Phần 43
Tối hôm ấy, tôi đi lòng vòng chục con phố mới lết xác về nhà. Tôi ngồi lên bàn, mở máy tính và… vẽ. Nhưng chỉ mở vậy thôi chứ tôi chẳng làm gì, thậm chí không cả trả lời tin nhắn của thằng Choác. Tôi đang cố lý giải mình đã sai lầm ở chỗ nào và tại sao Linh chỉ coi tôi là bạn. Hay em giận tôi vì không đưa em xem phim. Đã nói rồi, hôm ấy bẩn lắm, đi chỉ khổ em chứ tôi đâu có ngại? Bão cấp mười tôi còn chẳng ngán nữa là mấy cơn mưa phùn tí ti đó! Tôi chẳng ngại cái mẹ gì hết! Tôi…
Tôi không biết nữa…
Thấy chân tay mình bấn loạn như sắp đập phá cái gì, tôi bèn mở nhạc rồi lấy giấy bút ra vẽ. Tôi cố gắng vẽ lại bức tranh tặng Linh năm nào như để níu kéo, như mong em thay đổi suy nghĩ. Vẽ một lúc, tôi chợt nhận ra bức tranh này không hề giống bức tranh năm xưa. Tôi vò nó, quẳng vào thùng rác rồi vẽ bức thứ hai. Nhưng bức thứ hai, bức thứ ba rồi bức thứ ba mươi, tôi vẫn chẳng thể vẽ đúng.
Có những thứ đã thuộc về quá khứ và tôi không bao giờ được thấy nó thêm lần nữa.
Tôi nhìn ra bầu trời qua ô cửa sổ. Vẫn bầu trời ấy, vẫn khung cảnh ấy, nhưng trong mắt tôi, nó chỉ là một màu xám trộn lẫn vệt đen của những tầng mây dày đặc.
Trái tim của tôi ở đâu giữa tầng mây ấy?
Bốn năm trước, em cất giấu trái tim của tôi.
Bốn năm sau, em vẫn không cho tôi tìm thấy nó.
Tôi buông bút vẽ, đôi mắt lang thang trên trang giấy thứ ba mươi mốt. Giấy trắng tinh, vô hồn, vô cảm xúc, hệt như tâm hồn tôi lúc này. Chỉ còn lại tiếng hát mà gã vocal của Sonata Arctica cứ rót vào lòng tôi. Gã hát mà như bày tỏ cõi lòng của gã với tôi vậy.
Trong những câu chuyện cổ tích, người ta để ý về hoàng tử và công chúa. Không ai để ý tới thằng hề ngày đêm ở bên công chúa cả.
Khi thất tình, đàn ông có khóc không?
Khi thất tình, đàn ông không khóc, chỉ buồn. Buồn vô hạn, như đại dương mênh mông không bến bờ.
Năm 2 đại học, Hoa Ngọc Linh có bạn trai – một tình yêu chính thức và đàng hoàng, không phải kiểu yêu đương chíp hôi của thời học sinh. Chính thức và đàng hoàng nghĩa là anh chàng (hoặc cô nàng) có thể thông báo với mẹ mình như vầy: “tối con không ăn cơm nhà đâu, đi ăn với bạn gái (hoặc bạn trai) nhé!”. Chứ đứa nào đang tuổi cấp hai cấp ba mà nói câu ấy, không ăn mấy phát bạt tai mới lạ. Ít nhất là điều trên đúng với thời của tôi chứ với các thế hệ sau này, tôi nghĩ nó chẳng còn mấy chính xác nữa.
Con người là thứ sinh vật dễ bị ám ảnh bởi sự “đầu tiên”. Nhiều gã nói rằng họ nhớ cô gái đầu tiên mà họ trao tình cảm. Phụ nữ cũng vậy, nhưng người đầu tiên của họ phải là một anh chàng có quan hệ tình cảm chính thức và đàng hoàng. Thế nên ông nào hôn được con gái hoặc có mối tình thời học sinh thì hãy bớt hoang tưởng, các cổ chẳng nhớ mấy ông đâu! (Ở đây tôi loại trừ những thằng đã abcxyz con gái khi còn đang tuổi học sinh). Khỏi nói đâu xa, Hoa Ngọc Linh là ví dụ điển hình. Khi tôi đề cập câu chuyện hôn trộm năm lớp 7, em lại tỏ ra khá ngạc nhiên, như thể phát hiện một câu chuyện thú vị:
– Lâu quá rồi, Tùng vẫn còn nhớ cơ à?
Là vậy đó! Rõ ràng Linh chẳng ấn tượng gì về cái chuyện mà tôi cho là “ấn tượng” hết!
Cuộc tình giữa Linh và anh chàng trí thức tên Trung kia kéo dài gần một năm, tôi không chắc lắm. Vô số lý do để người ta yêu nhau và cũng muôn vàn vấn đề làm tình yêu tan vỡ. Nhiều năm trôi qua, tôi vẫn chẳng hiểu tại sao họ chia tay. Khi kể cho tôi nghe về mối tình đầu “chính thức và đàng hoàng” đó, em toàn nói chuyện vui, vui tẹt ga và chẳng có tí buồn nào luôn! Em kể tới đâu, tôi ghen tị tay Trung trí thức đến đó.
– Hồi hè mình với Trung đi phượt. Ừ, hắn có chơi với hội bạn phượt nên mình đi cùng. Mỗi lần đi là khoảng… ờm, sáu người, mình không nhớ lắm, trai gái đủ cả. Vườn quốc gia Ba Vì, Mộc Châu, Cao Bằng… mình đi cả rồi. Lúc đầu mẹ không cho đi, mình phải nhờ Trung sang xin hộ. Thế mà được đấy! Mẹ bảo hắn đứng đắn tử tế, lại có trách nhiệm. Trung sang nhà mình nhiều, bố mẹ mình quen mặt hắn luôn mà! Hồi Tết dương, bố mình còn rủ hắn ở lại uống rượu nữa!
Nghe em kể, tôi đoán được phần nào nguyên nhân khiến em thích anh chàng kia. Ngay từ năm nhất đại học, mỗi lần café, Linh đều nhấm nháy chuyện phượt. Ngày nay, những cô gái luôn đầy năng lượng và khát khao, khác xa những cô gái thời xưa. Họ tiếp nhận nhiều tri thức hơn, đọc nhiều thông tin hơn từ báo chí và Internet. Họ hình dung hôn nhân là điểm kết thúc của tuổi trẻ, số khác tiêu cực hơn thì cho rằng hôn nhân là ngục tù núp dưới bóng truyền thống xã hội. Tuổi trẻ đẹp và không dài – họ hiểu điều đó sớm hơn những gã con trai còn mải cày game online hoặc đương mải nhậu nhẹt. Họ muốn những năm tháng ngắn ngủi ấy trở nên đáng nhớ theo cách của mình.
Với Linh, em muốn phượt, và anh chàng tên Trung cho em thỏa ước nguyện. Khỏi cần bày binh bố trận, chiến thuật chiến lược như tôi, thằng cha đó chiếm cảm tình của Linh bằng cách rủ em đi phượt. Hắn cung cấp thứ mà em hằng ao ước và sau một tháng, em đáp lại tình cảm của hắn. Con bà nó đúng một tháng! Trong khi tôi vật vã chín năm mười tháng mà chẳng xơ múi được gì! Đời bất công, quá bất công! Grào!
– Thế từ hồi chia tay đến giờ, Linh còn gặp thằng cha ấy lần nào nữa không?
– Cũng có, không nhiều lắm. Từ hồi ra trường mình chưa nói chuyện với hắn lần nào.
Và rồi Linh im lặng, ánh mắt tạm rời xa hiện tại và tìm về hoài niệm tình đầu tươi đẹp. Có thể cái tay Trung trí thức không quá tử tế và đứng đắn như bề ngoài, nhưng nói gì đi chăng nữa, Linh sẽ nhớ hắn và rất khó để quên. Tình đầu mà! Đôi chút ghen tị, đôi chút tò mò, tôi hỏi Linh một câu mà tôi biết chắc em sẽ từ chối trả lời:
– Thế tóm lại là vì sao chia tay? Uống rượu với bố vợ rồi mà vẫn không ăn thua à?
Linh cười, chỉ cười vậy thôi. Tôi cũng chỉ hỏi cho vui và không mong chờ lời giải đáp. Nhưng một lát sau, bỗng nhiên em nói:
– Tại hắn cứ đòi mình tốt nghiệp xong là làm đám cưới luôn. Mình không thích thế và bảo hắn nghĩ xa quá. Mình nói đợi khi kiếm được việc làm rồi tính tiếp thì hắn không chịu. Thế là cãi nhau!
– Chia tay luôn? – Tôi hỏi.
– Cũng không hẳn. Về sau mình với hắn cố làm hòa, nhưng quan điểm sống khác quá, đành chia tay thôi.
Trước câu trả lời của em, tôi vừa thấy bình thường lại vừa ngạc nhiên. Bình thường vì chẳng có cô gái nào đang tuổi yêu đương đã tính ngay chuyện cưới. Ngạc nhiên vì tôi cứ ngỡ Linh sẽ giữ chuyện đó như bí mật riêng, vĩnh viễn không kể với đứa con trai khác. Thời gian thực quá khắc nghiệt, nó đủ sức biến những kỷ niệm đẹp đẽ trở thành chuyện phiếm, hoặc ít nhất là không còn riêng tư nữa. May mắn cho gã Trung trí thức là em không nói xấu anh ta sau lưng. Em không giống nhiều cô gái khác hễ cứ hở ra là bôi xấu tình đầu của mình, như thể những thằng đấy là đám mù dở tốt số vớ được công chúa như mấy cổ vậy.
À, đọc tới đây, chắc bạn đang hỏi khi Linh chia tay, liệu tôi có tiếp tục theo đuổi em không? Dĩ nhiên là có và nó không phải chuyện gì vui vẻ. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy biết ơn thời gian. Thời gian quá khắc nghiệt, đến nỗi nó đủ sức biến câu chuyện buồn thành chuyện hài và tôi có thể kể cho Linh nghe mà không ngại ngùng hay xấu hổ. Phiền nỗi mấy chuyện kiểu đấy hơi nhiều và tôi chẳng biết bắt đầu từ đâu. Nhân lúc Linh vẫn đương mải nhớ nhung tình đầu, tôi rút điện thoại di động, vờ như trả lời một tin nhắn quan trọng, nhưng thực chất là thu mình vào nội tâm. Tâm trí tôi bừa bộn nào ký ức nào kỷ niệm, tôi cần sắp xếp chúng về chỗ cũ.
Vì mải dọn dẹp đầu óc mình, tôi không để ý Linh đã quay về thực tại từ lúc nào. Em bỗng lên tiếng:
– Tùng bận à?
– Hả? À, không! – Tôi đáp lời, ngón tay vẫn vờ như bấm phím điện thoại – Bạn nhắn tin rủ tối đi chơi ấy mà!
Em chăm chú nhìn tôi, như thể tò mò muốn coi tôi nhắn tin cho ai. Tôi hơi nóng lưng, bèn cất ngay điện thoại. Không đợi tôi mở miệng, Linh liền nói:
– Mình hỏi cái này được không?
– Ờ thì cứ hỏi, rào trước đón sau ghê thế?
– Có bao giờ Tùng ghét mình không?
Tôi nở nụ cười méo xệch, em hỏi câu này khó quá! Tôi không thân thiết với em tới độ có thể nói thẳng rằng “lắm lúc ghét vãi ra!”, song lại chẳng đủ xa cách để buông một câu khách sáo “làm gì có chuyện đấy?!”. Chậc! Đàn bà là chúa hỏi khó! – Tôi tặc lưỡi rồi trả lời thành thực:
– Có, thực sự là có.
– Những lúc nào vậy? Nói mình nghe được không?
Có bao giờ bạn ghét người mình yêu không?
Tôi khẽ thở dài. Những dòng ký ức vốn đã ngăn nắp, giờ Linh lại bắt tôi lôi ra, thực phiền phức. Mà câu chuyện tôi sắp kể sau đây có hơi nhục một tí.
Để lại một bình luận