười khúc khích.
“Mẹ không thoải mái khi nghe con nói như vậy sao?” Nó hỏi.
“Một chút thôi. Nhưng nó làm cho mẹ cảm thấy…” Bà ta ngưng nói giữa chừng.
Bản năng người mẹ bước vào và đóng sầm miệng bà ta lại trước khi nói điều gì đó gây hối hận.
Brad chờ đợi một lúc, rồi lắc nhẹ tay bà ta.
“Làm cho mẹ cảm thấy sao?” Nói hỏi.
“Ồ, chúa ơi.” Bà ta thở dài.
Lori cười bối rối để lấp đầy khoảng trống. Bà ta đã tự làm cho mình lâm vào thế bị mắc kẹt.
“Thôi nào mẹ!” Brad cầu khẩn. “Mẹ phải nói cho con biết ngay đi.”
Tim nó đang đập mạnh. Mẹ nó sắp thừa nhận một điều gì đó có thể khẳng định những gì nó đang cảm thấy. Nhưng bà ta phải là người nói ra điều đó. Nếu nó có thể nhìn thấy bà ta, nó sẽ cầu xin bà ta bằng đôi mắt của nó, nhưng nó không thể làm gì khác ngoài việc nắm lấy hai tay của mẹ nó. Nó cảm thấy đôi tay của mẹ nó đang run rẩy.
“Nó làm cho mẹ cảm thấy thế nào?” Brad thì thầm, vuốt ve bàn tay mẹ nó một cách âu yếm, an ủi bà ta.
Lori hít một hơi thật sâu rồi nói khẽ:
“Nghe con nói như vậy…” Bà ta bắt đầu lo lắng. “Nó là làm cho mẹ cảm thấy… ham muốn. Điều đó có kỳ lạ không?”
Brad mỉm cười trong bóng đêm:
“Không. Mẹ là vậy mà. Một người đáng ham muốn, ý con là thế.”
Ngay lập tức nó bắt đầu nghiêng người trở lại. Nó không chắc mình đang làm gì, nhưng nó hy vọng được tìm lại đôi môi của mẹ nó. Nó nghiêng đầu một chút. Nó muốn hôn bà ta. Nó muốn hôn người mẹ khiêu gợi của nó. Hiện giờ nó không còn nghĩ được điều gì khác.
Lori cảm thấy đầu mình nghiêng đi và gần như lùi lại. Một điều gì đó đang xảy ra mà bà ta cảm thấy vượt ngoài tầm kiểm soát của mình. Nhưng bà ta vẫn nằm yên một chỗ, sự phấn khích khi chạm vào đôi môi con trai mình trở lại còn lớn hơn nỗi sợ hãi của việc phạm lỗi lầm. Bà ta nghiêng người thật chậm rãi, đến khi đôi môi của hai mẹ con họ lại khẽ chạm vào nhau, khẳng định điều này đã vượt ra khỏi tình yêu quen thuộc của họ.
Brad khẽ mở miệng ra, lặng lẽ mời mẹ nó làm điều tương tự. Lori đưa đôi tay đang run rẩy lên ôm lấy mặt nó, không biết sẽ đẩy nó ra hay kéo nó vào. Bà ta có thể cảm nhận được sự ẩm ướt của miệng nó. Sau đó bà ta ngập ngừng hé miệng ra cho nó, đôi môi của họ chạm nhẹ vào nhau, thử nghiệm kiểu hôn mới của họ. Bà ta thầm nhủ rằng những gì họ đang làm là không sao. Họ yêu nhau mà. Bà ta cảm thấy rất tốt đẹp khi biểu lộ cho nó thấy tình yêu của mình theo cách này!
Bà ta cảm thấy nó đưa lưỡi ra để nếm đôi môi của bà ta và rên rỉ gần như không thể nghe được. Bà ta thở vào trong miệng nó bằng một tiếng thở dài không cố ý, và đang chống trả sự thôi thúc để che giấu cái lưỡi của mình. Nhưng bản năng người mẹ đã nhanh chóng tan biến vào sự ham muốn nữ tính của bà ta.
Từ từ mở miệng ra và khép lại với con trai mình, Lori tự cho phép bản thân có một chút hương vị, dù chỉ là phần đầu lưỡi. Bà ta lại khẽ rên rỉ khi cơn ham muốn áp đảo đang ngập tràn. Chỉ là một chút hương vị thôi, nhưng đột nhiên bà ta biết rằng như vậy sẽ là không đủ. Lori kéo khuôn mặt của Brad vào sát mặt mình và thọc lưỡi vô sâu trong miệng nó, vuốt ve nó, nếm nó với sự thèm muốn dịu dàng mà bà ta thậm chí còn không nhận biết. Người mà bà ta đang hôn là con trai của bà ta, nhưng nếm nó còn ngon hơn so với người yêu ngọt ngào nhất của bà ta.
Với cái đầu đang bị mẹ mình ôm chặt lấy, Brad háo hức chấp nhận cái lưỡi của mẹ mình, đang cảm nhận nó bằng chính cái lưỡi của mình, vuốt ve và nếm đôi môi cùng với cái cằm của bà ta. Nó cảm thấy máu chảy vào háng mình và cặċ nó bắt đầu cương cứng lên. Nó có một sự thôi thúc để che giấu điều đó, ngay cả trong bóng tối. Nó đang nứng cặċ bởi người mẹ ruột của nó! Tâm trí nó đang mâu thuẫn, vừa hoan lạc vừa ghê tởm, cả hai thứ đều làm dấy lên sự kích động ngày càng tăng. Nhưng cuối cùng nó đành phải để cho điều đó xảy ra. Hôn như thế này khiến nó không còn lựa chọn nào khác. Nó buông bỏ những sự ức chế của mình và cặċ nó âm thầm gia tăng đến kích cỡ tối đa trong chiếc quần ngắn.
Nhận ra nụ hôn đã biến thành một thứ tình dục rõ ràng, lương tâm của Lori vội bắt kịp bà ta.
“Umm… ohh… Brad.” Bà ta nói trong miệng nó trong khi hai mẹ con đang hôn môi đá lưỡi nhau.
Bà ta muốn nhìn thấy nó một cách tuyệt vọng, để nhìn vào đôi mắt của nó và biết nó đang nghĩ gì về mình trong lúc này. Nhưng bóng đêm đã ngăn cản điều đó.
“Mình đang làm gì vậy?”
Brad cảm thấy mẹ nó lùi lại, và tay nó chạm vào sau đầu bà ta theo bản năng, nhẹ nhàng cạ mũi nó vào mũi bà ta. Nó có thể cảm nhận được đôi tay run rẩy của bà ta trên mặt nó.
“Không sao đâu.” Nó thì thầm, cố trấn an lương tâm cảm thấy tội lỗi của mẹ nó cũng như nó. “Hãy giữ yên với con nào.”
Nó đang cảm thấy bà ta đột nhiên muốn kết thúc chuyện này, và nó không sẵn sàng như vậy.
“Brad.” Bà ta thì thầm.
“Con biết mà. Chuyện này kỳ lạ thật, phải không nào? Mẹ có sợ không?”
“Mẹ không biết phải làm gì nữa!”
“Đừng di chuyển.” Nó nhẹ nhàng ra lệnh. “Cứ ở yên với con.”
Không ai trong số họ muốn rời nhau ra. Họ ngồi trong một lúc, ôm ấp nhau.
Một hồi lâu sau, nó lại hôn nhẹ bà ta.
“Không sao đâu. Hãy nói với con là mẹ yêu con đi.”
“Con biết là mẹ yêu con mà.”
“Mẹ con mình sẽ ổn thôi, con hứa đó.” Nó nói một cách trấn an.
Những tiếng bước chân lạo xạo trên những tảng đá cách đó 50 foot, ánh sáng lấp lánh của đèn pin quanh những tảng đá và cây cối xung quanh đã cảnh báo hai mẹ con rằng họ không đơn độc. Có hai giọng nói nhỏ nhẹ đang trở nên lớn dần. Lori với vẻ tội lỗi, buông tay ra khỏi mặt con trai mình khi cả hai mẹ con đều nhìn về phía chùm ánh sáng đèn pin đang nhảy múa.
“Họ đây rồi.” Julia nói.
“Mẹ có thấy gì không?” Jayden, con trai út của Julia hỏi mẹ nó.
“Lại đây xem sao băng nè!” Brad gọi lại.
Thực tế của sự tương tác gia đình cảm thấy rất kỳ lạ khi họ ngồi ở đó, vẫn đang đối mặt nhau.
“Tắt đèn pin đi Jayden, con làm mọi người bị lóa mắt hết.” Julia khuyên con.
Lori trải cái mền ra để làm chỗ ngồi cho mọi người.
“Cách hay nhất là nằm ngửa và nhìn về phía hồ.” Bà ta nói với cháu trai của mình trong khi cố trấn tĩnh trong giọng nói.
Lori và chị gái mình tán gẫu với nhau về những hoạt động cho ngày mai trong khi họ lơ đãng dõi mắt lên bầu trời. Trong khi nói chuyện với chị, bà ta không thể ngừng suy nghĩ về cảm giác cái lưỡi của con trai trong miệng và trên cổ mình. Sự ẩm ướt bên trong cái quần ngắn của bà ta tiếp tục gia tăng, ngay cả sau khi họ buộc phải ngừng lại. Bà ta vừa biết ơn vừa oán giận chị gái mình đã xuất hiện, đột ngột chấm dứt niềm đam mê của họ, thứ đã phát triển nhanh ngoài tầm kiểm soát.
Sau khi ngắm cơn mưa sao băng trong đêm, cuối cùng bốn người cũng trở lại khu cắm trại. Brad và Lori đi đến căn lều của nó. Ánh sáng hắt ra từ chiếc xe dã ngoại. Họ không nói lời nào với nhau, chỉ trao đổi qua ánh mắt, chuẩn bị để nói chúc ngủ ngon. Tâm trạng của hai mẹ con vô cùng lúng túng. Lori cố buộc mình phải nói gì đó, nhưng không thể thốt nên lời. Bà ta hôn phớt lên má nó rồi biến mất vào trong xe.
Để lại một bình luận