Phần 6
Cõng Tiểu Ly đi vòng và vòng vèo quanh khu trung tâm thương mại, chán, Tiểu Ly lại đòi về chỗ cũ lấy áo, mẹ, trâu chắc:
– Xuống đi bộ đi, 20 mấy tuổi đầu rồi chứ nhỏ bé gì nữa!
– Tui là Tiểu Ly mà, Tiểu Ly phải nhỏ bộ.
– Thôi vậy gọi là Đại Ly cho đỡ mệt
– Mệt đầu ông.
– Ông cục cứt, lấy áo lẹ đi uống nước, mệt vãi đái.
– Vãi đái còn đòi uống nước.
– Câm mồm đi lẹ đi.
Thấy tôi nạt, Tiểu Ly tí tởn chạy đi lấy áo. Nhỏ này cũng kì, lúc nãy thì khóc tu tu, giờ thì toe toét cười. Nói chung thì nhỏ Ly là đứa dễ tính, không giận dỗi ai quá lâu, mỗi tội lì như quỷ, nghịch lung tung cả…
– Phong Nhi ơi xong gòi nè, đẹp chưa?
– Xin lỗi GD, đời này em nợ anh một lời xin lỗi.
– Đồ dở hơi, mặc vào luôn đi
– Giờ luôn?
– Nhanh không tui vứt đi đấy.
– Ối giời ơi may quá, thế vứt đi.
Tiểu Ly bị trêu, mếu máo la lối om sòm…
– Không chịu đâu Phong Nhi trêu em, uhuhuu, không mặc em không đi nữa đâu, uhuhu…
Đám đông bắt đầu xôn xao bàn tán, tôi lại phải mang tiếng với nhỏ này lần nữa, chết bằm:
– Bạn gái đẹp vậy còn không chịu nữa, đàn ông giờ không tin ai được mà.
– Cô bé về với anh này, anh sẽ mặc – một thằng oắt con mới lớn lên tiếng
– Im mồm đi, ai mua cho cái thứ con nít nhà ngươi, biến điiiiii!
Bị Tiểu Ly quát, thằng nhóc chạy rẽ đất, hãi quá, tôi chộp quả áo mặc lấy mặc để.
Hành tôi nguyên buổi sáng, Tiểu Ly mới chịu về, cơ mà con nhỏ này chả khác gì nhỏ Trân, không trêu tôi chắc chúng nó không đi ỉa được ấy…
– Phong Nhi!
– Hả?
– Mình cưới nhau đi!
– Whattttt???
– Em sẽ sinh cho Phong Nhi một nhóc đẹp trai nè!
– Con lạy mẹ, con nít con nôi nứt mắt ra cưới xin gì?
Tiểu Ly chả buồn quan tâm tôi nói gì, nhỏ vẫn cứ vẩn vơ, cũng chẳng rõ là thật hay đùa nữa…
– Em muốn con trai em sẽ làm diễn viên, em sẽ được khoe về nó trên TV… Cả con gái nữa, em cũng muốn con gái em thật xinh đẹp và đáng yêu, tụi nó chỉ cần sống thật vui vẻ, mẹ Ly sẽ lo tất cả mọi thứ, hì hì.
Thấy tâm trạng Tiểu Ly như vậy, tôi cũng không nói gì, nhỏ là một cô gái tốt, có công việc ổn định, nhà cửa không phải lo, thế nhưng, tôi có cảm giác mình và nhỏ Ly không hợp nhau cho lắm, chả biết nữa, hy vọng là không đúng.
Về nhà với tâm trạng mệt mỏi, mình chả nghĩ được gì, cứ thế mà nằm vật ra giường ngủ, nhỏ Trân thì chẳng biết chạy đâu mất tích. Và rồi, khi tỉnh dậy, chính xác là tôi thấy ngứa mũi nên mở mắt ra. Một bà già gần 30 tuổi đầu đang bóp mũi tôi, thôi kệ đi:
– Aaaaa, Linh hâm, đau anh.
– Anh gì mà anh, trẻ trâu thích làm anh – chị Linh giận dỗi
– Nhớ anh qua đây chơi hả, mới chiều mà? – tôi lơ mơ
– Thôi đi ông tướng ạ, 7h tối hơn rồi, ông ngủ như vậy thì biết gì, dậy tắm ăn cơm đi, mang cơm lên nè.
Bật dậy, tôi ngượng ngùng khi bị chị Linh quản giáo như đứa con nít lên 5…
– Kệ… anh, già còn nhiều chuyện.
– Chị thích, hì hì.
– Còn đau không?
Đưa tay lên bẹo má chị Linh, tôi lo lắng…
– Hết rồi mà Phong nhéo đau lại, chắc nghỉ dạy quá.
– Linh hâm.
– Linh không hâm, Linh xinh.
– Điên rồi, đi tắm đây.
Chị Linh vội vàng nắm tay ngăn tôi lại:
– Không được tắm, phải nghỉ 15p đã, mới ngủ dậy tắm không có tốt.
– Linh hâm nhìn vậy mà rành ghê ta.
– Không có nói chị hâm nữa, chị về đó – cô nàng nhăn nhó
– Vào hang cọp dễ chứ ra khó à?
Tôi đứng dậy, đẩy chị Linh vào tường, giả bộ cúi xuống hôn khiến cô nàng chạy khóc thét:
– Aaaaaaa, chị xin lỗi, đừng mà.
Đuổi được chị Linh đi, tôi mới chui tọt vào phòng tắm. Quái, không biết con nhỏ Trân đi đâu mà để chị Linh đợi nãy giờ. Vừa mở cửa phòng tắm bước vào, đang tự hỏi sao phòng lại mở đèn, và rồi, đập vào mắt tôi, nhỏ Trân đang ngồi… ỉa, fuckk:
– Má mày Trân ơi, mày tha cho tao đi! – tôi chạy vụt ra ngoài
– Chị hai ơi anh hai nhìn trộm em ỉa!
– Câm mồm đi, con khỉ, ỉa đóng cửa vào!
– Hai thấy gì chưa?
– Hồi mày bé tao thấy hoài.
– Nhưng bây giờ khác, thấy gì chưa?
– Rồi.
– Thấy gì vậy? – nhỏ Trân mếu thấy rõ
– Thấy thúi.
Bị trêu, nhỏ Trân đạp cửa khiến cái cửa đập vào lưng tôi…
– Mả cha, mày chùi đít chưa?
– Chưa, chùi vào đầu ông nhé, đồ dê.
– Mày không đóng cửa sao tao biết, mẹ mày, gái đứa lớn chả biết ngại.
– Em hỏi thật, thấy chưa?
– Không sao đâu, anh thấy quài rồi, đừng lo.
Tôi xoa đầu nhỏ Trân rồi cúi xuống thơm má nó. Hồi bé hai anh em suốt ngày thơm má nhau, giờ lớn lên thì cãi nhau cả ngày, lâu lâu thấy nó tội tội cơ:
– Anh chưa thấy gì, thật, anh thương mày mà, mày sợ gì?
– Em không biết, bắt đền hai!
– Gì?
– Mai mua Chocolate cho em ăn – nhỏ Trân phụng phịu.
– Rồi, cho mày 5 hộp luôn. Thơm hai cái nào!
Tôi cúi xuống chỉ tay vào má. Nhỏ Trân nhìn vậy chứ nó thương tôi cực, làm gì cũng nhớ đến tôi cả, có gì ngon nó đều phần lại cho tôi. Em gái tôi ra ngoài có lớn mấy, ở nhà vẫn mãi là con bé con của tôi, tôi thương nó nhất nhà đấy:
– Hai nhớ nhen – nhỏ Trân thơm má tôi
– Biết, vào học đi, tắm cái – tôi xoa đầu nhỏ Trân.
Con nhỏ lí la lí lắc chạy vào trong, lâu lâu tôi thấy nó cũng đáng yêu lắm:
– Chị hai ơi học thôi!
Tắm rửa xong xuôi, tôi vác tô cơm tổ bố lên phòng ngồi ăn. Chị Linh bữa nay xinh cực, áo sơ mi trắng, váy kẻ ca rô đen, lại thêm quả kính cận to tướng, nhìn chuẩn mấy bà thím công sở:
– Học đàng hoàng nha Trân không cô Linh nhéo mũi chết.
Chị Linh liếc tôi cười mỉm:
– Lo ăn đi, trẻ trâu!
– Trâu đầu em, già lắm chuyện.
– Chồ ôi đã anh với em rồi cơ, ghê!
Nhỏ Trân hóng hớt:
– Tự hai của Trân xưng chứ chị không có đâu.
– Linh hâm!
– Huh?
– Anh yêu em, muoahzzzz!
Chị Linh hơi đỏ mặt, quay đi chỗ khác:
– Hai khùng đó Trân, kệ đi!
Ăn uống đề huề, tôi tót lên giường ngắm Linh hâm của tôi đang chăm chú dạy học. Hôm nay hình như thực hành trên đàn nên nhỏ Trân cứ liếc cây đàn miết. Một lát sau chị Linh đánh thử bài Kiss The Rain nổi tiếng của Yiruma cho nhỏ Trân nghe. Công nhận người đã xinh lại còn đánh đàn hay:
– Hay quá, người yêu Phong đó! – tôi vỗ tay bồm bộp
– Dở hơi – chị Linh lè lưỡi trêu tôi
– Bủm!
– Gì thế Trân, mày rắm à?
– Không, nhưng nghe hai ông bà như này tí nữa là tôi buồn ỉa thật.
Quê xệ, tôi quay mặt đi chỗ khác, vờ bấm điện thoại. Tiểu Ly ban nãy có nhắn tin cho tôi mà quên trả lời. Càng ngày tôi càng cảm thấy ông trời đang đùa giỡn mình. Cứ khi nào tình cảm của tôi với Tiểu Ly đang tiến triển, ông ta lại ném chị Linh vào đầu tôi khiến cái tình cảm ấy lung lay dữ dội, ôi mà, bài này, Forever in Love của Kenny G kìa, cha mẹ ơi, hay quá đi thôi, Linh hâm của tôi. Bài này tôi nghe bản kèn quen rồi, cơ mà nghe Piano thấm quá, không biết Linh có thổi kèn được không nhỉ? Í hí hí, kì quá:
– Hay ghê, Linh hâm giỏi!
– Chứ sao, Linh xinh nên Linh giỏi.
– Chả liên quan gì.
– Kệ chị, chị thích ấy.
Nhỏ Trân lại hắng giọng:
– E hèm, chắc mai tôi cần thêm một trợ giảng để dạy tôi trong lúc cô giáo đang mải mê tán trai quá.
– Chị đâu có, tại hai mà.
– Trân đi lấy nước uống đi
Nháy mắt với nhỏ Trân, ý tôi muốn mượn chị Linh của nó mấy phút thôi mà:
– Chị Linh bảo trọng nha!
– Hả? – chị Linh ngơ ngác
Nhỏ Trân đi rồi, tôi mới tót sang ngồi cạnh chị Linh khiến cô nàng hơi ngượng:
– Linh hâm!
– Gì?
– Bày anh đánh Forever in Love đi!
– Không bày.
– Đi mà, Linh xinh đẹp.
– Gọi chị bày cho!
Tôi thích gọi chị Linh là em hơn, mỗi lần gọi thế, chị Linh đều nhăn nhó, đáng yêu lạ:
– Chị Linh hâm, bày em đi!
– Không hâm, lại!
– Chị Linh xinh đẹp đáng yêu, bày em với!
– Qua đây.
Chị Linh chỉ tôi mất hơn nửa tiếng, rút cục quên mất là không có sheet nhạc, nên tôi bị dập te tua:
– Sai, nốt này trước!
– Chậm thôi, nhanh quá!
– Lại quên rồi, quá tệ.
Chán nản, tôi tót lên giường lại:
– Thôi, anh chịu, Linh hâm dữ quá.
– Hứ, học hành chểnh mảng, mách mẹ luôn.
– Méc đi, hôn chết đấy.
Chị Linh sửa soạn đồ chuẩn bị ra về, ủa quên:
– Ai rước em qua đây vậy Linh?
– Em đi nhờ xe bạn… á quên, chị đi nhờ bạn – bối rối, chị Linh đỏ bừng hai bên má
– Yeah, thành công bước đầu, haha.
– Chị về đây.
Chị Linh giận dỗi bỏ xuống dưới khiến tôi chạy đuổi muốn sút quần:
– Anh chở em về ha?
– Không cho.
– Đi mà, Linh xinh.
– Gọi chị đi.
– Em chở chị Linh về nhoeee.
– Đi thôi, hì hì.
– Đúng là đồ… bà già.
– Chị thích, lêu lêu.
Chả buồn cãi cọ với bà già này, tôi hì hục dắt xe ra ngoài. Bữa này Linh hâm mặc váy, vậy nên phải ngồi chếch sang một bên, với cả phải ôm eo tôi không lại cắm đầu xuống đất:
– Ôm anh vào không ngã này! – tôi lắc xe qua lại làm chị Linh chao đảo
– Aaaa, đừng, tha cho chị đi mà!
– Linh hâm nhát cáy!
– Linh xinh, Linh chả thèm hâm.
– Đi này!
Đường từ nhà tôi đến nhà chị Linh không xa mấy, đi chừng 15p là tới. Chị Linh nhà cũng khá giả, cơ mà tại sao không đi xe nhỉ:
– Linh!
– Dạ? – chị Linh bấm điện thoại, giật mình trả lời tôi.
– Dạ nữa, sướng, hehe.
– Quên, gì hả trẻ trâu?
Định hỏi vụ xe cộ, cơ mà thấy kì kì nên thôi, mình chuyển sang trêu chị Linh, cho Linh mếu, Linh mếu đáng yêu hơn Trân mếu với cả Ly mếu nhiều:
– Anh yêu em, hehe!
– Phong hâm.
– Linh cũng hâm.
– Cắn đấy.
– Nếu cắn anh có thể giải quyết nỗi buồn của em, anh có thể nát người cũng được.
– Dở hơi – chị Linh đấm tôi thùm thụp vào lưng
– Á á á, sát phu!
– Suốt ngày trêu chị, ghét Phong lắm ấy.
Chị Linh cứ cười mãi, người đâu cười khỏe thế, có ngày đi vấp rớt nguyên hàm răng cho mà xem:
– Thằng tát em tên gì vậy Linh, nó là?
– Hắn tên Mạnh, con trai đối tác làm ăn của bố chị, bố chị giới thiệu chị cho hắn ta. Ban đầu hắn cũng hiền lành, đối với chị rất tốt. Nhưng mà giờ lộ bản chất rồi, cứ quản thúc chị, khó chịu!
– Có anh đây, nó đụng vào Linh là anh đấm nó chết.
– Hì.
Chị Linh im lặng, cũng chẳng bắt tôi xưng em nữa, có lẽ, hiện tại, chị Linh chưa muốn tiến xa trong bất kì mối quan hệ nào, hơn nữa, chúng tôi quen nhau chưa được một tuần, hơi đâu mà tin được. Chở chị Linh về đến nhà cũng hơn 10h đêm. Khổ, con gái người ta đẹp người đẹp nết, chả bù con nhỏ Trân nhà mình, đã lì còn bựa:
– Bái bai trẻ trâu, chị về ha, mai rảnh đón chị nhé!
– Cả đời cũng được, hehe. Mà Linh hâm!
– Hả?
– Anh yêu em, muoahzzzz.
– Khùng vừa thôi, về không trễ kìa, chị vào đây – chị Linh tủm tỉm cười, dấu hiệu tốt, haha
– Không hôn từ biệt anh à? Sao em nỡ…
– Dở hơi.
Chị Linh đóng cổng, tôi cũng quay đầu bỏ về. Ngày hôm nay dài vãi đái, bao nhiêu là chuyện. Với hai cô nàng lắm chiêu này bên cạnh, chả biết tấm thân nhỏ bé này của tôi có thể chịu bao lâu nữa.
Từ trong sâu thẳm, tôi luôn muốn sẽ có một cô vợ đáng yêu, không cần gì cả, chỉ cần đáng yêu thôi, còn lại tôi sẽ gánh hết. Và hiện tại, tôi nghĩ Tiểu Ly sẽ là người thích hợp nhất với tôi, còn hợp nhau hay không thì tính sau. Chị Linh đáng yêu thật đấy, cơ mà tôi chỉ sợ mình sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc sống của Linh, sợ thằng Mạnh đao kia sẽ quấy rầy Linh, Linh buồn, tôi cũng chẳng vui.
Tôi đâu ngờ rằng, nỗi lo của mình lại đến sớm như vậy, bất ngờ và khó xử, cả hai người con gái ấy lại gặp nhau trong hoàn cảnh vô cùng éo le. Tối hôm đó…
Để lại một bình luận