Phần 33
– Anh đang ở đâu?
Hạnh gọi trong lúc tôi đang chăm chú nghe giảng. Nghe tiếng chuông của em, tôi vội vàng chuồn ra khỏi giảng đường qua lối cửa sau. Dạo này, qua điệp viên Kim Anh, tôi đang nắm được một số tin tình báo quan trọng, hình như Hạnh định tổng tiến công và nổi dậy tết Mậu Thân thì phải? May mà Kim Anh cũng còn thương cái mạng của tôi, em tìm mọi cách cản trở người đẹp và thậm chí còn nhẫn tâm dập tắt cái hi vọng đang nhen nhóm trong lòng cô giáo tương lai bằng cách miêu tả ba mẹ tôi chẳng khác gì… Pol Pot. Lúc đầu, tôi còn nghệch mặt và gân cổ cãi lại trong khi cô tình báo viên bất đắc dĩ vừa kể vừa cười sằng sặc vừa múa máy tay chân. Sau vài lần, tôi mặc kệ, em muốn nói gì thì nói, miễn sao tôi thoát nạn là được. Mà có vẻ như em miêu tả song thân của tôi cũng khá chính xác. Nhất là khi ông bà biết rằng thằng Út thân yêu của mình đã làm một số chuyện không được đúng đắn lắm!(mà nói “không được đúng đắn lắm!” có vẻ như hơi nhẹ thì phải?).
Mà nhắc tới Kim Anh mới nhớ, bây giờ em quấn quýt tôi tợn, có vẻ sau cái đêm mưa gió bão bùng và không kém phần lãng mạng ấy, em quý tôi hơn chăng? Tôi không rõ nữa, chỉ biết là mấy thằng tay sai của Uyển Văn đang dò xét tụi tôi vô cùng kỹ lưỡng. Cứ như thể nếu chúng tôi có một hành động nào trên mức bạn bè một chút là chúng sẽ quẫy đuôi mà chạy đi cấp báo cho chủ tướng ngay ấy! Nhưng làm gì mà dễ như vậy được, với bao nhiêu năm kinh nghiệm, tôi và Kim Anh thừa sức… thoát khỏi vòng vây bằng cách hoạt động tình yêu, tình báo y chang … Phạm Xuân Ẩn. Mà thôi, trả lời điện thoại cái đã
– Ở trường, có gì không em?
– Anh sắp về chưa?
– Cũng sắp rồi! – tôi nhìn vào đồng hồ và ngây thơ trả lời mà không biết rằng bản thân mình đã rơi vào cái bẫy do “cô giáo” cài sẵn.
– Em đang đứng trước cổng trường anh nè! – Hạnh cười hi hi.
– Em tới làm gì vậy? – Tôi hốt hoảng trả lời.
– Em muốn thì em tới!
– Thôi! Em về đi chút anh qua, anh sắp học xong rồi.
– Vậy em chờ!
– Nắng lắm ! Em về trước đi
– Không! Em chờ anh về với em! – Hạnh cứng đầu cãi lại.
Thôi bỏ mẹ rồi! Mấy thằng bạn tôi mà thấy thì xác định là no đòn với Uyển Văn. Tôi cũng không ngờ Hạnh ngày thường hiền dịu là thế, sao hôm nay lại dở chứng thế này. Chẳng rõ em muốn gì nữa đây? Lại cúp học thôi, thà vậy còn hơn là để tụi bạn thấy mặt em, tôi không dám nghĩ điều gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa, phó mặc cho ông trời vậy. Tôi bước xuống cầu thang mà đầu óc để tận đâu, quên luôn cả việc lấy cặp sách, cứ thế mạng không mà ra ngoài. Hạnh đón tôi bằng một nụ cười vô cùng khả ái trên môi kết hợp với một gương mặt vô cùng hồn nhiên và thánh thiện. Ai nói gì thì mặc kệ chứ lúc ấy, tôi thấy em chẳng khác mụ phù thủy dụ dỗ Bạch Tuyết ăn trái táo có độc là bao. Cũng may là em tiếc tiền chẳng chịu ngồi quán chứ nếu không cha nội chủ quán sẽ nghi ngờ đây (cha này nhiều chuyện lắm).
– Em chờ anh lâu không?
– Em mới tới! Anh học ra chưa?
– Ừ! Mình về nha em – tôi ngán ngẩm trả lời.
– Bạn anh đâu?
– Tụi nó trong lớp.
Tôi dắt xe ra chỗ khuất một chút mới dám nổ máy, vậy cho nó an toàn. Trên đường đi, bận lo nghĩ mà tôi chẳng nói với em tiếng nào cả, lẳng lặng mà lái xe. Như vậy thì đâu có yên với em.
– Anh không thích em tới trường của anh à?
– Ừ!
– Sao vậy?
– Anh đang học, lần sau em nên gọi điện trước rồi hẵng tới!
– Ừ! Em xin lỗi, lần sau em không tới trường anh nữa đâu? – Hạnh nói mà như muốn khóc vậy, chắc là em đang giận lẫy.
– Thôi mà! Hôm nay học nhiều nên anh mệt!
– Em có nói gì đâu!
– Ừ! Mình về.
Tôi chở em tới nhà trọ, hơi ngạc nhiên vì thấy vali của em nằm gọn một góc phòng, chắc là chuyển chỗ trọ, việc như cơm bữa đối với sinh viên xa nhà. Cũng phải quan tâm một chút, hỏi han em một chút để thể hiện tình yêu thắm thiết thôi.
– Mai em chuyển sang chỗ khác! – Hạnh hí hửng trả lời
– Sao vậy?
– Ba em kêu! – Em vừa nói vừa cười hì hì
Nói chung là nhà em trúng mùa cá nên tiền bạc cũng dư giả và bằng chứng là chiếc xe đạp cũ kỹ đã được thay bằng một chiếc xe máy, không phải là loại “siêu xe nửa mùa” như Dylan hay SH, … nhưng vậy cũng là một bước đột phá rồi!
– Thì ra em kêu anh tới nhà để ăn mừng à?
– Ai cho anh ăn. – Hạnh nhìn tôi đểu cáng vô cùng.
– Vậy kêu anh qua làm gì?
– Anh tham ăn quá, ai chịu nỗi.
– Không cho ăn thì thôi! Về.
Bị đụng chạm tự ái, tôi phăng phăng phóng ra khỏi phòng làm Hạnh phải chạy theo năng nỉ hết lời
– Em giỡn mà! Em nấu nhiều lắm, toàn món anh thích!
– Ngán rồi! – tôi bắt đầu…giận lẫy.
– Em xin lỗi mà! – Hạnh vẫn níu chặt tay tôi – Có chả giò nữa, em chiên ngon lắm.
Lần này thì món chả giò đã knock out cái lòng tự ái ba xu của tôi một cách chóng vánh. Tôi ngoan ngoãn quay vô, trong đầu đang mường tượng tới mấy cái chả giò vàng rượm, giòn tan bốc mùi thơm phức. May cho em là tôi có lòng khoan dung bao la chứ nếu không thì bây giờ tôi đã về nhà mà ăn mì gói trộn cơm nguội rồi.
Ở chơi với em được một chốc, sau khi đã ních đầy bụng nguyên một dĩa chả giò để… trả thù. Tôi lật đật quay gót trong sự kinh hãi của em. Chắc lúc đầu, em nghĩ là tôi tới đây để “rửa xe” còn ăn uống chỉ là phụ chứ không ngờ là tôi quất sạch hết đồ ăn của cả phòng rồi bỏ về mà không nói một lời từ giã. Hạnh ngớ người và nghệch mặt ra nhìn tôi như thể tôi là người ngoài hành tinh mới đổ bộ vào trái đất vậy. No nê rồi, kiếm chỗ ngủ thôi! Tôi nhủ thầm và rồ ga vọt thẳng.
Tối, Uyển Văn gọi điện, chắc là đi chơi, thay đồ thôi. Mặt em hôm nay có vẻ hình sự thật, không biết em có đánh hơi được chuyện gì không nữa?
– Có gì vậy người đẹp?
– Có thằng trong lớp thích em! – Uyển Văn cúi đầu khẽ nói
– Ồ! Thế thì hay quá còn gì!
– Em không giỡn! – Uyển Văn nhăn nhó
– Anh khoái giỡn!
– Em muốn về! – Uyển Văn đứng phắt dậy
– Anh xin lỗi mà, em ngồi xuống đi! – Lúc này trông tôi “nịnh thần” vô cùng.
– Em đã không thích rồi mà anh cứ giỡn dai!
– Có gì không?
– Nó nhắn tin cho em hoài, mệt quá.
Nói xong em đưa điện thoại cho tôi xem. Phải công nhận là thằng ku này nó sến vô bờ bến. Chắc là thuổng trong mấy cuốn sách danh ngôn tình yêu đây mà. Tôi đọc mà vô cùng mắc cười, thấy nó cũng na ná mình hồi xưa, có điều mức độ thì nặng hơn nhiều.
– Giờ anh tính sao?
– Cho nó nhắn tin mệt nghỉ đi, khỏi trả lời.
– Nói như anh.
– Chứ em muốn gì?
– Làm sao cho nó đừng làm phiền em nữa, đêm nào cũng nhắn tin gọi điện làm em không ngủ được.
– Tương tư hay sao mà không ngủ được?
– Chuông reng ồn quá! – Em nhìn tôi cười.
– Chặn số là xong.
– Em làm 3 lần rồi!
Không lẽ tôi già từng tuổi này rồi mà còn đi oánh ghen sao? Nghĩ mà buồn cười. Nhưng không làm thì không được, Uyển Văn bị làm phiền nhiều rồi. Nó chơi cách nào thì tôi chơi cách đó vậy. Tôi huy động toàn bộ bạn bè, thân bằng, quyến thuộc, hảo hữu giang hồ, … Dùng mọi biện pháp để spam tin nhắn và thay phiên nhau nhá máy nó liên tục mấy đêm liền. Vậy là Uyển Văn được ngủ ngon vài bữa và tất nhiên, nếu em ngủ ngon thì tôi sẽ mất ngủ. Bạn hãy tưởng tượng thế này, trong khi cả thành phố đang say giấc thì một số kẻ rảnh rỗi, thay phiên nhau gọi điện vào một số với vẻ mặt vô cùng khoái trá. Cũng may là thằng đó cũng có buôn bán qua điện thoại nên nó không dám tắt máy hay tắt chuông.
Theo tin tức của Uyển Văn thì dạo này ku cậu vào lớp với một cái mặt vô cùng thảm hại sau bao nhiêu đêm bị quấy rối, tất nhiên là bằng điện thoại. Nó mất ngủ thì tôi cũng thế, mặc dù là đã có thay ca nhưng không thể nào làm một trò hoài được, đổi cách khác thôi. Ba mặt một lời cho xong, tôi cũng đỡ mệt mà Uyển Văn cũng thế. Ấn định một ngày chủ nhật, Uyển Văn mời nó đi uống nước, nên để cho em mời, tôi mời chắc gì nó đã đi. Tôi và Uyển Văn quyết định để cho thằng nhỏ ngồi chờ một chút (đâu đó khoảng một tiếng), còn hai tụi tôi tranh thủ ăn sáng (hôm nay em cúp nhà thờ luôn) rồi ôm hôn cái đã. Chúng tôi tới quán và không khó để nhận ra cái mặt cu cậu đang nhăn nheo như bà cụ 60, khi thấy Uyển Văn, cu cậu có vẻ mừng rỡ nhưng khi vừa gặp cái bản mặt tôi, cu cậu có vẻ hơi buồn phiền thì phải?. Chúng tôi ngồi xuống bàn một cách vô cùng thoải mái và thân mật.
– Đây là Toàn, bạn chung lớp với em! – Uyển Văn quay sang tôi.
– Còn anh là gì của Uyển Văn vậy? – thằng đó hỏi tôi.
– Nghe đồn là bạn trai thì phải? – tôi nhìn nó với vẻ mặt vô cùng khốn khổ.
– Ờ vậy thôi mình về nha? – Cu cậu sững người một chốc rồi lật đật đứng dậy.
– Ờ! – tôi hờ hững đáp.
Đợi nó đi khuất, tôi và Uyển Văn nhìn nhau rồi ôm bụng cười. Hôm nay cũng rảnh, đi đâu đó chơi chứ ngồi hoài một chỗ thì chán chết, mà đi đâu đây ta? Ra đường rồi tính. Tôi chở em đi lòng vòng Sài Gòn, rồi thẳng tiến ngoại thành ngắm cảnh, chán chê lại ghé sang nhà ngoại em ăn cơm trưa. Nhà ngoại em hôm nay không có ai ở nhà, đành về. Cô giáo hôm nay đi dạy thêm, cả căn nhà rộng thênh thang giờ đây là giang sơn của hai đứa. Tôi ngồi coi tivi trong khi em đang bận rộn nấu nướng, mùi thơm bốc ra ngào ngạt bất giác làm bụng tôi sôi lên sùng sục.
– Ăn với em cho vui.
– Khỏi mời!
Chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện mà quên cả giờ giấc. Nhìn đồng hồ, cô cũng sắp về rồi, nên tranh thủ một chút. Tôi quàng tay qua eo em rồi hôn em thắm thiết. Uyển Văn không một chút chống cự, cũng ngoan ngoãn dựa lưng vào thành ghế mà lim dim đôi mắt.
– Anh kỳ ghê! – Uyển Văn cúi đầu.
– Nhớ em quá.
– Xạo.
– Thiệt.
Đoạn, tôi lao vào hôn em tiếp, lần này có vẻ em không thích thì phải, em đẩy tôi ra rồi ngồi xích ra chỗ khác
– Kỳ cục! Một lần thôi chứ, làm hoài.
Tôi ngồi cười và lấy thuốc ra hút, sực nhớ từ sáng tới giờ chưa có đóng thuế cho nhà nước. Uyển Văn ngồi kế bên nhăn mặt lại chắc là em chán rồi nên không thèm nói nữa. Vậy cũng hay, tôi ngả người ra nghế và thưởng thức điếu thuốc trên môi. Cô giáo về, hôm nay trông cô có vẻ không được vui. Cô lặng lẽ nhìn sang hai đứa, thở dài rồi vào phòng đóng chặt cửa lại. Không biết cô có chuyện gì nữa không? Hai đứa ngồi thừ trên ghế và tự hỏi,
Để lại một bình luận