Dương Tiêu cũng nói:
– Trương thiếu hiệp, lão ác tăng giậu đổ bìm leo, chuyên luôn đánh lén, hành vi hèn hạ như vậy, ngươi cũng là chính tai nghe được. Nếu như thiếu hiệp không giết chết hắn, Minh Giáo trên dưới mấy vạn người đều sẽ bị tru diệt, nếu giất được hắn thì thiếu hiệp chính là hành vi nhân từ đại dũng hiệp nghĩa, huống chi, năm xưa ngươi đã nhờ ta chiếu cố đến nội quyến cùng với Trương Vô Kỵ, ta đối đãi bọn họ như là thân nhân của mình, Vô Kỵ bị trúng hàn độc, suốt một năm nay, ta mời danh y các nơi không biết bao nhiêu…
Trương Siêu Quần quay về phía Dương Tiêu mỉn cười, nhẹ gật đầu, ra hiệu y an tâm chớ đừng gấp.
Quay đầu hướng Thành Côn nói:
– Lão hòa thượng, có nghe hay chưa? Ta cùng Minh Giáo vẫn là có chút tình nghĩa sâu xa, bây giờ ta cũng chưa có giết ngươi, sẽ chờ ngươi khôi phục nội lực, tiểu gia sẽ đùa với ngươi một trận.
Thành Côn biết hắn sẽ không chịu buông tha cho mình, trong lòng nôn nóng, cố tự trấn định tâm thần, nói:
– Tiểu huynh đệ, phái Võ Đang cùng Ma Giáo thông đồng làm bậy sao? Ngươi đã là đệ tử Võ Đang, danh môn chính phái, chẳng lẽ dám làm bại hoại thanh danh phái Võ Đang sao?
Trương Siêu Quần cười:
– Ha ha, danh môn chính phái! Không tệ, phái Võ Đang cùng phái Thiếu Lâm, phái Nga Mi là ba môn phái hoàn toàn chính xác quang minh lỗi lạc, ta rất kính nể, nhưng phái Côn Luân, phái Hoa Sơn cũng được coi như danh môn chính phái sao? Ha ha ha, quả nhiên là trò cười…
Bành Oánh Ngọc lớn tiếng nói theo:
– Nói hay lắm! Cái gì mà là danh môn chính phái! Chúng ta Minh Giáo phản kháng triều Nguyên tàn bạo, làm nhiệm vụ chính đáng của mình, đổ máu chảy mồ hôi, còn danh môn chính phái thì đứng ở nơi nào trong cuộc chiến tranh này?
Trương Siêu Quần lườm Bành Oánh Ngọc một cái, trong lòng tự nhủ, ngươi đừng ngảy vào họng của ta à!
Thành Côn nói:
– Hừ.. chỉ bằng một câu của ngươi, thì có thể lật ngược, phải trái, lẫn lộn đen trắng sao? Trò cười! Ma giáo yêu nghiệt trong giang hồ phạm tội ác nhiều lần, có môn phái nào mà không có mấy mạng người chết trên trong tay bọn họ? Ha ha… Quang Minh đỉnh Ma giáo của các ngươi có mười ba trạm, tự mình cho là nơi hiểm trở, dưới con mắt phái Thiếu Lâm chúng ta thì bất quá chỉ là một cuộc dạo chơi mà thôi, chết đến nơi rồi có cần gì mà tiếc nuối?
Trương Siêu Quần khẽ giật mình, vừa rồi hắn đã mơ hồ nghe được từ nơi xa có tiếng binh khí đánh nhau, còn cho là người của Minh Giáo đang diễn luyện, lúc này mới giật mình, Trương Siêu Quần lông mày nhíu lại, người của lục đại phái không có khả năng tấn công nhanh như thế!
Thành Côn đắc ý nói:
– Ta đã sớm đem bí đạo Quang Minh đỉnh báo cho Không Trí sư thúc cùng Tống đại hiệp, xem ra, bọn họ lúc này cũng đã đến rồi!
Người trong phòng nghị sự biến sắc, Trương Siêu Quần lúc này mới nhớ tới, lúc dưới núi, Nhuệ Kim Kỳ đánh nhau, chỉ có người của ngũ đại phái, đơn độc thiếu môn phái Thiếu Lâm, Võ Đang cũng chỉ có Ân Lê Đình cùng Tống Thanh Thư mấy người, thì ra đúng là có sắp xếp từ trước! Nhưng mình từ bí đạo đi ra, rõ ràng là đã vô tình chạm vào cơ quan bên trong, làm những tảng đá lớn chôn vùi xuống hang động, chỉ sợ đã là phủ kín ở lối đi, chẳng lẽ bí đạo còn có con đường khác sao?
Trương Siêu Quần kinh nghi bất định, đúng lúc này, trước mắt bỗng nhiên hoa mắt một cái, trong lòng bàn tay Thành Côn, một tia hơi lạnh băng hàn hướng về phía hắn đánh tới, Trương Siêu Quần biết là Thành Côn đánh lén, y đã bị trúng Hàn Băng Miêu Chưởng của Vi Nhất Tiếu, chắn chắn là không thể nào khôi phục công lực nhanh được..
– Muốn chết!
Trương Siêu Quần đón tới cỗ hơi lạnh hàn băng, vỗ tới một chưởng, hắn học được Cửu Dương Thần Công quyển thứ nhất cùng với Càn Khôn Đại Na Di tầng thứ năm, nội công ở trong người hắn rất thâm hậu nên âm khí của Thành Côn bị Cửu Dương Thần Công làm tan biến ngay, ngay lấp tức một cỗ nội kình hùng hậu phá không phóng ra, chỉ nghe tiếng rên lên một tiếng, Thành Côn thấy ngón tay của mình bỗng nóng hổi, công lực trong người hình như bị tan rã hết, y vừa bị thương nặng, trong người chỉ còn có một thành công lực thôi, nên biết tình thế trước mắt rất bất lợi cho mình, y liền quay mình chạy ngay, một bóng đạo bào vàng nâu lách mình lướt vội đi!
Trương Siêu Quần thầm kêu to tính đã sai, thì ra Thành Côn đánh ra chỉ là hư chiêu, thừa dịp hắn phân tâm, khi Thành Côn xuất Nhất Âm Chỉ, mà hắn thì đúng là đần độn, lại cùng Thành Côn liều mạng, hoàn toàn không có phòng ngừa đến là Thành Côn muốn chạy trốn!
Trương Siêu Quần trong lòng ác khí bị đè nén, con vịt bị đun sôi như thế mà thoáng cái bay mất! Thanh danh Trương Siêu Quần ta như thế này thì bị hủy hết! Hắn liền phi thân hướng theo cái bóng vàng nâu đuổi theo.
– Á…
Một tiếng tiếng kêu non nớt sợ hãi truyền đến…
Trương Siêu Quần lập tức nghe được là tiếng của Dương Bất Hối, đang la lên kinh hãi, hắn phong ra ngoài cửa, bóng dáng Thành Côn hoàn toàn không có, còn Dương Bất Hối toàn thân run rẩy nằm trên mặt đất, ngửa đầu, mặt xám bệch ngó lấy mình.
Trương Siêu Quần run lên trong lòng, không đuổi theo Thành Côn, vội vàng đến bên cạnh Dương Bất Hối, hỏi:
– Tiểu muội bị thương ở đâu?
– Viên Giác, Viên Ấn, các con thống lĩnh bản tự đệ tử trấn giữ nơi đây! Yêu nhân Ma giáo, không được tha kẻ nào!
Một vị lão tăng quát lớn.
Một người đứng ở một bên đại hán trung niên khôi ngô hỏi:
– Không Trí đại sư, Viên Chân sư huynh không biết theo kế hoạch đã thành công hay chưa?
Thì ra Không Văn đại sư phương trượng của chùa Thiếu Lâm còn tọa trấn ở núi Trung Sơn, lần này đệ tử của Thiếu Lâm đi cùng với các đại môn phái vây đánh Ma Giáo là do Không Trí chỉ huy. Các môn phái khác, vì kính ngưỡng danh vọng và địa vị của phái Thiếu Lâm nên đã bầu Không Trí làm người ra lệnh tấn công Quang Minh
– Tống đại hiệp, lần này Lục Đại phái chúng ta có thể nói là thuận buồm xuôi gió, cánh của Diệt Tuyệt sư thái có thể bọn họ cũng đã đến dưới núi, chúng ta đem quần ma diệt trừ từ bên trên Quang Minh đỉnh, đồng thanh tương ứng kết hợp lẫn nhau, Ma giáo tặc nhân còn không thúc thủ chịu trói sao?
Nói đến đây đắc ý mỉm cười, một bên ra lệnh đệ tử ở giữa lục soát truy tìm tung tích địch, đồng thời hạ lệnh nam nữ bất luận là người của Ma giáo thì đồng loạt chém giết không tha.
Đại hán trung niên khôi ngô kia chính là đại sư huynh của Võ Đang thất hiệp Tống Viễn Kiều, tất cả ngũ hiệp đều đến đông đủ, ngoại trừ Ân Lê Đình ở dưới chân núi tiếp ứng, Trương Tùng Khê, Du Liên Châu, Mạc Thanh Cốc cũng theo từ trong bí đạo đến tổng đàn Quang Minh đỉnh.
– Trận chiến này nếu như toàn thắng, Viên Chân sư huynh là người có công lao lớn nhất, nếu không phải là nhờ Viên Chân sư huynh dò xét tìm ra bí đạo của Ma giáo, chúng ta cũng không thể định ra kế sách nội ứng ngoại hợp này.
Không Trí không ngừng mỉm cười, trong lòng rất là vui mừng, Tống Viễn Kiều lại nói:
– Không Trí đại sư, tổng đàn ở Quang Minh đỉnh đối với giáo đồ Ma giáo, giống như là thánh địa, đến bình minh, giáo đồ Ma giáo tại các nơi sườn núi sẽ gấp rút tiếp viện đến đây, Thiên Ưng giáo cùng Ngũ Hành Kỳ nhân số cũng không phải là ít, đến lúc đó chắc chắn chó cùng rứt giậu, điên cuồng phản công, chúng ta ở đây phải trấn giữ thật cẩn thận, Viên Giác cùng Viên Ấn hai vị sư huynh trấn giữ mé ngoài chỉ sợ là lực lượng thư thớt, nếu như Không Trí đại sư không phản đối, thì tệ phái cho người cùng nhau hiệp trợ phòng thủ cửa quan ải này, như thế được không?
Không Trí gật đầu nói:
– Tống đại hiệp lo lắng rất đúng.
Ngay sau đó, tăng cường phái thêm nhân thủ, còn Tống Viễn Kiều thì bảo Trương Tùng Khê cùng Du Liên Châu lưu lại hổ trợ cho phái Thiếu Lâm.
Lúc này, giáo đồ Minh Giáo bị giết rất nhiều, Thiếu Lâm, Võ Đang hai phái đột nhập từ bí đạo đến đều tuyển lựa cao thủ, trong khi thành phần tinh anh của Minh Giáo đều bố phòng dọc theo 13 trạm ở sườn núi, tổng đàn nơi này vốn được cho là vững như thành đồng, nhưng không ngờ bị tập kích từ trong bí đạo chui ra, hiện tại lưu tại tổng đàn, phần lớn đều là nô bộc người làm tạp vụ thì làm sao là đối thủ của cao thủ hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang?
Tống Viễn Kiều cùng Không Trí thúc giục đệ tử đánh vào các nơi, hai người cùng nhau đồng hành, đi một đoạn đường, chợt thấy một tăng nhân lảo đảo chạy đến, Không Trí cả kinh nói:
– Là Viên Chân! Như thế nào lại bị thương?
Đại sư nhanh tiến đến, quả đúng là Viên Chân.
Viên Chân vốn đã bị Vi Nhất Tiếu đánh trúng Hàn Băng Miêu Chưởng gây nên thương tích, lúc bỏ chạy, lại bị nội lực cực kỳ mạnh mẽ của Trương Siêu Quần tác động ngược lại thêm trầm trọng, hắn có thể kiên trì chạy trốn đến nơi đây, đã là không dễ dàng, liền chỉ phương hướng phòng nghị sự, nói đứt quãng:
– Sư thúc…. Dương Tiêu… Ngũ Tản Nhân bọn chúng…. bọn chúng đều ở tại phòng nghị sự….. đã bị tiểu đồ gây thương tích, mau đến đó nhanh đi.
Lại nhìn thấy Tống Viễn Kiều, hắn cả giận nói:
– Tống đại hiệp, người phái Võ Đang… hừ…hừ… vậy mà cấu kết cùng với Ma giáo…
Không trí quát to:
– Viên Chân ngươi hồ đồ rồi sao? Chớ có nói bậy!
Tống Viễn Kiều kiền nói:
– Viên Chân sư huynh, nói rỏ cái gì mà là cấu kết với Ma giáo?
Viên Chân đang muốn nói tiếp, thì trong miệng ọc ra máu tươi, sắc mặt đã là xám xịt, ngón tay chỉ hướng phòng nghị sự:
– Võ Đang… có đệ tử… cũng tại… tại phòng nghị sự!
Dứt lời xong thì thở dốc không thốt nên lời được nữa.
Không Trí gặp thấy y thụ thương rất nặng, vội vàng gọi người đến nâng lên một bên, Tống Viễn Kiều cau mày nói:
– Viên Chân sư huynh nói nghe quá kỳ quái, Võ Đang trừ Lục đệ và Thanh Thư ở dưới chân núi tiếp ứng, toàn bộ những người khác thì ở chỗ này, hắn nói cái gì đệ tử Võ Đang tại phòng nghị sự?
Không Trí cũng là nghi hoặc không hiểu, nói:
– Chắc là Viên Chân bị thương nặng, nên thần trí hồ đồ rồi, chúng ta cùng đến đó nhìn cho rõ ràng….
Lúc này trong phòng nghị sự, Trương Siêu Quần đang nghe tiếng la giết, trong lòng nóng như lửa đốt, bên này có Ngũ Tản Nhân, Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu, Dương Bất Hối, tất cả đều bị thương, còn mé sau hoa viên, Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn và Kỷ Yên Nhiên cùng Trương Vô Kỵ đều ở trong đó, nếu như người chính phái phát hiện giết tới, bọn họ hầu như ai cũng không có võ công, chỉ có nước là chịu làm thịt, làm sao mà hắn còn nhớ đến để đuổi theo Viên Chân?
– Dương tả sứ, vãn bối đi an trí người một chốc thì lập tức quay lại ngay!
Trương Siêu Quần nói xong thì thân hình lóe lên đi ngay, hắn nghĩ tới bọn người của Dương Tiêu dù sao cũng là những nhân vật đầu não, Thiếu Lâm, Võ Đang người hai phái nếu có chạy đến, cũng không có khả năng lập tức liền động thủ giết thì lại là bị nguy hiểm hơn nhiều, hắn chọn lực đương nhiên là phải đến ứng cứu trước.
Dương Tiêu lúc này đang nghe bên ngoài tiếng la hét chém giết nổi lên bốn phía, không khỏi vừa sợ vừa giận, Chu Điên tính tình nóng nảy, mắng to Thành Côn thứ người hèn hạ vô sỉ, những người còn lại đều là biết hôm nay Minh Giáo đang lâm vào tình thế nguy hiểm chi cực, lúc này địch nhân từ bí đạo đi lên bao vây tổng đàn bên trong, các cao thủ thì đều sai phái trấn giữ bên ngoài, giờ ở đây chỉ còn lại có mấy người như thế này, đã vậy toàn bộ đều bị thương cũng không thể nhác nổi tay chân, đừng nói là cao thủ Thiếu Lâm cùng Võ Đang hai phái, chỉ là tùy tiện đến mấy tên xoàng xĩnh, cũng có thể từng chưởng một đem cả đám người đập chết hết.
Chu Điên mắng chửi ra rả nhưng không ai hưởng ứng, bỗng nhiên y nói:
– Dương tả sứ, Chu Điên ta thực sự đáng chết! Lâu nay đối với ngươi không đúng, ngươi mặc dù không được tốt lắm, nhưng nếu lên làm giáo chủ, thì hôm nay Minh giáo không có kết cục như thế này.
Dương Tiêu cười khổ nói:
– Ta có tài đức gì mà có thể làm giáo chủ? Tất cả mọi người đều sai hết, nếu là chúng ta có thể cùng nhau hợp lực nháo, không nháo nhào giao đấu với nhau, thì Lục Đại phái làm sao có thể có cơ hội công chiếm trên Quang Minh đỉnh? Chúng ta tự mình làm cho rối loạn, dưới cửu tuyền, cũng không có mặt mũi nào gặp lại giáo chủ.
Bành Oánh Ngọc nói:
– Dương tả sứ, Vi huynh, vừa rồi vị Trương thiếu hiệp đến tột cùng là người phương nào? Hắn đã là đệ tử của phái Võ Đang, tại sao lại xuất thủ tương trợ chúng ta?
Dương Tiêu lắc đầu nói:
– Ta cũng không biết, hắn lai lịch rất là cổ quái, ta cũng chẳng rõ mục đích của hắn.
Ngay sau đó, Dương Tiêu đem câu chuyện một năm về trước khi Trương Siêu Quần mang theo nữ nhi Dương Bất Hối để ông ta nhận nhau một mạch kể ra.
Để lại một bình luận