– Càn Khôn Đại Na Di đang ở trên người của ta.
Tiểu Chiêu ngẹn họng nhìn trân trối lẩm bẩm nói:
– Ngươi không chỉ … đã lấy tâm pháp, mà còn đã luyện thành…
Ngữ điệu tiêu điều cực kỳ, chán nản.
Trương Siêu Quần đột nhiên giải khai đai lưng, mở rộng áo mình ra, Tiểu Chiêu sợ hết hồn, hai má đỏ bừng, cả kinh nói:
– Ngươi… ngươi lại muốn làm gì…
Trương Siêu Quần bất giác buồn cười,nói:
– Làm gì sao? Cô nương cho rằng ta muốn làm gì cô nương sao? Vừa rồi ta điểm huyệt cô nương, nếu muốn làm gì thì đã làm rồi, chứ chẳng lẽ để đến bây giờ mới vô lễ với cô nương sao?
Hắn từ trong đai lưng lấy ra tấm da dê ra ngoài, nói:
– Này, đây chính là Càn Khôn Đại Na Di, nếu cô nương muốn, cứ giữ lấy, nhưng hãy cẩm thận đừng làm mất, ta luyện mới đến tầng thứ năm, còn hai tầng vẫn chưa có học xong đấy.
Tiểu Chiêu ngạc nhiên nhìn hắn, vừa cúi đầu ngó lấy tấm da dê trong tay mình, không dám tin rằng hắn sẽ đem vật trân quý như thế dễ dàng đưa cho mình, mới vừa rồi hắn còn nói học đến tầng thứ năm! Tiểu Chiêu cơ hồ cho là mình nghe lầm, nhưng trong mật thất này, chỉ có hai người bọn họ, rất an tĩnh, thì như thế nào lại nghe lầm?
Tiểu Chiêu run giọng hỏi:
– Ngươi… ngươi cho ta sao? Ngươi nói ngươi học được đến tầng thứ năm?
Trương Siêu Quần vô cùng hưởng thụ vẻ mặt kinh ngạc của nàng:
– Cô nương không tin sao? Ta là võ học kỳ tài, ngàn năm khó gặp, cô nương còn chưa tin?
Trương Siêu Quần đi tới vách tường đá bên kia, vận công, một chưởng đánh tới đi, một tiếng vang to thật lớn, nội lực mạnh đến mức, một mảnh đá lớn thành cát bụi rơi lả tả xuống.
Trương Siêu Quần cười hắc hắc, cực kỳ tiêu sái phất tay áo..
– Hắc hắc, cô nương nhìn xem nội lực của ta như thế nào?
Tiểu Chiêu đột nhiên trên mặt biến sắc, kêu lên:
– Chạy mau, chưởng của người dường như đã tác động đến cơ quan mật thất, nơi này sắp sửa sụp đổ rồi !
Trương Siêu Quần ngẩn ngơ, thì một bàn tay nhỏ đưa đến trước mặt, túm lấy tay của hắn liền chạy đi ra bên ngoài, chỉ nghe rầm rầm tiếng vang ù ù truyền đến, từ trên đỉnh đầu đang chấn động, Trương Siêu Quần nhất thời giật mình hoảng sợ suýt chút nữa hồn lìa khỏi xác, vội vàng chạy theo Tiểu Chiêu.
Đây là chuyện gì xảy ra vậy a! Con bà nó, ở trước mặt tiểu cô nương này biễu diễn chưởng lực làm gì? Tốt rồi, nếu là bị đè chết ở trong mật đạo, thì thật là trở thành chuyện buồn cười nhất trên thế gia!
Một trận chạy gấp, chỉ nghe phía sau tiếng đá rơi không ngừng va xuống trên mặt đất tiếng động truyền đến từ phía sau, Trương Siêu Quần trong lòng sợ hãi, liền đem Tiểu Chiêu ôm vào trong ngực, nói:
– Ta ông cô nương chạy mau hơn, cô nương cứ dẫn đường qua ánh lửa!
Tiểu Chiêu bị hắn ôm chặt lấy, mới đầu là cả kinh, nhưng ngay sau đó nàng biết tốc độ của mình quá chậm, cho nên tùy theo ý hắn, nàng chỉ điểm phương hướng, những tảng đá kia càng rơi càng nhanh, bất ngờ trước mặt có tảng đá cỡ bằng cái chậu rửa mặt rớt xuống, ngăn cản hết đường đi, trên đầu còn có tảng đá hướng trên người rơi xuống , Trương Siêu Quần đem Tiểu Chiêu ôm chặc lấy, một cái cánh tay che ở trên đầu nàng, cơn mưa đá ào át bay qua, hắn tiếp tục chạy mãi cho đến một ngã ba, Trương Siêu Quần trong lòng chợt lạnh, hỏi:
– Chạy về hướng nào?
Tiểu Chiêu gấp quát lên:
– Đi bên trái kia, đây là một đường thẳng, đi tới khúc cuối, chúng ta sẽ không sao.
Trương Siêu Quần gầm lên một tiếng, nhìn đúng con đường phía trước, lúc này mới chính thức thi triển khinh công, thân hình như mũi tên, phi nhảy lên, lúc này nếu là đường thẳng, thì cũng không cần cây đuốc chiếu sáng, trong khoảnh khắc, Tiểu Chiêu cây đuốc trong tay đã bị gió dập tắt, một mảng tối bao trùm, Trương Siêu Quần đoán chắc vị trí, chạy gấp, mới vừa vọt ra mấy bước, trên lưng đã bị một tảng đá lớn đập trúng, may là Trương Siêu Quần nội lực thâm hậu, mà cũng bị nện đến đầu váng mắt hoa, cơ hồ suýt ngã nhào.
Trên đường phóng chạy , không ngừng có đá rơi xuống, Trương Siêu Quần chỉ sợ Tiểu Chiêu bị thương, la lên:
– Cô nương nép sát đầu vào trong người ta, chớ lộn xộn!
Hắn đem thân thể nhỏ xinh kia, ôm cứng ở trong lồng ngực mình, chạy như điên.
“Bốp” một tiếng, Trương Siêu Quần đột nhiên đụng vào trên vách tường đá, cũng may là hắn đem Tiểu Chiêu ôm chặt, khi đụng phải tường, Trương Siêu Quần hoàn hảo kịp thời thu lực, nếu không thì đầu ngón chân của hắn va vào tường đã bị phế rồi.
Đau nhức làm cho Trương Siêu Quần hít thở không thông, lại nghe đến Tiểu Chiêu kinh hô một tiếng, vội vàng hỏi:
– Cô nương không sao chứ?
Tiểu Chiêu bình yên vô sự, đáp:
– Ta không sao, còn ngươi? Mới vừa rồi đụng có bị sao không?
Nàng nghe được Trương Siêu Quần khẽ hừ một tiếng, thanh âm cũng thay đổi, hiển nhiên là biết hắn đau đến cực kỳ, nhưng khi mở miệng ra hỏi câu nhưng đầu tiên là hỏi thăm mình có sao không, Tiểu Chiêu trái tim run lên, trong lòng dâng lên một làn nước ấm.
Trương Siêu Quần thấy nàng cũng quan tâm chính mình, trong lòng vui mừng, cố nhịn đau nói:
– Ta không sao.
Trong mật đạo, ùng ùng tiếng đá rơi kép tới, bọn họ vừa đứng thẳng chưa kịp thở, bụi đất đang bổ nhào tới, Trương Siêu Quần cả kinh, không còn kịp nữa, vội vàng nói:
– Bây giờ làm sao đây?
Tiểu Chiêu nói:
– Ngươi thả ta xuống, đem mặt tường đá này đẩy ra, thì chúng ta liền đi ra ngoài được.
Trương Siêu Quần thở phào nhẹ nhỏm…
Vượt qua vách đá trước mặt, từ trong mật đạo đi ra ngoài, từ bên trong yên lặng trở lại bình thường không có động tĩnh, Trương Siêu Quần cho là mình nghe lầm, lắng tai nghe, quả nhiên, ầm âm tiếng đá rơi đã không còn, cùng Tiểu Chiêu hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt mờ mịt, Trương Siêu Quần thầm nghĩ: “Này con bà nó người nào thiết kế cái mật đạo này! Tiểu gia mới có dùng một chưởng thì đã sụp, đây không phải là thứ bã đậu xây cất sao? “
Tiểu Chiêu thắp sáng lại cây đuốc, trước mắt một hành lang chật hẹp, Tiểu Chiêu chỉ chỉ đỉnh đầu, nhỏ giọng nói:
– Chúng ta từ nơi này lên đi đến trên đỉnh là tới!
Trương Siêu Quần cười nói:
– Cô nương làm gì mà nhỏ giọng thế? Chẳng lẽ còn sợ ta đem cô nương ăn sao?
Tiểu Chiêu mặt hiện lên mây đỏ dưới ánh lửa chiếu rọi, làm rung động lòng người, hạ thấp cái cổ trắng, nói:
– Trương công tử, mới vừa rồi ở trong mật đạo, đa tạ công tử xả thân cứu giúp, Tiểu Chiêu chẳng qua là tiểu nha hoàn, mà công tử cũng không để ý chính mình…
Nói tới đây, Tiểu Chiêu hai mắt mông lung, sự cảm kích biểu lộ rỏ trên nét mặt..
Trương Siêu Quần ha ha cười một tiếng:
– Nói gì mà là tiểu nha hoàn, Tiểu Chiêu có muốn từ giở trở đi sẽ không làm nha hoàn nữa?
Tiểu Chiêu gật đầu nói:
– Có…
Trương Siêu Quần nói:
– Vậy thì Tiểu Chiêu dứt khoát không phải là nha hoàn từ bây giờ, để ta đi gặp Dương Tiêu xin hắn tặng Tiểu Chiêu cho ta, đối với hắn, ta cũng có chút ân tình, có lẽ hắn sẽ không có cự tuyệt đâu.
Tiểu Chiêu trừng lớn đôi mắt chử, nói:
– Trương công tử cũng muốn tiểu nữ làm nha hoàn sao cho Trương công tử sao? Tiểu Chiêu tay chân vụng về, mà Trương công tử cũng nhận à?
Trương Siêu Quần vui tươi nói:
– Tiểu nha hoàn xinh đẹp như thế, tại sao không nhận?
Tiểu Chiêu đỏ ửng hai gò má, trái tim như hươu chạy, nàng mặc dù không biết lai lịch Trương Siêu Quần, nhưng ở trong bí đạo, hắn không chút do dự liền đưa Càn Khôn Đại Na Di cho mình, Tiểu Chiêu trăm phương ngàn kế đi tới Quang Minh đỉnh, chính là vì tâm pháp Càn Khôn Đại Na Di này, khi mới nhận được, trong lòng mừng rở như điên, mới đầu nàng còn thầm nghỉ hắn là kẻ ngu dại mới dễ dàng đưa cho mình, nhưng sau đó nàng xúc động khi bí đạo bị cơ quan làm cho sụp đổ, cấm địa Minh Giáo sẽ bị cự thạch chôn vùi, hắn không màng tới tự thân an nguy, đem theo mình chạy đi ra ngoài, lúc này trong lòng nàng mới cảm động, vừa rồi hắn càng không để ý đến mũi chân va vào vách đá đau đớn, đầu tiên là hỏi thăm mình, Tiểu Chiêu lại càng cảm động, lúc này chỉ cảm thấy ở trước mặt hắn, không hiểu vì sao lại có loại cảm giác rất an toàn, tiểu cô nương tình cảm ôm ấp nảy mầm, nghĩ đến hắn nội công cao cường, đối đãi chính mình lại tốt, trong tâm trí không khỏi sinh ra dựa vào.
Theo cửa bí đạo vừa chui ra ngoài, một mùi hương thơm nồng nàn vờn quanh, đây chính là khuê phòng của Dương Bất Hối, Tiểu Chiêu thấy bộ dạng Trương Siêu Quần không có chút nào kinh ngạc, đối với hắn cảm thấy vô cùng thần bí.
Hai người đang muốn từ dưới giường leo ra, chợt nghe tiếng động ở bên ngoài, tiếng nước chảy ào ào, một thanh âm non nớt kêu lên:
– Hương nhi, cho ta thêm chút ít nước nóng nữa.
Một giọng người khác đáp ứng, tiếng bước chân nhỏ vụn, rồi ngay sau đó lại truyền đến tiếng rào rào nước trút vào, qua giọng nói non nớt, Trương Siêu Quần liền nhận ra đó chính là Dương Bất Hối.
Lão Đại, đây không phải là chơi ta sao? Dương Bất Hối lại đang tắm? Làm sao đi ra ngoài? Trương Siêu Quần len lén vạch trần một góc tấm màn, đập vào đôi mắt hắn, một bàn trang điểm màu đỏ tím, mé trên nến đỏ chiếu sáng rực, trong phòng sắc màu rực rỡ lộng lẫy, mặt trước một tấm thảm treo tường tinh xảo, sương mù bốc hơi nghi ngút, bên trong cái thùng tắm, đương nhiên đó là một tiểu cô nương, tóc tai bù xù, đang giơ lên cao cánh tay ngọc tinh tế, dùng một khối nhỏ có mùi hương thơm đang vẽ loạn trên người.
Trương Siêu Quần thấy nàng đưa lưng về phía cái giường, nhưng nếu hắn cùng Tiểu Chiêu xuống giường bước đi, nhất định sẽ kinh động đến nàng, lúc này đã là ban đêm, nhưng nếu Dương Bất Hối tắm xong, nói không chừng sẽ leo lên giường ngủ, lúc vạch tấm màn nhìn lên, thấy mình đang cùng Tiểu Chiêu nằm cùng một nơi, há không xấu hổ?
Đang chưa biết tính làm sao, thì một làn mùi thơm mê người chui vào lỗ mũi, Tiểu Chiêu đang để sát vào bên tai hắn, thanh âm ép tới rất thấp, nói:
– Tiểu thư đang tắm, chúng ta làm sao đây?
Trương Siêu Quần vừa quay đầu lại định nói chuyện, đôi môi đúng lúc cùng gò má Tiểu Chiêu chạm nhau, trên khuôn mặt trắng mịn kiều mềm, dâng lên hai đóa mây đỏ, kinh hô một tiếng…
Mặc dù thanh âm ép tới cực thấp, nhưng trong đêm khuya lúc yên tỉnh, tiếng vang vẫn là rất rõ ràng, từ trong thùng tắm Dương Bất Hối giật mình, quát lên:
– Là ai?
Trương Siêu Quần thầm kêu hỏng bét, nếu bị Dương Bất Hối nhìn thấy như thế này, chẳng phải là hình tượng tốt đẹp, chính trực, thiện lương, của mình.. bị phá hủy sao?
Lúc này, chỉ nghe tiếng đạp chân, bức trướng màn chợt bị vén lên.
– Ô…Siêu Quần ca ca!
Một tiếng tiểu cô nương che miệng hô lên.
Dương Bất Hối đang cả người tóc mai còn ướt sũng, toàn thân cao thấp không có nửa điểm quần áo che đậy, trơn tuột đứng ở trước giường, tiểu cô nương so với hơn lúc trước cao hơn khá nhiều, có thể là đến ở cùng Dương Tiêu được bồi bổ ăn ngon mặc đẹp nên trổ mả tốt hơn rất nhiều, nàng có chút có chút dấu hiệu phát dục, bên trên hai khỏa anh đào nho nhỏ y, đầu núm vú phấn hồng đặc biệt đáng yêu be bé xinh xắn, trước khu vực tam giác chỉ có mấy sợi lông ngắn ngủn tinh tế mọc trên gò mu, đồi núi lúp xúp nhô lên thành hình cái bánh bao nhỏ, có một khe thịt hở nhỏ màu hồng tươi.
Ba người cùng lúc ngây dại, Dương Bất Hối bỗng nhiên nhớ đến chính mình còn chưa có mặc quần áo, hoảng hốt quay lại như gió xoáy lao ra, nhảy vào lại trong thùng tắm.
Trương Siêu Quần nhìn thấy Tiểu Chiêu mặt đỏ bừng lúng túng, hắn cười khổ:
– Chúng ta đi ra ngoài đi!
Tiểu Chiêu vừa thẹn lại sợ, gật đầu, cngoan ngoãn đi theo sau lưng Trương, trong thùng tắm, Dương Bất Hối một đôi mắt to chuyển động, chỉ lộ ra cái đầu, mặt tròn khả ái vậy mà cũng mang theo mấy phần ngượng ngùng.
– Siêu Quần ca ca… đến khi nào vậy? Sao lại ở trên giường của tiểu muội? Nàng…nàng còn nàng là ai?
Dương Bất Hối liên tiếp đặt câu hỏi.
Trương Siêu Quần kéo lấy Tiểu Chiêu đang đứng lo lắng, ngạc nhiên nói:
– Tiểu muội… không nhận ra nàng sao?
Dương Bất Hối nói :
– Làm sao muội biết nàng được? Được… Siêu Quần ca ca không tốt a, Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn tỷ tỷ ngày nào cũng nhắc tới ca ca, bây giờ ca ca lại mang thêm một tỷ tỷ nữa!
Lúc này, Tiểu Chiêu mới run giọng nói:
– Tiểu thư, là ta.
Dương Bất Hối đôi chân mày cau lại, giọng nói này quen thuộc bất quá, nàng nhất thời há to miệng:
– Ngươi là Tiểu Chiêu?
Tiểu Chiêu gật đầu, nàng bỗng nhiên đưa tay ra ở trên mặt, chỉ vài động tác, thì thấy khuôn mặt nàng đã là con mắt nhỏ, con mắt lớn, lỗ mũi cùng khóe miệng tất cả cũng vặn vẹo lấy, hình dáng cực kỳ kinh người, Trương Siêu Quần cũng sợ hết hồn, vội vàng nói:
– Tốt lắm, Tiểu Chiêu cũng đừng giả ma giả quỷ dọa ta, muốn hù chết ta à…
Để lại một bình luận