Phần 11
Thật sự thì hơn 1 tuần quen biết, tôi thấy Linh khá hiền, đúng chuẩn… bà già luôn. Không bao giờ khiến người khác khó chịu, lâu lâu lại đáng yêu một tẹo, nhưng như vậy là đủ để tôi không thể toàn tâm toàn ý với Tiểu Ly được rồi.
Nhỏ Ly thì lì, với cả nhỏ cũng nghĩ là chị Linh sẽ im lặng cam chịu, hoặc chí ít là nhỏ sẽ bực mình bỏ đi, vậy nên vừa ngồi vào bàn, nhỏ đã chọc ngoáy:
– Hai vợ chồng đi ăn rủ tui chi vậy, về cho rồi.
– Về luôn đi, nhiều lời.
Không phải tôi nói đâu, chị Linh đấy:
– Nhìn gì, thấy hiền bắt nạt à, chị lớn hơn cô đấy nhé, ăn nói cẩn thận đi.
– Sao… sao mà…
Khỏi phải nói, Tiểu Ly tức 1 thì ngạc nhiên đến 10, nhỏ không hiểu, cả tôi cũng không hiểu, cái bà chị hiền như cục đất của tối hôm qua đâu, sao lại đanh đá như này, hay là tại tôi nói nhỉ?
Tiểu Ly im lặng, chắc đang triển khai chiến thuật mới, hoặc là quê cha nó rồi không nói được gì. Riêng chị Linh thì vẫn vui cười sau khi nạt cho con nhỏ Ly một trận. Chị Linh xoa đầu tôi:
– Sao đấy, ăn đi, hay để chị đút cho nè.
– Linh hâm.
– Phong hâm luôn.
– Đanh đá.
– Không hiền nữa, hì.
– Anh yêu em, chụt chụt.
Lại một lần nữa Linh hâm chả nói gì, cứ ngồi cười rồi lại cắm cúi nhặt rau ăn. Tất nhiên là tôi với chị Linh chỉ thì thầm thôi, chứ mà lớn tiếng anh yêu em mà để nhỏ Ly nghe thấy thì đến ông nội tôi cũng không né nổi cái đĩa bò né đang xèo xèo trên bàn kia úp thẳng vào mặt.
Nhận thấy không khí có phần nặng mùi… nhầm, nặng nề, tôi sủa:
– Thôi mọi chuyện bỏ qua, ăn uống đi, nay Phong đại hiệp khao.
Nhỏ Ly lớn giọng, chị Linh đáp. Chị Linh to tiếng, nhỏ Ly cũng đâu thể bỏ qua. Cơ mà mỗi người họ chỉ có 1 đối thủ thôi, tôi có tận 2 cơ, vừa mới mở mồm ra, cả 2 cô nàng đã quát tướng lên khiến tôi hụt tay chạm thẳng vào cái chảo nướng bò, má ơi tay con:
– Qua cái gì mà qua, im đi! – cả 2 đồng thanh.
Thấy vừa giống nhau, hai cô nàng lại im lặng và cắm cúi ăn. Nhận thấy tình hình khá căng thẳng, tôi lớn giọng gọi nước để hai bà cô hạ hỏa, không thì thành Phong né chứ không phải bò né nữa đâu:
– Chị ơi cho em 3 chai Coca.
– Không uống – chị Linh nạt
– Không uống luôn – Tiểu Ly cũng y chang.
Tôi ỉu xìu
– Cho em 1 chai thôi chị ơi.
Khoảng độ chục phút sau đó, tôi cứ ngồi hút ống hút rột rột ngắm hai bà cô của tôi liếc nhau với độ bén hơn cả katana Nhật. Chả ai nói câu nào, nhưng uế khí đằng đằng, y như trong nhà cầu ấy, thối và khắm:
– Xong chưa, mình đi chơi đi, bữa nay rảnh…
– Không đi – lại đồng thanh, hai cô nàng này giận dỗi cũng y hệt nhau, hài quá.
Tôi thở dài ngao ngán, lặng lẽ đi ra tính tiền, bỏ mặc hai bà hoàng hậu ở lại với nhau. Và khi vừa quay lại, thì:
– Phong Nhi, đi chơi với em!
– Phong đèo chị về đi, tối chị đi diễn nữa.
Khi bạn chọn người yêu ấy, bạn phải, à không, bạn nên chọn một cô nàng hiền một chút, ngoan một chút, và hơn cả là biết chăm lo cho cuộc sống, chứ không phải là cô nàng chỉ ăn bà chơi. Hôm nay, trận đấu tạm kết thúc, phần thắng thuộc về chị Linh, đơn giản vì bà ấy không đi xe, thế nên tôi phải chở bà ấy về thôi, tôi đâu muốn lơ Tiểu Ly chứ:
– Ly à, anh chở chị Linh về trước rồi anh quay lại, chị Linh không đi xe nên…
– Đi chơi với bà í luôn đi, không thèm.
Tiểu Ly giận dỗi đi thẳng ra ngoài sau khi chị Linh xoáy cho một câu đau điếng. Mẹ, bà chị này cũng đanh đá lắm chứ không phải dạng vừa đâu:
– Bái bai em Ly, hy vọng em Ly đi xe cẩn thận, đừng nóng quá mà phi xuống sông nhé, hì hì.
– Đồ bà già, im đi.
– Đồ nhóc con, về đi.
Hai bà cô cãi nhau ỏm tỏi làm tôi phải giải tán ngay lập tức, không dân phòng đi qua gô cổ lại thì bỏ mẹ.
Tách hai cô nàng ra, lúc này, Tiểu Ly đã bỏ về, chỉ còn lại tôi và chị Linh đang chuẩn bị lượn. Bà chị này tính ra cũng thất thường lắm, vừa mới cãi nhau xong đã cười toe toét rồi. Đúng là con gái, phải quen thân rồi mới biết được:
– Linh hâm!
– Huh?
– Lên anh chở về.
– Ừm, hì hì.
Bà chị này không nhoi như nhỏ Ly, nhưng mà mỗi tội phớt lờ hơi nhiều, tôi cứ nói đến đoạn cãi nhau hay nhắc đến Tiểu Ly là im thin thít, còn kêu bà ấy hâm là y như rằng, đốp lại ngay:
– Linh hâm!
– Kệ chị, chị ghét Phong.
– Anh yêu em, thơm má anh cái đi.
– Này thì thơm với hôi.
Chị Linh tát tôi cái bốp, tí nữa thì đâm đầu vào giải phân cách:
– Má tí chết, sao tát anh?
– Hư chứ làm sao.
– Thôi tát anh cũng được, miễn là em yêu anh, anh có thể làm tất cả cho em vui.
– Vậy tung vào cột điện đi.
– Này này, không đùa nhé.
– Chị chả đùa, đồ xạo.
Tôi không quan tâm ai nói tôi xạo, người tôi yêu mà nói thế, tôi đời nào để im. Lấy đà, rú ga, tôi phóng thẳng xe theo hướng hôn vào cái cột điện khiến chị Linh hốt hoảng ôm chặt tôi, í ới:
– Aaaaaaaa, đừng mà.
Tôi đâu có ngu, tôi 23 tuổi rồi, tôi chỉ giả vờ thôi, phanh hết cả rồi ạ, chỉ được cái miệng, đúng là đồ bà già:
– Bữa nay Linh hư lắm biết không?
– Chị xin lỗi, đừng giận chị đó – cô nàng phụng phịu, lại đáng yêu rồi
– Không được mếu, cười xem nào, Linh hâm của anh chả bao giờ mếu cả. 2 3 cười!
– Hì hì.
– Linh à!
– Gì vậy?
– Anh yêu em, thơm má này.
– Đồ hâm.
– Hâm yêu em.
Chị Linh lại im lặng, người gì cứ cười rồi lâu lâu lại im, rõ chán, mà bà ấy toàn im vào lúc gay cấn, làm tôi quê mất mấy chục cục luôn:
– Phong này!
– Hả?
– Tối chị diễn đi xem không?
– Hẹn hò à?
– Cứ cho là vậy đi, hì.
– Nói em yêu anh rồi anh đi.
– Chị ghét em, lêu lêu.
Lần này đến lượt tôi im, chẳng phải chị Linh đang cố tình tạo điều kiện cho tôi hay sao đây. Chả biết nữa, hy vọng là tôi cảm nhận đúng, chứ rủi mà bà ấy chỉ xem tôi là “em trai” thì tôi thề ỉa không bao giờ rửa đít.
Hôm nay hai cô nàng cãi nhau ỏm tỏi, tôi như này là bênh vực chị Linh hơi quá đúng không nhỉ. Nhưng mà rõ ràng là chị Linh không có đi xe, tôi phải theo chị Linh là đúng rồi, hơn nữa, nhỏ Ly là đứa gây sự trước, ai đúng thì tôi bênh thôi, chuẩn không cần chỉnh luôn, chỉnh là không chuẩn nữa… bỏ mẹ tôi đang nói cái gì vậy nhỉ:
– Linh!
– Gì nữa đó?
– Hát anh nghe đi!
– Bài gì?
– Ừm… bài gì buồn buồn đi.
– Khùng, đang nhiên đang lành nghe nhạc buồn.
Chị Linh nói vậy chứ vẫn nghêu ngao hát cho tôi nghe, bài “về đâu mái tóc người thương” của chế Quang Lê:
– Hồn lỡ sa vào đôi mắt Linh… Thầm ước nhưng nào đâu dám nói… Bên Linh sao tình xa vạn lý… Lặng nghe tiếng pháo tiễn Phong đi cầu u u u u u…
– Này này hát cho nghiêm chỉnh nhé!
– Hì hì, chị quên lời rồi, cho ca sĩ nghỉ ngơi ạ.
– Linh hâm quá đi Linh à.
– Nhưng có người thích Linh hâm.
– Ai?
– Chả biết.
– Hâm.
Và như một sự sắp đặt của số phận, à không, thật ra là ba mẹ chị Linh sắp đặt, quên quên. Vừa về đến cửa, tôi đã thấy thằng Mạnh đao đang nói chuyện với ba mẹ chị Linh, trông thân mật tợn. Tổ cha cái thằng mất dạy này nó còn dám vác mặt chó đến đây, đánh chị Linh chưa đủ à, con chó này:
– Phong ơi!
– Hả?
– Chờ hắn đi rồi chị vào, Phong về trước đi.
– Có anh đây, em sợ gì nó, để anh vào với em, sẵn hỏi cưới luôn, hí hí.
– Tự kỉ – cô nàng cười mỉm
Tôi nắm tay chị Linh dẫn vào trong, đường hoàng và chậm rãi. Tôi cúi đầu khi ba mẹ chị Linh trông thấy, dù gì cũng nên tạo ấn tượng chút đỉnh:
– Con chào hai bác ạ.
– Cậu là? – Mẹ chị Linh thắc mắc, nhìn đẹp quá, hèn gì con gái xinh vậy.
Không đợi chị Linh đáp, tôi đã vồ lấy, à không, tôi không phải chó, tôi không vồ, ý tôi là giành nói, tôi thấy mặt thằng Mạnh đao biến sắc, tôi khoái:
– Dạ con là người yêu Linh ạ.
– Ơ… – Mạnh đao há hốc mồm
– Ơ quả mơ, người lớn nói chuyện xen vào thế à. Linh, xích nó vào đi em!
Thằng trẻ trâu nổi đóa, nó định lao vào tẩn tôi:
– Mày thích chết à thằng chó?
Tôi đâu có ngu, tôi chui ra sau lưng chị Linh núp, á há há:
– Linh ơi cứu anh, nó đánh anh kìa. Sợ quá đi à.
Nhận thấy hai thằng trẻ trâu có vẻ hơi bị manh động, ba chị Linh quát lớn:
– Thôi! Đây là chỗ cho hai cậu chửi nhau đánh nhau à? Thôi ngay!
Tôi thè lưỡi trêu nó thì bị chị Linh nhéo mũi:
– Thôi đi, nhây quá.
– Linh cười gì hả Linh, ôi đáng yêu chưa kìa, ôi giồi ơi, ai mà dễ thương thế không biết.
Chị Linh đỏ mặt, cười mỉm, đánh tôi bôm bốp vào lưng:
– Im đi, hâm.
– Hì hì.
Công nhận tôi trẻ trâu hơn cả thằng Mạnh đao, rõ ràng là đấng phụ huynh đang đứng kia mà tôi dám trêu chọc tiểu nữ ngọc ngà của họ như vậy, đúng là gan cùng mình:
– Cậu Phong này, tôi có chuyện muốn nói với cậu – mẹ chị Linh gọi tôi
– Dạ vâng con nghe ạ.
– Cả Mạnh nữa, hai cậu lại đây. Linh lên phòng đi.
Chị Linh nhăn mặt, không ổn rồi:
– Mẹ ơi, mẹ, con không thích hắn ta đâu.
Bác trai có vẻ là hiền hơn, ông lên tiếng trấn an khi nhận thấy tôi có vẻ hơi lo lắng:
– Không có gì đâu cậu trai, vợ tôi chỉ dặn dò đôi chút thôi mà. Linh cứ đứng đấy bố bảo.
– Dạ vâng ạ.
Chị Linh rón rén chạy lại sau lưng tôi, giờ thì hai năm rõ mười nhé thằng đao kia:
– Ừm, tôi không khó khăn gì với con bé Linh, nó lớn rồi, chuyện chồng con cũng phải tính, nhưng tôi không muốn cả hai cậu khó xử…
– Cậu Mạnh đây thì là chỗ quen biết với nhà tôi, lại có công việc ổn định… Cậu Phong thì…
– Dạ con đang làm thiết kế bên công ty H ạ, công ty phần mềm của Úc – tôi khoe.
– À vậy ra cả hai đều có công việc tốt cả. Vậy thì mọi trách nhiệm của tôi là xong, giờ thì Linh, chọn ai là quyền của con, bố mẹ không trách cũng không ép buộc con. Tương lai sau này của con là do con quyết định…
Chị Linh bối rối ra mặt, hai tay đan vào nhau một cách sợ sệt. Có vẻ bà chị hay cười này chưa xác định được tương lai của mình đến đâu, hoặc là bà ấy chả thích thằng nào cả. Tôi nắm tay chị Linh, mỉm cười trấn an:
– Cười cái xem nào!
– Hì.
Chị Linh buông tay tôi ra, dõng dạc:
– Bố mẹ, con chưa nghĩ đến chuyện đó ạ, anh Mạnh rất tốt với con…
– Tốt gì mà tốt, nó mới đánh em đấy Linh.
Bác trai gằn giọng, quả này cho mày chết cha mày thằng đao:
– Cái gì cơ? Cậu dám đánh con gái tôi?
Chị Linh như tôi nói đấy, hiền lắm, biết nghĩ lắm, chả bao giờ muốn làm hại hay đổ lỗi cho ai cả:
– Không có đâu bố ạ, hiểu lầm thôi, hì hì. Anh Mạnh rất tốt với con nhưng con không thích bị quản giáo như vậy… Ưm… Phong… anh Phong thì quan tâm con, với cả cũng tốt nữa, nhưng con nghĩ là con cần thời gian ạ.
Anh? Cái gì thế? Anh, ôi mẹ ơi anh, Linh hâm gọi tôi là ANH, á á á á á chết mất thôi…
– Vậy được rồi, tao với mày sẽ cạnh tranh công bằng, ok?
– Công công cái nhà vệ sinh, mới ỉa chưa rửa tay này có bắt không?
Mạnh đao lớn lối, đưa tay ra định bắt, nghe thấy tôi hù lại rụt tay về, bố cái thằng bê đê mà cứ thích tán gái. Mả mẹ thằng này nó nghĩ Nhiếp Phong như tôi lại đi bắt tay với cái loại ngu học tiểu nhân như nó hay sao trời, còn lâu đi, bố ỉa vào mồm mày:
– Mày tránh xa Linh ra, không đừng trách tao…
– Trách làm sao?
– Đừng trách tao… kéo Linh đi chỗ khác.
– Đồ trẻ ranh.
– Đồ đầu… đất.
– Mày nói ai? – Lại nổi máu giang hồ rồi
– Hẳn là không phải tao rồi, à há.
Lúc này thân sinh phụ mẫu của chị Linh đã vào nhà, vậy nên tôi đếch rảnh mà nói chuyện với cái thằng ngu như Mạnh đao, tôi kéo chị Linh đi ra xe, lấy giỏ xách, trả chị Linh về chuồng, ý lộn, về nhà:
– Linh hâm!
– Linh chả hâm.
– Thế ai hâm?
– Linh chả biết.
– Vênh vênh cái mặt thơm cho cái đấy.
– Linh chả thè…
Chẳng đợi chị Linh nói dứt câu, tôi đã cúi xuống hôn má cô nàng. Ôi con gái mà bị hôn trộn trông yêu không chịu được ấy, mặt mũi đỏ gay cả, nhăn nhó phụng phịu thấy tội luôn:
– Phong… dê.
– Ui Linh hâm ngại ta ơi, dễ cưng quá đi ò, anh yêu em, chụt chụt.
– Đau chị, đừng nhéo má nữa, vài bữa mặt mập ú luôn đó.
– Nói yêu anh đi rồi anh tha.
– Linh chả yêu ai, Linh xinh, Linh không hâm.
– Chả liên quan.
– Linh xinh là liên quan hết.
– Bướng này.
Tôi lại bẹo má chị Linh. Và bộ phim tình cảm sến sụa kinh khủng khiếp của hai đứa chúng tôi đã phải kết thúc để nhường chỗ cho một bộ phim tâm lý kinh dị sắp sửa diễn ra. Nó bắt đầu khi bác trai tiến lại và:
– Hai cháu ở lại ăn bữa cơm với gia đình nhé, Linh vào phụ mẹ đi con. Khà khà, không ngờ hôm nay tôi lại thành vua Hùng kén rể. Hay, hay…
Tôi cũng chẳng nghĩ nổi, tại sao mọi chuyện lại xoay chuyển một cách chóng mặt như thế, rõ ràng là tôi đã nghĩ hết mọi tình huống rồi, nhưng Mạnh đao, nó không đơn giản như tôi nghĩ…
Để lại một bình luận