Phần 48
Tới khoảng tháng 4, lúc vào fb, tôi nhận ra phần relationship (quan hệ) của Linh đã chuyển sang single (độc thân), trên tường cũng ghi mấy câu status kiểu buồn chán rồi vài đứa bạn nhảy vào an ủi. Tôi bèn chat với em ngay:
“Sao thế
Cô với lão Trung lại làm sao rồi?”
“Chia tay rồi”.
“Hả?
Sao lại chia tay?”
“Không hợp thì chia tay thôi :)”
Ở thời điểm ấy, em không muốn nói rõ ràng. Tôi cũng chẳng căn vặn thêm, chỉ đề nghị:
“Mai café không?”
“Ừ, đèo mình nhé?”
Thấy em và Trung chia tay, tôi khá… mừng. Nghe hơi khốn nạn, nhưng thật. Gần một năm ăn bánh GATO, tôi không mừng mới lạ. Tuy nhiên, vì đã học được bài hoang tưởng trong yêu đương nên tôi không vội vã hay hy vọng nhiều. Thời nay người ta nói chia tay rồi quay lại với nhau dễ như trở bàn tay. Vả lại, đây là tình đầu của Linh, chia tay xong hẳn em không buồn phiền cũng hụt hẫng. Nên chờ thêm thời gian nữa, tốt hơn. – Tôi nghĩ.
Tôi đã suy tính đúng. Linh mất khoảng một tháng để cân bằng lại cuộc sống. Vì chuyện tình cảm, thành tích học tập của em sa sút và đó là lần đầu tiên em mất học bổng. Nhưng em kiên quyết không quay lại với anh chàng Trung trí thức nọ dù anh ta đã năn nỉ (tôi nghe được chuyện này từ nàng Oắt). Điều này làm tôi vừa vui lại vừa sợ. Vui vì em đã dứt tình cũ, sợ vì tính cách của em. Khi đặt dấu chấm cho một mối quan hệ, Linh sẽ không níu kéo hay nghĩ về nó thêm lần nữa. Dấu chấm của em là chấm hết chứ không phải ba chấm hay chấm phẩy. Tôi đã nghĩ chuyện tỏ tình, nhưng nghĩ đến tính khí của em, tôi lại chùn bước.
Tôi có đem chuyện này kể cho thằng Choác và thằng Xoạch. Lần này chúng nó không lên kế hoạch nọ chiến lược kia nữa mà bảo tôi tấn công ngay. Thằng Xoạch nói:
– Hậy! Chú cứ đánh cho anh! Không phải xoắn, anh sẽ ở nhà lập đàn cầu may giùm chú!
– Rủ nó đi chơi đâu đấy rồi nói. – Thằng Choác động viên – Chờ đợi đủ rồi, ông ạ! Bọn tôi cũng rách ruột với ông lắm!
Tôi thấy vui vì có hai thằng bạn khua chiêng gõ mõ cổ vũ. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy lo lắng. Trong mắt Linh, tôi là bạn. Khi một đứa bạn tỏ tình, em sẽ phản ứng ra sao? Tôi đem chuyện này kể cho thằng Choác, nó tặc lưỡi:
– Thì trước khi tao với mày yêu nhau, chúng ta đều là bạn, đúng không? Hồ hồ! Ối! Đừng bóp cổ tao! Ặc… mày nghĩ thoang thoáng đi. Tỏ tình được thì được, không được thì thôi, sao mày lăn tăn mãi thế? Ông hiếu thắng quá ông ạ! Không được nó thì bọn tao giới thiệu cho mày con khác. Thiếu gì gái chứ?!
Thằng Choác nói đúng, tính hiếu thắng của tôi còn lan sang tâm tư tình cảm. Tôi không muốn mình thất bại trong lần đầu tiên mở miệng tỏ tình. Vì sợ thất bại nên tôi mới lừng khừng, kéo dài mối quan hệ với Linh suốt chín năm… không, tới thời điểm này là mười năm và những tháng đầu tiên của năm thứ mười một đã bắt đầu chạy. Thời gian quá dài và tôi phải tự vấn lại bản thân mình, tình cảm của mình.
Tôi đối với em thế nào?
Em với tôi là gì?
Mười năm đợi chờ liệu có quá dài?
Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tôi cũng đưa ra chính kiến. Do hiếu thắng, tôi đã kéo dài câu chuyện suốt mười năm. Nhưng vì hiếu thắng, tôi quyết không để nó dài thêm nữa. Tôi muốn nó kết thúc vào dịp hè, mùa của nắng, mùa của những chuyện tình cảm tuổi học trò. Khởi đầu từ đâu, kết thúc ở đấy là tốt nhất.
Vào một chiều chủ nhật tháng 7, tôi đi chơi cùng đám bạn của Linh. Hôm đó là sinh nhật nàng Oắt. Cô này tính dễ chiều nên tổ chức sinh nhật không nhiêu khê, chỉ đơn giản là xem phim, ăn uống rồi cà phê cà pháo là hết vị. Một điều không thể phủ nhận là từ ngày thanh niên tập gym tên Khủng biến mất, không còn cái miệng choang choáng hay phát ngôn ngô nghê của gã, những buổi vui chơi xẹp xuống hẳn.
Tám đứa đi chơi thì quá nửa dán mắt vào điện thoại, mấy đứa tụm thành nhóm nhỏ kể chuyện gì có trời mới thấu. Cả tôi và Linh đều chán cảnh này nên đứng dậy về trước. Chúng tôi có điểm chung là sợ những buổi trò chuyện mà chỉ toàn những tiếng cười vô nghĩa trước màn hình điện thoại. Quan trọng hơn, có mỗi tôi với em, nói chuyện sẽ… dễ dàng hơn. Khửa khửa!
Trên đường về, tôi đi xe với tốc độ vừa phải để kéo dài thời gian. Vả lại đi chậm có cái hay của đi chậm, bởi tôi có thể ngắm nhìn gương mặt Linh qua gương chiếu hậu. Tin tôi đi, hãy lắp gương chiếu hậu vào xe máy, vừa an toàn, vừa không bị cá vàng hỏi thăm, vừa ngắm được cô gái ngồi ở yên sau, vừa đá hình các cô em xinh tươi trên đường mà không sợ lộ. Biết bao ích lợi! Quay lại chủ đề, tôi ngắm Linh, còn Linh thì cứ nói mãi về bộ phim vừa xem, quán café ban nãy và sự thất vọng của em về đám bạn chỉ biết chúi mũi vào điện thoại. Tôi chẳng quan tâm, chỉ “ờ ờ” cho có.
– Dạo này đi chơi chán quá! Mấy đứa chúng nó cứ bấm bấm cái điện thoại, bực cả mình! Có khi mình phải bảo Oắt quay lại với Khủng thôi, chứ thế này khó chịu lắm!
– Ờ, ờ…
– Mà mình thấy cái Oắt hợp với Khủng đấy chứ. Sao chúng nó chia tay được nhỉ? Này, có để ý facebook của Khủng không? Dạo này hắn hay đăng mấy cái status chán đời lắm, mặt mũi thì đầy râu ria, trông ghê chết! Lại còn up liên tục ảnh rượu bia nữa!
Tôi cứ gật gật cho qua chuyện. Oắt là một cô gái tốt, dù hơi đanh đá, nhưng thiệt tình tôi phải mời nàng ta ra chỗ khác. Giờ trong đầu tôi chỉ nghĩ đến Linh, Hoa Ngọc Linh, không ai khác! Tôi phải nói điều gì đấy với em. Phiền nỗi đường đông, xe cộ cứ dí sát nhau như thể bàn dân thiên hạ cứ hóng hớt lời tỏ tình của tôi. Mấy bố xê ra chỗ khác, để con làm việc! – Tôi bèn đi chậm hơn, canh me lúc đèn tín hiệu chuyển màu đỏ và dừng xe ở một chỗ cách xa dòng xe đông đúc. Bằng đầu óc của một thằng học văn dốt nát, tôi mở bài khá tệ hại:
– Nóng quá nhỉ!
Linh không trả lời. Đang tháng 7, trời không nóng thì chẳng lẽ có tuyết? Cơ mà lưng tôi bắt đầu nóng rực, đầu óc dần mất bình tĩnh. Tổ sư, cảm giác tỏ tình chẳng khác gì tử tù sắp bước lên dàn máy chém. Tôi hít một hơi rồi nói tiếp:
– Đầu tháng có cuộc thi vẽ, tôi đang muốn tham gia.
Cái này thì hấp dẫn hơn chuyện nắng nóng. Linh hỏi ngay:
– Thật hả? Cuộc thi ở đâu vậy?
– Ở diễn đàn tôi tham gia. Chỉ chỗ ấy mới chấp nhận những bức tranh của tôi. Giải thưởng lần này lớn lắm. Nhất 16 triệu, nhì 8 triệu, ba là 3 triệu.
– Nhiều thế? Tham gia đi! Nhưng Tùng có chắc sẽ đạt giải nhất không?
Tôi nhún vai:
– Nhiều thằng quái vật vẽ đẹp hơn tôi. Nhưng nếu được giải ba cũng không tệ.
– Cố gắng lên! Nếu được giải thì nhớ khao mình nhé! Mình dễ tính lắm, nộm bò khô hoặc miến trộn là được rồi!
Tôi lắc đầu:
– Không. Nếu có tiền, tôi sẽ dùng vào việc khác, ăn uống làm gì?
Linh xụ mặt:
– Èo! Ki bo thế! Có tiền mà không khao bạn bè à? Muốn mình trù ẻo cho hết đoạt giải không?
Tôi đáp lời:
– Vì nếu có tiền, mình sẽ tặng quà cho Linh…
Đúng lúc ấy, đèn giao thông chuyển màu xanh, hàng trăm chiếc xe rồ ga và Linh không nghe được lời tôi nói. Em nhổm người lên hỏi:
– Hả? Tùng nói gì cơ?
Thực tình, để thốt ra câu vừa rồi, tôi đã dồn toàn bộ can đảm lên thanh quản. Suốt năm cấp hai, tôi xưng mày tao chí tớ với Linh, lên đại học thì toàn gọi là “cô”, để tới bây giờ, khi đối diện em và gọi tên em, tôi lại thấy ngượng nghịu vô cùng. Giá như là tiếng Anh với đại từ nhân xưng chỉ có “I” và “you”, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Nhưng đây là tiếng Việt, là thứ ngữ pháp thể hiện thái độ người nói qua đại từ nhân xưng. Đan Mạch, rắc rối quá! – Tôi chửi thầm.
Nhưng tôi quyết không để mọi chuyện trôi đi chỉ vì tiếng ồn của xe máy như phim. Đây là cuộc sống của tôi và tôi phải tỏ tình. Đợi đến khúc đèn đỏ thứ hai, Linh hỏi tôi:
– Ban nãy Tùng nói gì đấy?
Tôi đáp lời:
– Mình nói nếu có tiền, mình sẽ tặng quà cho Linh.
Qua gương chiếu hậu, tôi có thể nhìn rõ gương mặt của Linh. Em nghe thấy lời tôi nói, em biết tôi đã thay đổi cách xưng hô. Song em chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên hay ngượng ngùng, chỉ hỏi tiếp:
– Sao phải làm thế?
Tôi hít vào, thở ra; cuối cùng, cái cần đến đã đến. Ban đầu, tôi hơi lưỡng lự, nhưng rồi sự hiếu thắng đã thôi thúc tôi phải mở miệng:
– Nếu mình bảo là vì mình thích Linh thì sao?
Đường phố vẫn ồn ào tiếng xe máy, tiếng ô tô, nhưng tôi biết Linh đã nghe rõ câu trả lời của tôi. Bởi vì em không hỏi lại. Bởi vì em… im lặng. Trong mắt em, tôi là thằng bạn ngồi cùng bàn hồi cấp hai, một thằng chọi con ham mê điện tử hồi cấp ba, một anh chàng hay rủ em đi café hồi đại học. Và khi cái thằng đó mở miệng tỏ tình, em có cảm giác khó xử, âu cũng bình thường. Tuy nhiên, em im lặng lâu quá nên tới khúc đèn đỏ thứ ba, tôi bèn “gợi ý”:
– Mình vừa nói rồi đó.
Linh chỉ “Ừm” một tiếng, rất khẽ, như thể cơn gió thoảng qua tai tôi và rồi em lại im lặng. Thà em cười hay nói “Mày đùa bà à?” còn đỡ. Đằng này, em cứ im lặng như thể tôi đã làm em tổn thương sâu sắc. Thôi ngu rồi, nói sai chỗ nào đây? – Tôi lẩm nhẩm lại lời tỏ tình của mình, cố gắng tìm ra điểm khiếm khuyết. Trong lúc tôi còn mải phân tích chữ nghĩa, Linh chợt cười rộ:
– Thì mình cũng thích Tùng mà!
– Hả? – Tôi hỏi lại.
– Thì mình bảo mình cũng thích Tùng. Thích nhau thì mới thành bạn được, đúng không?
Cái đ…! – Tôi lẩm bẩm. Nói như em thì chẳng hóa ra tôi và thằng Choác mến thương nhau mà thành bạn bè lâu năm hả? Nghe gai cả người! Tôi liền nói:
– Không, không phải tình đồng chí kiểu đó! Mình thích Linh kiểu khác, tức là trên mức “thích” ấy!
– Tại sao lại thích? – Linh hỏi.
Câu hỏi này y hệt câu hỏi thời cấp hai. Nhưng tôi không thể trả lời như thời ấy: vì em xinh, học giỏi và nhà giàu. Tôi yêu em vì một lý do: sự tồn tại của em làm tôi biết yêu. Đơn giản vậy thôi. Tất nhiên, tôi không thể phát ngôn những gì mình nghĩ mà phải lược đi những yếu tố sến sẩm:
– Thích là thích thôi. Sao phải có lý do?
Tôi không trả lời trực tiếp nhưng thông điệp rất rõ ràng, tôi muốn làm bạn trai của Linh. Trước vấn đề này, em tỏ thái độ bằng cách tiếp tục im lặng. Tôi nôn nóng:
– Mình có cơ hội chứ?
Linh vén những sợi tóc vương trên mặt, em cười:
– Mình chưa bao giờ nghĩ chuyện đó cả.
– Không có cơ hội nào à? – Tôi thất vọng.
– Ừm… thực ra… nếu Tùng đoạt giải vẽ, mình sẽ nghĩ lại. Tùng định tặng mình cái gì đó à? Đoạt giải đi đã!
Bụng tôi như có trống đánh chiêng khua rổn rảng. Phải, tình yêu nào mà chẳng có thử thách? Nếu Linh muốn tôi chứng tỏ tài năng của mình xứng đáng với em, tôi sẽ làm. Tôi không biết chơi đàn, nấu ăn hơi kém, nhưng vẽ thì được. Song để chắc chắn, tôi hỏi em thêm lần nữa:
– Thật hả? Sẽ nghĩ lại thật hả?
– Ừm, mình sẽ nghĩ lại. – Linh gật đầu.
Khỏi phải nói lúc đó tôi vui sướng cỡ nào. Niềm vui đỗ đại học còn khướt mới sánh được với niềm vui này. Cuối cùng, sau ngần ấy năm, Linh đã cho cơ hội. Và dĩ nhiên, tôi sẽ không để nó vuột khỏi tầm tay. Vẽ ư? Không chỉ là giải ba, không chỉ có mỗi 3 triệu! Phải hơn thế! – Tôi tự nhủ.
Để lại một bình luận