– A… a…
Nghe được tiếng Trần vương phi rên rỉ, Trương Siêu Quần càng ra sức liếm láp, hai mép nhỏ âm hộ của nàng tựa như búp chồi mới lú, cực kỳ nho nhỏ, bất quá bởi vì hai mép thịt có tính co dãn, cho nên khi Trương Siêu Quần tận lực ngậm lên mút vào, hắn vẫn có thể đem búp chồi mép nhỏ ngậm vào trong miệng mút lấy.
– Ui… ui… a.
Trần vương phi đâu chịu nổi loại kích thích này, nàng cũng biết mình vừa mới rên quá to, nhưng cái loại cảm giác này thật sự rất thoải mái, nàng còn có thể biết được đầu lưỡi Trương Siêu Quần đang liếm láp bú mút trên cửa miệng âm đạo của mình, ngẫu nhiên đầu lưỡi còn chui vào bên trong một ít quấy lấy, chỉ đến khi đầu lưỡi của hắn tập trung quét quanh âm hạch của nàng, Trần vương phi càng thêm chịu không được nỗi, giằng có không quá hơn nữa khắc, khí lực của nàng hoàn toàn đã bị huỷ bỏ rồi, Trần vương phi cố ngóc lên đầu lên rên rỉ lấy, thân thể yêu kiều càng là run rẩy gay gắt, không chỉ có run rẩy, bên trong âm đạo của nàng bắt đầu co chặt, khiến nàng dùng hết sức lực dùng hai bắp chân kẹp chặt lấy cái đầu của Trương Siêu Quần, mặc dù không có được cây côn thịt ra vào bên trong âm đạo, nhưng nàng có thể cảm giác được, bên trong âm đạo giống như là bị đốt cháy, cái loại cảm giác này làm cho nàng như lạc vào trong cơn sóng biển tình dục, chỉ biết ra sức vặn vẹo cái eo nhỏ, động đậy cái mông tròn, nghênh hợp lấy đầu lưỡi của hắn đáng bú liếm trên cái khe thịt âm hộ, đột nhiên từ cổ tử cung của nàng một trận rụt mạnh, ngay trong chớp mắt từ hoa tâm giản nở ra, từng làn từng làn âm tinh phun ra tiếng dâm ngữ kêu lên thành tiếng:
– A… a… không được rồi… thư sướng… a…
Gần kề một khắc, Trương Siêu Quần đã làm cho Trần vương phi đạt đến hai lần cao trào.
Một phen xong xuôi, Trần vương phi ghé vào trên người của Trương Siêu Quần thở hào hển nói:
– Bổn cung có nghe nói, trong hậu cung này tranh đấu rất tàn nhẫn, có thật sao?
– Bẩm nương nương, dĩ nhiên, có phi tử nào mà không muốn tranh giành được Hoàng thượng sủng hạnh chứ, thôi… thời gian không còn sớm, nương nương ngủ đi.
Trương Siêu Quần giùng giằng muốn từ trên giường của nàng leo xuống dưới.
– Bây giờ đã trễ rồi, hãy ngủ cùng ta được không?
Trần vương phi tựa hồ là không muốn rời xa Trương Siêu Quần, nàng ôm hắn thật chặt.
Cứ như vậy Trương Siêu Quần ôm Trần vương phi ngủ thẳng tới hừng đông.
Sáng sớm Trương Siêu Quần cả đêm chưa có phát tiết, hắn liền chạy tới nơi của Mai phi, vừa muốn cùng nàng làm chút gì đó, thì thấy một nhóm sai nha mặt mày hung dữ đi đến, cầm đầu là một tiểu thư còn trẻ tuổi, nhìn lại cũng tầm 17 – 18 tuổi, xinh như tiên nữ hạ phàm, đây là con gái của Hoàng thượng, Tuyết Băng công chúa.
– Ai là Trương Siêu Quần?
Tuyết Băng công chúa vừa vào cửa liền lớn tiếng hô.
– Bẩm chính là nô tài.
Trương Siêu Quần biết sắp xảy ra chuyện, đành phải đưa đầu ra đón.
– Hừ giỏi cho Siêu Quần, to gan cẩu nô tài, dám hãm hại mẫu hậu của ta, ngươi có biết tội của ngươi không? Đến đây, ta sẽ cho người đánh chết ngươi.
Tuyết Băng công chúa vừa nhìn thấy Trương Siêu Quần ánh mắt liền phụt ra ra ánh lửa tức giận, rồi nàng quay qua nhìn Mai Phi, nghiến răng một cái:
– Ngay cả Mai phi này cũng đáng đánh cho cùng chết..
Tuyết Băng công chúa sau khi ra mệnh lệnh, đám sai nha mỗi người đều diệu võ dương oai cầm thiết côn hướng tới Trương Siêu Quần đánh tới.
– Ta xem các ngươi ai dám…
Trương Siêu Quần nhanh chóng lấy ra tấm kim bài:
– Đây chính là ngự tứ kim bà, nhìn thấy kim bài giống như là gặp mặt Hoàng thượng, các ngươi định tạo phản sao?
– Kim bài? Cẩu nô tài ngươi lấy ra kim bài cho là ta sợ sao?
Tuyết Băng công chúa biết Hoàng thượng cưng chiều mình, cho nên căn bản cũng không để vào mắt kim bài của Trương Siêu Quần đang cầm trên tay.
– Cứ đánh chết tên cẩu nô tài này cho ta, để xem tên cẩu nô tài này còn dám làm loạn ở đây nữa không?
– Dừng tay.
Ngay lúc Trương Siêu Quần cùng Mai phi đang không biết nên phải làm thế nào cho phải, thì ngoài cửa truyền đến một tiếng hét to, đó là Cao tổng quản:
– Bẩm công chúa, xin công chúa đừng đến đây náo loạn được không? Trong tay Trương công công đang cầm đúng là ngự tứ kim bài của Hoàng thượng, nếu công chúa đánh chết Trương công công, đó là một sai lầm lớn không cứu vãn được đâu.
– Cao tổng quản, ngươi tới thật đúng lúc, giúp ta đánh chết tên cẩu nô tài này.
Tuyết Băng công chúa đối với sự tranh đấu trong hậu cung nàng hoàn toàn không biết gì cả, cho nên đối thủ lớn nhất của nàng là Cao tổng quản thì lại không rõ ràng lắm.
– Công chúa xin yên tâm, chuyện này lão nô nhất định sẽ tra ra rõ ràng, kính xin công chúa bớt giận, hiện tại không phải là lúc khởi sự gây chuyện.
Cao tổng quản nói:
– Bẩm xin Công chúa hãy hồi cung, chuyện bên này lão nô nhất định sẽ làm tốt đấy.
– Các ngươi đúng là một lũ thái giám bao che với nhau, hừ..
Tuyết Băng công chúa sẵn tay ném cây côn trong tay rồi quay trở về, lúc này cách không xa, ở trong góc có một khuôn mặt âm trầm, cũng đang chầm chậm thồi lui trở về, ai cũng không nghĩ tới, bọn họ đang bị một đôi mắt nhìn vào chăm chú, bọn họ lại càng không nghĩ đến, một âm mưu lớn đang sắp chờ đợi bọn họ.
Tuyết Băng công chúa sau khi đi rồi, Cao tổng quản liền bước vào trong tẩm cung Mai phi.
– Cao tổng quản, làm sao ngài biết Tuyết Băng công chúa đến tìm nô tài gây chuyện phiền phức vậy? Nếu không ngài đúng lúc bảo công chúa đi, nô tài nghĩ chắc là sẽ nô tài cùng với Mai chủ tử sẽ bị công chúa điêu ngoa này đánh chết rồi.
Trương Siêu Quần lấy tay xoa xoa mồ hôi lạnh nói.
– Ta cũng tình cờ nhìn thấy công chúa mang theo người chạy tới đây, cũng biết là hướng về phía cung của Mai phi nương nương rồi. À.. ngươi làm sao mà lại có kim bài của Hoàng thượng vậy?
Cao tổng quản nhìn kim bài trong tay của Trương Siêu Quần, nhướng mắt, khối này kim bài thì chính ngay cả Cao tổng quản cũng đều chưa được cầm qua.
– Hoàng thượng bảo nô tài phải tra rõ chuyện của Hoàng hậu làm phản, nên mới đưa kim bài cho nô tài.
Trương Siêu Quần cười khổ nói:
– Hiện giờ Hoàng thường đã hoài nghi chúng ta rồi.
– Chuyện này cũng không trọng yếu, gần đây ta luôn có cảm giác có một đôi mắt đang âm thầm theo dõi chúng ta, có thể là do chúng ta gây nên động tĩnh quá lớn.
Cao tổng quản nói:
– Về sau việc gì người cũng phải cẩn thận một chút, đừng lộ ra chút chân tướng gì, ta đi trước đây.
Nhìn Cao tổng quản bước đi vội vàng, Mai phi hít sâu vào một hơi, nguyên là nàng vốn là cho là sau khi hãm hại Hoàng hậu, nàng sẽ tìm cơ hội lên làm chủ quản hậu cung, với sự trợ giúp của Trương Siêu Quần, nhưng nàng thật không ngờ, vô tình làm cho tất cả các Phi tần đều lãng tránh xa nàng, hiện tại đoán chừng các Tần phi bây giờ đều cho nàng mới là người nguy hiểm nhất.
– Mai chủ tử, đang suy nghĩ gì đấy? Có phải là đang lo lắng tình cảnh bây giờ của chúng ta?
Trương Siêu Quần nhìn thấu Mai phi lo lắng, hắn đi đến trước mặt nàng, nhẹ giọng nói:
– Mai chủ tử yên tâm đi, nô tài nhất định sẽ không để cho bất cứ ai thương tổn gì đến chúng ta.
– Bây giờ tình huống ngươi cũng thấy rồi đấy, Tuyết Băng công chúa ỷ vào Hoàng đế đối với nàng rất là cưng chiều, vừa rồi mang theo người cũng muốn đánh chết bổn cung.
Mai phi bất đắc dĩ nói:
– Bổn cung hiện tại cũng không còn nghĩ đến việc tranh giành để được sủng ái, một chút cũng không muốn làm cái gì đứng đầu hậu cung nữa rồi.
– Nhưng chúng ta cũng đã không còn có đường lui, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước mà thôi.
Trương Siêu Quần suy nghĩ một chút nói:
– Tuyết Băng công chúa còn dễ đối phó, công chúa bất quá chỉ là một tiểu cô nương bị xúc động bộc phát mà thôi, điều nô tài lo lắng nhất chính là kẻ địch đang ẩn ở trong bóng tối.
– Địch ẩn trong bóng tối?
Mai phi nghe xong lời này bất giác rùng mình ớn lạnh:
– Ý của ngươi là nói có kẻ âm thầm bắn tên sau lưng?
– Mai chủ tử cứ suy nghĩ một chút, chúng ta đầu tiên là nghĩ biện pháp giết Lan phi, sau lại làm cho Hoàng hậu nương nương biếm vào lãnh cung, hiện các phi tần đều nhìn chằm chằm chúng ta, các phi tần nhất định lo lắng người kế tiếp chết chính là bọn họ, đương nhiên là bọn họ cũng tìm cách để bảo trụ vị trí của mình, cho nên muốn làm cho các phi tầng không còn sợ chúng ta, thì phải làm sao níu kéo các phi tần đứng về phía bên chúng ta.
– Các phi tần khác thì không khó lắm, chỉ có sợ là Lệ phi đang được Hoàng thượng sủng ái, nên không có để bổn cung vào ở trong mắt.
Mai phi nói.
– Chuyện này cứ để cho nô tài tìm cách..
Trương Siêu Quần nói xong thì mỉm cười lui đi ra.
Không đợi cho Trương Siêu Quần quay trở lại, Lệ phi đã phái nha hoàn tới nói là mời Mai phi đi qua cung nàng nói chuyện phiếm, Mai phi không hề nghĩ ngợi liền theo nha hoàn của nàng, Mai phi cũng định mượn cơ hội này, đem quan hệ của hai người có một bước tiến triển tốt hơn, để tỏ lòng thành ý của mình, Mai phi còn mang theo nước uống hàng đêm của mình, là nước ô mai để cùng Lệ phi thưởng thức.
Lệ phi và Mai phi gặp mặt hàn huyên suốt một buổi chiều, đến chạng vạng tối Mai phi mới thỏa mãn hài lòng trở về cung, lúc Trương Siêu Quần biết được Mai phi đi đến nơi cung của Lệ phi, hắn thầm lo lắng có chuyện không ổn, nhưng ngay khi hắn vừa nghĩ đến điều này, thì đã có người đến xông vào cung Mai phi, lần này tới không phải Tuyết Băng công chúa, mà là người của Nội vụ phủ, sau khi bọn họ đi vào, liền trực tiếp bắt giữ Mai phi.
– Các ngươi làm gì mà dám bắt bổn cung? Ta là Mai phi đấy.
Mai phi thất kinh hô lên.
– Phụng theo thánh dụ, bắt Mai phi nương nương đi đến Lệ điện đối chất.
Người Nội vụ phủ trả lời.
– Đối chất cái gì? Bổn cung đã làm cái gì?
Mai phi có ý đồ giãy dụa tránh ra, tuy nhiên vô ích.
– Mai phi nương nương làm hại Lệ phi nương nương đọa thai Long tử trong bụng, Hoàng thượng đang rất giận dữ.
Nội vụ phủ cũng không giải thích quá nhiều, hét lớn một tiếng:
– Mang đi.
Trương Siêu Quần nhìn thấy tình hình tham thầm trong đầu: Xong rồi.
Hắn vội vàng đi theo phía sau người nội vụ phủ, trong lòng đang nghĩ đến đối sách.
Trương Siêu Quần tuy rằng trong lòng đang tìm kiếm đối sách, nhưng hắn hiểu rõ ràng, loại chuyện như thế này phải tùy cơ ứng biến, hiện giờ mọi chuyện thay đổi quá nhanh, cho nên dù là có tạm thời nghĩ ra biện pháp, đến lúc đó cũng chưa chắc gì mà dùng được đấy.
Một hàng người đã đến Lệ điện của Lệ phi, đây là do Hoàng thượng vì lấy lòng với Lệ phi, cho nàng kiến tạo một tòa cung điện cho nàng, nhìn qua thật huy hoàng tráng lệ, lại còn có vô số bảo thạch hoàng kim, nơi này tuyệt không thua kém gì điện Dưỡng Tâm của Hoàng hậu.
– To gan Mai Phi, ngươi dám hại Long tử của trẫm.
Hoàng thượng vừa thấy Mai phi bị mang đến, liền hầm hầm nói:
– Ngươi cũng đã biết phải bị tội gì rồi chứ?
– Bẩm bệ hạ, thần thiếp cũng không biết bệ hạ đang nói về chuyện gì?
Mai phi quỳ xuống, vội vàng dập đầu nói.
– Ngươi dùng nước ô mai hạ độc dược, khiến cho trong bụng của Lệ phi bị đọa thai Long tử, ngươi còn không nhận tội sao?
Mặt rồng giận dữ, đứng lên.
Mai phi lúc này đã sợ đến mặt vàng như nghệ, nàng biết hiện tại chỉ cần trong lời nói có chút sai lần, là cái mạng của mình sẽ khó mà giữ được:
– Xin bệ hạ minh giám, thần thiếp chỉ là mang đến cho Lệ phi nương nương một chén nước ô mai bình thường, hoàn toàn không có biết đến cái gì hạ độc để cho Lệ phi nương nương phải đọa thai…
– Hừ… lớn mật Mai phi ngươi còn dám nói dối sao, Lệ phi rõ ràng chính là uống vào nước ô mai của ngươi, sau đó mới bị đánh rơi Long tử đấy, ngươi không thừa nhận?
Hiển nhiên Hoàng thượng không tin lời giải bày của Mai phi.
– Khải tấu bệ hạ, chuyện này nô tài cho rằng vẫn là có vài điều kỳ lạ đấy.
Ở ngoài điện, Trương Siêu Quần lúc này không thể không đứng ra, hắn biết Mai phi trả lời không tốt lắm, nếu mình không ra mặt nói giúp, e rằng thật sự Mai phi mạng sống khó bảo toàn.
– Lại là ngươi?
Hoàng thượng nhìn thấy ngoài cửa là Trương Siêu Quần đang quỳ, nhíu mày một cái, khoát tay, ra ý bảo thủ vệ ngoài cửa cho hắn tiến vào.
– Khởi tấu bệ hạ, Mai phi có thể bị oan uổng.
Trương Siêu Quần sau khi đi vào, vội vàng quỳ gối trước mặt của Hoàng thượng:
– Bẩm tấu bệ hạ có thể nhìn qua một chút, nếu quả như là Mai phi nương nương có thật làm ra chuyện này, thì Mai phi nương nương không khả năng đích thân mình ra tay, làm thế chẳng khác nào tự đào một cái hố lửa để nướng chín mình sao? Cho dù là Mai phi nương nương muốn làm chuyện này, cũng có thể là để cho một tiểu thái giám hoặc là một tiểu cung nữ nào đó làm đấy, không cần phải chính mình tự làm, như vậy sẽ chỉ làm Mai phi nương nương lâm vào trạng thái càng dễ bị nghi ngờ hơn, kính xin bệ hạ minh xét.
Để lại một bình luận