Phần 41
Nhưng người tính chẳng bao giờ bằng trời tính. Có lẽ ông trời quyết không để mưu đồ đen thui như mực của tôi trở thành hiện thực. Sau Tết, tôi không có thời gian để thở vì… ăn. Ngày hôm nay lên nhà ông bác ăn, ngày hôm sau sang nhà ông cậu ăn, ngày hôm kia đến lượt gia đình tôi tiếp khách. Loắng ngoắng vậy mà mất non hai tuần, tôi hầu như không trốn đi đâu được. Mà được hôm tôi rỗi rãi thì Linh lại bận việc gia đình với lý do tương tự. Nửa tháng sau đó, kế hoạch đi chơi của tôi cũng đi tong vì thời tiết.
Ai bảo mùa xuân Hà Nội đẹp? Toàn mấy ông nhà văn nhà thơ bố láo! Không mùa nào ở Hà Nội tệ hại bằng mùa xuân, trời mưa lâm thâm suốt tuần, nhà thì ẩm phơi áo quần không khô. Cái thời tiết này chỉ khiến người ta cố thủ trên giường, dựng chăn gối làm lô cốt mà thôi.
Năm ấy, trời nồm khá lâu, đến lúc sinh viên bắt đầu học kỳ mới, kiểu thời tiết khó chịu ấy vẫn chưa chấm dứt. Mọi dự linh đi chơi với Linh của tôi vẫn chưa thực hiện được. Những lúc như thế, tôi đành nhắn tin cho Linh như để chắc chắn rằng em vẫn nhớ đến mình:
“Mấy hôm nay có đi chơi đâu không?”.
“Mưa thế này đi đâu chứ? Đi học rồi nằm nhà đắp chăn đọc truyện thôi! ^^”.
“Đọc truyện gì thế? Hentai à?”.
“Đấm chết giờ! Mà cuối tuần này chắc không đi xem phim được rồi. Mưa quá!”.
“Thôi đợi khi nào hết nồm thì đi.”.
“Ơ… đợi hết nồm á?”.
“Ra đường giờ bẩn lắm! Hay cô muốn đi?”.
“Ơ không. Vậy cũng được. Đợi hết nồm vậy.”.
Thực ra nếu Linh muốn đi xem phim thì dù trời sập, tôi cũng đèo em đi. Nhưng trời mưa vừa lạnh vừa bẩn, Linh ngồi sau xe tôi chỉ tổ bẩn áo, bẩn luôn cả sắc đẹp của em. Thế nên tôi nghĩ em cứ nằm nhà đắp chăn là ổn, đỡ phải phơi mình giữa giá rét, mà da càng thêm trắng, tiện thể bổ dưỡng cho nhãn quan của mình về sau. He he he!
Nhưng nữ thần may mắn không hề đoái hoài với tôi, dường như bà ta đã quẳng tôi vào tay gã thần xui xẻo. Học được một tuần thì trường tôi thông báo sinh viên đi thực tập quân sự, thời gian kéo dài khoảng một tháng. Oái oăm ở chỗ cái ngày bắt đầu cũng là lúc thời tiết bắt đầu tạnh ráo. Thế này là sao? Tại sao lúc tôi có thể đi chơi với Linh, trời lại mưa? Còn khi trời tạnh, tôi phải đi thực tập? Nói theo ngôn ngữ của giới trẻ bây giờ thì tôi chỉ còn biết thốt lên: Định Mệnh. Đây chính là Định Mệnh mà ông trời sắp đặt. Tính ra, suốt từ ngày gặp lại Linh, tôi đã lỡ hẹn với em không biết bao nhiêu lần. Điều này khiến tôi lo lắng vô cùng. Nhưng lo lắng chẳng ích gì bởi trường đã ra lệnh và tôi bắt buộc phải đi.
Những ngày tập quân sự cũng không có gì đáng nói, ngoại trừ một chuyện là tôi luôn tận dụng thời gian để nhắn tin cho thằng Choác. Thường thường là lúc lên giường đi ngủ vì giờ này nó mới đi làm thêm về. Tôi kể lại sự tình cho thằng Choác. Nó cũng bó tay trước vận số nhọ hơn mõm chó của tôi, chỉ biết an ủi:
“Thôi ở ngoài tiền tuyến cứ yên tâm chiến đấu, tôi ở hậu phương sẽ lo cái Linh giùm đồng chí.”.
“Con bà mày! Thế bây giờ tao phải làm sao?”.
“Tao cũng chịu mày luôn rồi. Tùy cơ ứng biến thôi. Mà ông làm gì phải bi quan thế? Tươi lên, không tán được nó thì tán con khác! Thiếu mẹ gì gái?”.
“Nhưng tao lo quá! Mấy lần lỡ hẹn đi chơi rồi, liệu nó có ghét tao không?”.
“Ghét thì không, nhưng chán thì có.”.
“Cái đ…! Thế tao phải làm sao?”.
“Thì cứ nhắn tin cho nó! Đừng dày quá, hai ba ngày một lần thôi! Nhắn nhiều gái nó ghét, nhắn ít nó bảo đếch quan tâm nó, thế nên chú cứ vừa vừa cho anh.”.
“Ờ, biết thế.”
Cuộc nhắn tin kết thúc và tôi bắt đầu nhắm mắt ngủ. Nhưng chỉ vài phút sau, tôi nhận ra điện thoại sáng đèn. Thằng Choác vừa gửi tin nhắn mới, mở ra đọc thì nó ghi thế này:
“Tao thấy mày quan trọng hóa vấn đề quá. Nếu mày không tán được con Linh thì sao? Mày sẽ tán con khác chứ?”.
Nếu bạn còn nhớ, cái ngày mà tôi với thằng Choác đi ra hồ Tây, nó có hỏi tôi một câu rằng nếu không theo nghiệp vẽ thì tôi sẽ làm nghề gì khác? Giờ đây, nó lại hỏi tôi một câu hóc búa tương đương.
Nếu không thể yêu Linh, liệu tôi có thể yêu ai khác?
Ngay lúc ấy, tôi cũng chưa thể hình dung viễn cảnh tán gái thất bại. Tôi là đứa hiếu thắng. Tôi chơi game để thắng, không phải giải trí. Tôi tham dự cuộc thi vẽ để có giải thưởng, không phải tham dự chơi chơi. Và tôi tán gái để người con gái ấy thuộc về mình, không phải thằng lăng nhăng đem gái ra làm trò đùa. Với bản tính cứng đầu, tôi trả lời thằng Choác:
“Làm đếch có chuyện tao không tán được cái Linh chứ?”.
“Ờ, ờ. Biết thế.”.
Theo lời dặn dò của thằng Choác, cứ ba ngày tôi lại nhắn tin cho Linh một lần. Việc nhắn tin hơi khó vì đợt thực tập này thi hành kỷ luật rất nghiêm, đứa nào bị bắt gặp nhắn tin trong giờ ngủ sẽ phải ra ngoài hành lang chống đẩy một trăm lần. Nhiệm vụ trên được giao cho thằng bí thư của trường. Thằng bí thư này lại thuộc dạng thích bắt bớ để lập công trạng. Nó rất bựa. Nó không bao giờ bắt bạn nó hay mấy thằng máu mặt mà chỉ nhằm lũ mặt mũi thư sinh trói gà không chặt như tôi. Lớp tôi lại chẳng có thằng đầu bò nào nên nó rất khoái đảo tới đảo lui nhằm bắt bớ mấy thằng con trai hoặc đi chọc ghẹo bọn con gái.
Mỗi tối, thằng bí thư cùng đám bạn của nó lại cầm đèn pin đi soi từng phòng, điệu bộ nghênh ngang như bọn sao đỏ hồi cấp một. Tôi tin chắc rằng nền giáo dục này đã sai lầm khi đẻ ra hai thằng con quái thai là sao đỏ và bí thư đoàn. Nhằm đối phó thằng bí thư chó săn, tôi phải tắt chuông điện thoại, tắt cả rung, chỉ để sáng đèn rồi lựa chỗ tối nhất mà nằm. Được cái những thằng bạn cùng phòng cũng nghịch điện thoại nên bảo vệ nhau rất kỹ. Một thằng được cử ra canh, hễ nghe thấy tiếng bước chân của thằng bí thư, nó lại thì thào:
– Chó đến! Chó đến!
– Con gâu gâu đến đấy!
Thế là suốt đợt thực tập ấy, chẳng đứa nào trong bọn tôi bị bắt chống đẩy cả.
Đúng như lời thằng Choác, tôi đã quá bi quan. Linh vẫn trả lời tin nhắn của tôi đều đều. Em kể chuyện về môn học mới khó nhằn, về quy định học tín chỉ và em phải thức tới sáng để đăng ký vào hệ thống tín chỉ chạy chậm như rùa bò. Tôi kể cho em nghe về thằng bí thư gâu gâu, vụ tập huấn lăn lê bò toài trên nền đất nhão nhoét vì mưa. Linh không có vẻ gì là bực bội vì những lần thất hứa của tôi. Tôi nghĩ em vẫn thông cảm và luôn chừa cơ hội cho mình.
Cho tới ngày cuối cùng của kỳ huấn luyện quân sự, Linh nhắn tin cho tôi:
“Tùng về hôm thứ năm chứ gì? Vậy thứ bảy đi café nhé?”.
Tôi đọc tin nhắn, mắt mở to chữ A, mồm há rộng chữ O, trong lòng vừa ngạc nhiên lẫn phấn khích. Từ trước tới nay, Linh chưa bao giờ chủ động mời tôi đi café. Suốt chín tháng trời kể từ ngày gặp lại, đây là lần đầu tiên em chủ động mời tôi. Còn tôi chưa chuẩn bị tinh thần cho việc này! Răng đánh lạch cạnh, tay chân bấn loạn, tôi nhắn tin lại:
“Thật á? Nhưng có chuyện gì thế?”.
“Bí mật, đến rồi sẽ biết! ^^”.
Úp úp mở mở là bản tính của Linh. Tôi cá rằng em lại bày ra trò gì đó tương tự chiếc khăn len. Nhưng kệ, dù là gì đi chăng nữa, tôi cũng cảm thấy vui khôn tả. Cuối cùng thì chín tháng đánh trận đã thắng lợi, dù thiệt hại không hề nhỏ.
Để lại một bình luận