Phần 2
Chiếc điện thoại lại vang lên bản nhạc “Xin lỗi tình yêu” làm cho tôi giật mình và hình ảnh em Uyển Văn cũng đã biến mất. Nhìn vào màn hình, chết cha, trễ hẹn với Hạnh rồi. Tôi bắt máy, một giọng nói hờn dỗi vang lên:
– Anh đang làm gì vậy! Em chờ anh nãy giờ.
– Ừ! Anh có chút việc bận, anh tới liền nè.
Thay vội bộ đồ đã ủi sẵn, tôi leo lên cái con heo màu mận chín, nhìn nó thở dài và chạy nhà Hạnh. Em Uyển Văn làm tôi quên mất em Hạnh, hàizzz…
Hạnh là cô bé quê ở đâu đó trên mảnh đất miền Trung, vào Sài Gòn trọ học. Tôi chỉ nhớ đến thế vì lúc em đang mải nói về những cánh đồng lúa quê em thì tôi đang bận ngắm 2 cái đèn lồng đang căng tràn nhấp nhô sau cái áo thun rẻ tiền của em. Em đang học Đại Học Sư Phạm với ước mơ ra trường sẽ về lại quê mình thắp sáng tương lai cho thế hệ mai sau. Tôi cũng hy vọng thế!
Em có thể không xin xắn bằng em Uyển Văn nhưng cũng có thể gọi là đẹp. Mặc dù miền Trung nắng gió nhưng nước da của em không tới nỗi đen thui như mấy ông cùng quê em mà tôi hay gặp, em có nước da bánh mật rất khỏe khoắn, gương mặt hồn nhiên, đôi mắt tin nghịch và cái miệng duyên dáng được đặt trên một thân hình nhỏ nhắn nhưng cân đối với ba vòng hiện ra rõ rệt.
Tôi quen em trong lúc đang đứng chực trước cổng Sư Phạm kiếm thằng bạn rủ cafe. Em lúc đó đang dắt cái xe đạp cà tàng bể bánh của mình ra khỏi trường, tôi bị choáng ngợp bởi cái áo dài màu xanh lơ bó sát cơ thể căn tròn của em làm nổi lên những đường cong tuyệt mỹ cộng với mái tóc bồng bềnh trong gió và nụ cười thật tươi. Không thể nào tôi bỏ lỡ được nhưng cũng chẳng cần thằng bạn lấy thông tin của em, tốt nhất là mình tự làm. Nếu các bạn nghĩ tôi là một thằng “bắt cá hai tay” thì các bạn lầm to, lúc tôi tán em Hạnh thì tôi đã kịp goodbye một em bên học viện Hàng Không rồi nên lúc ấy tôi vẫn còn cô đơn.
– Anh làm gì mà thừ người ra vậy – em Hạnh nói với tôi bằng một giọng miền nam rõ rệt.
– Không có gì! Anh bận chút.
– Bận gì?
– Nghĩ về em! – câu này tôi nói thật lòng.
– Xạo.
Và chúng tôi tiếp tục câu chuyện đang dang dở của mình, mà thật ra thì chỉ có mình em nói còn tôi thì đang bận ngắm cái khác hay hơn. Quán này mở nhạc cũng chất phết:
“Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cũ, bàn tay em mấy thuở mắt xanh xao”.
Giọng ca Khánh Ly vẫn có một sức hấp dẫn đến tuyệt vời qua thời gian, đến nỗi ngày nay vẫn có kẻ say đắm giọng hát của bà dù tuổi đời hắn còn thua cả tác phẩm xa lắc. Nhạc hay, quán cũng đẹp vì được trang trí bằng những khóm hoa cắt tỉa công phu, ở mỗi bàn cũng có một cái lọ hoa nhỏ màu trắng với một cành hồng e ấp ở trong. Dại gì mà không gọi một ly cafe phin nhỉ?
Mùi cafe cũng thơm ác, làm tôi quên cả sự hiện diện của em Hạnh và cả cái ý định làm gì em ấy tối nay nữa. Mặc kệ, giờ tôi không còn cảm giác của một con thú săn mồi nữa mà hình như tôi chỉ là con thú nhỏ bị thương đang tìm mọi cách chạy trốn. Hình ảnh về mối tình đầu của tôi vươn theo làn khói thuốc len lỏi xâm nhập vào đầu óc khiến cho bao ham muốn dục vọng của tôi như tiêu tan cả, tôi chỉ là một kẻ thất bại đang bầu víu tìm lấy cái phao cứu sinh của cuộc đời.
– Cũng tối rồi, thôi mình về đi em.
– Anh giận em chuyện gì hả?
– Không!
– Chứ sao mà anh đòi về sớm vậy.
– Anh bận.
Tôi chở Hạnh về trong sự im lặng của hai đứa. Trên đường đi, chỉ có tiếng xe chạy, tiếng gió rít mang theo hơi lạnh phả và mặt tôi, một hạt cát nào đấy vô tình bay vào mắt khiến cho một giọt lệ của tôi chực trào ra ngoài. Tôi không chở Hạnh về nhà, mà thực ra tôi cũng không định như vậy, tôi cứ kéo ga mải miết trên khắp các nẻo đường, đi một cách vô định, đi như thể tôi đang chạy trốn, mà tôi chạy trốn cái gì mới được chứ. Tôi không rõ, chỉ biết siết ga mãi miết.
Cơn gió vô tình thổi vào mái tóc tôi làm nó lất phất trước mặt càng làm cho thêm cung đường thêm mờ ảo. Tại sao cuộc đời lại cướp mất đi người tôi yêu quý nhất khiến tôi trở thành một con người tội lỗi đến thế này, tại sao ông cho tôi một giấc mơ đẹp tuyệt vời rồi vội vàng hất đổ nó trong khi tôi còn đang đắm chìm trong men say hạnh phúc?
Quá nhiều câu hỏi tại sao, quá nhiều thứ tôi không thể hình dung được. Mắt tôi nhòe đi bởi những kỷ niệm của một thời tôi yêu thật trong sáng với một mối tình đau khổ vốn từ lâu tôi cố chôn chặt trong lòng, để nay nó lại phá tung cánh cửa tối tăm của sự yên lặng để từ từ bóp nát trái tim tôi.
Dừng xe lại thì tôi thấy mình đã ở xa thành phố lắm rồi! Hạnh vẫn ngồi sau xe, đôi mắt ướt đẫm nhìn tôi không nói một lời nào, đồng hồ đã điểm hơn 2h sáng, lúc này nhà trọ của em đã đóng cửa lâu rồi. Tôi dẫn em vào một nhà nghỉ với ánh mắt e dè của em. Chúng tôi nhận phòng, tôi như con thú say mồi lao vào thân hình nhỏ bé của em, em không có bất kỳ một sự kháng cự nào cứ mặc nhiên như đó là chuyện phải xảy đến.
Tôi vật em ra giường, cởi hết tất cả những gì em đang mặc. Bàn tay tôi sờ mó khắp người em một cách đầy thô bạo. Em vẫn nằm im mặc cho tôi mãi miết mơn trớn em, tôi hôn vội vã lên mái tóc, lên trán, lên cằm lên môi của em. Em ôm tôi vào lòng, để cho tôi mặc sức. Em bây giờ đang nhắm mắt lại, người em nóng ran lên, môi em nhấp nháy. Giờ đây cả người em như một khối bột, nằm im mặc người khác nhào nặng. Tôi ôm em, hôn lên ngực em, mân mê cả những phần nhạy cảm của em làm cho em cảm thấy hơn đau đớn. Và chúng tôi đã làm chuyện ấy em cũng khóc, khi tôi nhận biết rằng mình là may mắn người đầu tiên em quan hệ. Em nằm vật ra giường, thở hổn hển, tôi ôm em vào lòng, như ôm cả những kỷ niệm buồn bên trong đấy.
Tôi với em ngủ với nhau tới sáng, tôi ôm em vào lòng cứ ngỡ đang ôm người con gái mà tôi hận thù nhất trên đời. Có lẽ em không biết vậy, em vẫn còn ngủ nhưng đôi môi em nở một nụ cười thật hạnh phúc. Cái hạnh phúc em đang theo đuổi mong manh quá em à! Anh lỗi em, nhưng anh không thể yêu em được, trong trái tim anh chỉ có duy nhất một bóng hình của một người con gái khác, không phải em, không phải Uyển Văn, không phải những người mà anh từng ngủ chung. Bóng hình nhạt nhòa nhưng cũng quá sâu đậm. Em thức giấc, hôn nhẹ lên má tôi một cái hôn bất ngờ đầy tình cảm (đối với em) còn tôi cũng chỉ cảm thấy như bao nhiêu cái hôn mà những người con gái khác đã dành cho mình.
Tôi chở em về nhà, còn tôi một mình lang thang trên con đường của mình bỏ mặc cái cái điện thoại đang réo om sòm của thằng bạn kêu đi học, nơi đó chỉ còn một chỗ dành cho một người đã đi xa khỏi cuộc đời tôi. Quán cafe quen thuộc, chỗ ngồi quen thuộc, nhạc quen thuộc, cafe quen thuộc… cứ như đây mới chính là nhà của mình chỉ khác một điều là cái ghế ngồi đối diện với tôi trống trải quá…
Để lại một bình luận