Phần 24
Hết tết, người tôi rã rời sau mấy chầu nhậu “giết người” của tụi bạn và những buổi hẹn hò nồng nhiệt với Uyển Văn, cũng sắp vào năm học và bầu lại bí thư. Vào lớp, một nửa sĩ số vẫn còn đang bận rộn du hí phương nào bỏ lại rất nhiều ghế trống, nghĩ mà buồn, chơi gần tháng mà còn chưa chịu đi học, nghe phong phanh đâu đó có vài thằng nghỉ luôn, tiếc thật, còn 3 học kỳ nữa thôi!
Việc đầu tiên khi vào lớp là tổ chức đại hội chi đoàn (có cả Kim Anh đến dự nữa, vui thật, tôi sẽ có dịp hỏi tội em đây), sau cái vụ bị kỷ luật, tôi càng ngán cái tổ chức đoàn ở trường mình hơn và chấm dứt luôn cái việc tranh cử. Nói thì dễ, hình như lớp tôi khoái tôi làm bí thư thì phải, rốt cục chẳng thằng nào chịu ứng cử thay tôi và thế là nghiễm nhiên tôi ngồi vào ghế cũ với số phiếu tuyệt đối sau hơn 1 tháng bị kỷ luật, tay bí thư đoàn khoa vô cùng ức chế, mặt đỏ gay. Tôi cũng hơi cay cú tay này, sao không thừa dịp lên nhận chức mà chơi xỏ hắn một cái nhỉ?
– Cảm ơn các đồng chí đã tín nhiệm bầu tôi làm bí thư, tôi không hứa sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao vì đó là điều đương nhiên, hi vọng các đồng chí sẽ ủng hộ tôi như cũ. Tôi cũng chân thành cảm ơn đoàn trường đã cho tôi nghỉ phép 1 tháng để ôn bài, tất cả là nhờ sự tác động của bí thư đoàn khoa, một lần nữa tôi xin chân thành cảm ơn đồng chí.
Cả lớp tôi cười như pháo nổ còn cái mặt của tay ấy như gà chọi, biết sao bây giờ, chơi thân với lớp cũng có cái lợi chứ chơi với đoàn thì chỉ tổ cho chúng ghét, ví dụ như tay này, lớp hắn căm hắn lắm, hề hề. Vui một chút thôi, vừa xong đại hội chi đoàn, tôi len lén kéo tay Kim Anh ra chỗ khác, tất nhiên là đợi lúc em vừa khuất xa khỏi lớp để tránh mấy tay nằm vùng của Uyển Văn.
– Làm gì mà trốn anh vậy?
– Em để cho anh tự do anh không muốn sao?
– Thì cũng phải trả lời tin nhắn của anh chứ!
– Em không biết.
– Đi!
Tôi lôi tay Kim Anh đi một mạch ra quán anh Long, hôm nay cũng vắng khách nên chúng tôi có thể nói chuyện thật thoải mái, mà hình như chỉ có mình tôi nói, còn Kim Anh vẫn ngồi im, chán em quá ! Ai biểu dính vào tôi. Bất ngờ, Kim Anh khẽ nấc lên, tôi cảm thấy đau buốt tim.
– Sao vậy em?
– Em không chịu nỗi! Đêm nào em cũng tưởng tượng tới cái cảnh anh đi chơi với 2 chị hết.
– Ừ! Không cần tưởng tượng đâu em! Sự thật nó thế mà.
– Mình dừng lại đi anh!
Tôi thở dài, đó phải chăng là điều đúng đắn nhất đối với chuyện tình cảm của tôi và Kim Anh? Bắt một người con gái yêu mình phải chứng kiến cảnh mình đang cười đùa với người khác phải chăng là rất quá đáng! Tôi ngu thật, nếu ngày xưa tôi cứ sống như bình thường đừng làm cho ai đau khổ hết thì bây giờ có lẽ tôi đã đường hoàng chính chính mà tán tỉnh Kim Anh! Hàng trăm cái “nếu” quay tròn trong đầu và một câu trả lời đơn giản:
– Ừ! Vậy cũng hay! Thôi em vào lớp đi.
Kim Anh bỗng khóc òa lên, tôi phải cố lắm thì em mới nín được nhưng trong lời nói vẫn còn xen kẽ những tiếng nấc nghẹn ngào, tôi thấy mình bất lực quá, nhìn người con gái mình yêu đau khổ mà không giúp ít gì được, chỉ biết im lặng mà trách khứ bản thân mình thôi! Hèn thật. Tôi lấy khăn lau từng giọt lệ đang lăn trên khóe mắt em mà tim tôi như nghẹn ngào và đôi mắt cũng chực đẫm lệ, tôi phải cố gắng thật kiềm chế bản thân mình để không bật khóc và hành động như một con robot được lập trình sẵn. Coi như tôi và Kim Anh không có duyên vậy!
– Tụi mình đi đâu đó đi anh!
– Ừ! Ngồi chờ anh một chút, anh lấy xe!
Hai con người ngồi trên xe mà tâm trí để tận đẩu tận đâu, tôi cũng chẳng buồn nhìn đường, mà nhìn làm gì khi tôi không còn tí tâm trạng nào để định hướng rằng mình sẽ đi đâu nữa, đèn xanh đi thẳng đèn đỏ quẹo phải thôi! Kim Anh ngồi sau xe thả lỏng cả người, đầu dựa vào vai tôi làm lưng áo thanh niên xung phong đầm đìa nước mắt.
– Em nhớ anh lắm!
– Tạm tin là thế!
– Sao yêu anh khổ quá vậy?
– Em biết khổ mà vẫn nhảy vào đó thôi!
– Anh đểu thật! – em đấm thùm thụp vào vai tôi.
Chúng tôi cùng cười như chưa có gì xảy ra, có lẽ Kim Anh bắt đầu ngán rồi đây! Và tất nhiên không trông chờ điều ấy lắm, hức.
– Bây giờ mình đi đâu anh?
– Bất kể chỗ nào em muốn!
– Thật không?
– Nhưng trưa thì phải về!
– Ra sông Sài Gòn đi anh, em nhớ sông quá.
Ngồi trên bờ, tôi và em thẫn thờ nhìn ra, sông nước mênh mông quá, càng nhìn nó tôi càng cảm thầy buồn một nỗi buồn mang mác dâng theo từng đợt sóng vào bờ do một con tàu lớn nào đó vô tình lướt qua…
– Anh nè!
– Gì vậy người đẹp?
– Anh thích ngồi ngắm cảnh ghê ha! – em nhìn ra sông cười cười.
Tôi biết ý em rồi, cũng nhìn vào em cười một cái cho nó đúng tiến trình và nắm tay em, Kim Anh có vùng vằng một tí, nhưng nắm chặt lại một chút thì em không cựa quậy nữa. Tuy nhiên tôi và em vẫn ngồi cách một khoảng cách giới hạn bằng cái balo to tổ bố của tôi, vậy là tốt nhất. Bàn tay em thon dài, một bàn tay không mềm mại như của Uyển Văn mà hơi thô ráp một chút.
– Tay em xấu lắm! – em vừa nói vừa kéo tay ra.
– Không đâu! – tôi nắm chặt và khẽ hôn lên đấy.
– Tay anh mềm như tay con gái vậy! – em cười hì hì.
– Anh có biệt danh là công chúa mà!
…
Nhìn đồng hồ, tới giờ chở Uyển Văn đi học rồi, tôi chở Kim Anh về nhà xong là chạy ù sang Uyển Văn.
– Sáng giờ anh trốn đi đâu?
– Anh đi chơi.
– Chơi với con nào?
– Con xe!
– Xạo!
– Anh thề có chúa.
Tôi đâu có theo đạo, hờ hờ. Em thấy tôi nhắc tới Chúa mặt cũng giãn ra, chắc em mừng vì tôi đã bắt đầu có niềm tin vào tôn giáo mà em đang tôn sùng, nhưng nếu em biết tôi cũng hay “thề trên mả người yêu thằng nào nói điêu” với mấy thằng bạn mỗi khi trà đá chém gió thì chắc là em sẽ xé xác tôi ra mất, có hơi sợ sợ một chút, hè hè. Tiễn người đẹp vào trong sân, tôi cũng quầy quả ra quán cafe quen thuộc, hôm nay mệt thật, lâu lâu còn nhìn lên trời thử xem có ai đang theo dõi mình không nữa.
Để lại một bình luận