Phần 26
Vội vàng, tôi phóng với tốc độ của giải lư hương mở rộng, tôi tìm đến nhà chị Linh, cái căn nhà mà tôi chỉ có kỉ niệm với mỗi một căn phòng ấy. Thế nhưng, cái số tôi nó đen như chó mực, chẳng bao giờ tôi có được niềm hạnh phúc trọn vẹn cả, à mà khoan, thật ra thì chả bao giờ hạnh phúc với tôi được kéo dài quá lâu, cứ vụt đến rồi vụt đi hệt như những cơn gió chiều, tuy mát nhưng thường chỉ lưới qua.
Tôi không biết chị Linh đã quay về hay chỉ là tôi đang quá sức mở mộng để rồi lại tưởng tượng ra những thứ không đáng có. Ngồi gục xuống bên kia đường, tôi đăm chiêu suy nghĩ về những chuyện xảy ra. Đáng ngờ nhất là thái độ của con bé Trân, thường ngày nó không bao giờ nấu ăn cả, thiệt sự là từ trước đến nay, mỗi khi mẹ tôi đi vắng, ba tôi sẽ là người đảm nhận công việc bếp núc, thế mà hôm nay, tôi lại thấy cái món gà nấu bia sở trường của chị Linh với cái mác là “mẹ dạy” của nhỏ Trân. Còn nữa, sáng nay, nó có qua phòng tôi, nó bảo là tìm sách, nhưng thế quái nào, cái con khỉ này có bao giờ chịu đọc sách đâu cơ chứ, mà định mệnh phòng tôi toàn tạp chí Playboy chứ làm quái gì có quyển sách nào. Xâu chuỗi các sự việc lại với nhau, cộng thêm cái bản nhạc piano ban sáng, tôi có thể khẳng định rằng không phải vô cớ mà con nhỏ lại đi làm mấy cái chuyện tào lao bí đao đó, rất có thể chị Linh đã trở về và… well, ai biết được, có thể chị Linh đã thực sự hôn tôi sáng nay thì sao.
Quay trở về nhà, tôi quyết tâm phải làm rõ mọi chuyện, cứ để thế này, tôi cứ bị ngứa ngáy kiểu gì ấy.
Nhóc Trân thì đang xem phim phò gì đó trên máy tính, gãi đít cứ rồm rộp:
– Ê con kia!
– Gì vậy?
– Nói thật đi, tao biết rồi!
– Biết vụ gì?
– Chị Linh về rồi đúng không?
Trong khoảnh khắc, tôi thấy con nhỏ hơi ngạc nhiên, nhưng rồi lại trở về với cái gương mặt nhầy nhụa quen thuộc:
– Chắc vậy, ahihi!
– Tao đùa mày đấy à, nói thật đi, xin mày đấy!
Tôi làm ra vẻ thành khẩn dữ lắm, cơ mà con nhỏ vẫn không mảy may lay động. Hoặc cũng có thể là tôi đã tưởng tượng quá nhiều, chị Linh vẫn không xuất hiện, chỉ là con bé nó cũng nhớ chị Linh như tôi, vậy nên nó bày trò vậy thôi mà.
Tôi trở về phòng, gục mặt xuống gối và lại… khóc, thật sự là tôi không muốn khóc một tí nào cả, thế nhưng nước mắt chả hiểu sao cứ thế tuôn rơi, rơi thật nhiều. Chưa bao giờ tôi thấy mình vô dụng và yếu đuối như lúc này, tôi có thể đánh nhau, có thể làm bất cứ thứ gì, vậy mà chỉ vì một cô gái, tôi đã trở nên bê đê xăng pha nhớt như vậy. Nhưng tôi cũng không trách chị Linh, tôi chỉ trách bản thân tôi, tại sao lại quen chị Linh, tại sao lại không quan tâm gì đến cảm nhận của chị Linh, không quan tâm đến những gì mà thằng Mạnh đao đã hù dọa, tại sao, hả tôi?
Và rồi, giấc mơ ấy, lại kéo đến, tôi lại thấy chị Linh đang ngồi cạnh tôi, chị Linh vuốt tóc tôi rồi hôn tôi thật nhẹ. Tôi choàng người tỉnh dậy, với tất cả sức lực, chị Linh vẫn ở đó, mỉm cười, ánh mắt đẫm lệ, nhìn tôi, trìu mến:
– Linh, phải em đó không?
– Chị đây, chị về với gấu này, hì.
Tôi ôm lấy người con gái của tôi vào lòng, tôi cảm nhận sự ấm áp nơi cô ấy và mùi hương quen thuộc tôi đã đánh mất quá lâu:
– Sao em đi mà không nói gì cho anh hết vậy?
– Chị xin lỗi, chị không thế nữa đâu.
– Em biết là anh nhớ em nhiều lắm không?
– Chị cũng nhớ gấu con của chị, hì hì.
– Cười vừa thôi, trai nó mê đấy.
– Linh chỉ cười với gấu con của Linh thôi, Linh chả cần ai hết.
Chị Linh hôn tôi, nụ hôn nhẹ nhàng, say đắm, nụ hôn lại một lần nữa… đánh thức tôi dậy. 3h sáng, tôi vẫn năm yên, một mình, và chẳng có ai… bên cạnh. Đã lâu lắm rồi tôi mới tỉnh giấc lúc sáng sớm như vậy, không một tiếng động, không một ánh đèn, tôi thấy mình thật cô đơn và lạnh lẽo. Sẽ chẳng còn một bà già sẽ đắp lại mảnh chăn cho tôi khi tôi tỉnh giấc, sẽ chẳng còn một cô nàng thích dụi đầu vào ngực tôi mà nhõng nhẽo. Tôi nguyện đánh đổi tất cả để có em một lần nữa, thế nhưng, mong ước ấy, phải chăng, đã quá xa rồi.
Mặc vội chiếc áo, tôi phóng xe ra đường, tôi chẳng muốn mình có một chút thời gian rảnh nào, khi đó, tôi lại nhớ chị Linh thôi.
Tôi rong ruổi khắp những con phố, tôi cố gắng đảo mắt khắp nơi để tìm hình bóng quen thuộc ấy. Nhưng không, mọi thứ vẫn tối tăm và mờ mịt, chẳng có một ai, ngoài tôi, đuổi theo những dòng suy nghĩ không có hồi kết.
Chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào, tôi lại phóng xe tới nhà chị Linh, chỉ như một thói quen. Tôi không nghĩ được gì trong đầu và cũng chẳng có hy vọng gì về việc chị Linh sẽ trở về cả, chỉ đơn giản là tôi muốn ngắm nhìn, muốn đưa mình vào cái thế giới đã quá xa ấy, muốn được nhớ lại ngày xưa, nhớ lại những khoảnh khắc mà chúng tôi vẫn còn ở bên nhau.
Nhưng rồi… căn phòng ấy,,, sáng đèn, nếu là nhà khác, tôi có thể đã đặt câu hỏi, tại sao 3h sáng mà đèn phòng vẫn chưa tắt. Nhưng đó là phòng của chị Linh, vậy nên, tôi biết chứ, chị Linh sợ bóng tôi, mỗi khi ngủ đều phải mở đèn mà… Tôi không vào được, vậy nên, tôi cứ ngồi mãi ở cửa, ngắm nhìn, chiếc chuông gió và con gấu bông lại một lần nữa ở trên bục cửa sổ kia, vẫn mỉm cười chào đón tôi như ngày nào.
Tôi thiếp đi lúc nào không biết…
Giật mình vì tiếng còi xe xung quanh, tôi tỉnh dậy, và tôi thấy một chiếc áo khoác đang trùm lên vai tôi. Một mùi hương quen thuộc mà tôi chắc chắn rằng không thể là một ai khác, không thể nào.
Và một bên, tôi thấy vai mình… thật nặng, một mái tóc đen óng ả đang gục lên vai tôi, cái con người bé nhỏ ấy đang lạnh co ro bên cạnh nhưng lại chẳng nỡ làm tôi thức giấc. Một cảm giác lâng lâng khó tả, trời đất như ngừng lại, thời gian cũng thế mà không dám trở mình quay đi. Người con gái ấy đã ở đây, chẳng biết từ lúc nào, cô ấy đã về và sưởi ấm trái tim tôi, một lần nữa.
Bạn có thể hiểu cảm giác của tôi lúc này, bạn nghĩ thử xem, tôi đã tìm kiếm trong nửa năm trời, một cách điên cuồng và vô vọng, rồi đây, đột nhiên, cô ấy xuất hiện, một cách bất ngờ và vô cùng đường đột. Đương nhiên tôi vui, nhưng tôi cũng rất giận, và hơn thế, tôi cũng rất áy náy.
Tôi vui vì người con gái tôi yêu đã trở về bên tôi, lành lặn và không sứt mẻ. Và tôi giận, giận rất nhiều, tôi giận cái cách chị Linh bỏ tôi ra đi, tôi giận cái cách chị Linh không bàn bạc một chút gì với tôi, và hơn tất cả, tôi giận bản thân mình đã không quan tâm đến Linh nhiều như cái cách mà cô ấy nghĩ cho tôi. Nhưng, tôi đã bắt đầu cảm thấy một chút sự áy náy và lo lắng len lỏi trong thâm tâm. Cớ sao chị Linh lại trở về lúc này, khi mà tôi chỉ vừa mới nói lời yêu với Tiểu Ly, cô bạn bé bỏng của tôi thực sự cũng chẳng có lỗi gì cả mà, tại sao tôi lại có thể đối xử với cô ấy một cách vô tình và tàn nhẫn như vậy. Đây cũng không phải là lần đầu tiên, tôi rơi vào tình cảnh này.
Gần một năm trước, khi mà tôi tưởng như mình sẽ nói lời yêu với Tiểu Ly khi chị Linh lúc ấy không có chút phản ứng nào cả. Rồi đột nhiên, chị Linh ngỏ lời với tôi, tôi say đắm trong niềm hạnh phúc trước mắt rồi bỏ rơi Tiểu Ly lại một mình. Tôi cũng tránh né em ấy một thời gian, thế nhưng, em ấy chẳng một lời trách móc, trái lại còn rất quan tâm đến tình địch của mình, là chị Linh. Tôi không có ý nói chị Linh đang là kẻ cố tình phá vỡ hạnh phúc, chị Linh, Tiểu Ly, hay kể cả tôi, cả 3 đều là những con người phàm tục muốn tìm kiếm hạnh phúc cho chính bản thân mình, chẳng cần biết mưa gió bão bùng, chẳng cần biết thiên hạ cười chê, chỉ cần được ở bên cạnh người mình yêu, há chẳng phải là một niềm hạnh phúc lớn nhất rồi hay sao?
Định mệnh thế quái nào hôm nay tôi nói chuyện cứ như mấy ông sub phim kiếm hiệp.
Choàng tay ôm lấy cái thân hình bé nhỏ ấy, tôi hôn lên mái tóc em, tôi đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc mà suốt hơn nửa năm qua, tôi thật sự chưa bao giờ dám nghĩ tới:
– Chị về rồi đây, hì hì.
– Tôi giận cô lắm, tôi không muốn nói chuyện với cô đâu.
– Nhớ gấu lắm, gấu biết không, hức…
Chị Linh ôm chặt tôi, chị Linh khóc thật to, từng giọt nước mắt như từng ngọn lửa thiêu đốt lấy tôi, đau đớn nhưng ấm áp lắm:
– Chả lẽ anh không biết nhớ, em có nghĩ đến cảm nhận của anh không, hả Linh?
– Chị… xin lỗi… huhuh… chị cũng không muốn như vậy đâu… hức…
– Thôi ngoan, nín đi, có gấu con ở đây, khịt… đây rồi, không ai làm hại Linh được hết, không một ai.
Tôi cũng khóc, nhưng tôi không khóc thật to, tôi biết mình là đàn ông, tôi phải là chỗ dựa cho bà chị mít ướt của tôi, tôi không được yếu đuối nữa, đã đến lúc phải mạnh mẽ lên rồi:
– Linh à, Linh là của ai?
– Linh của gấu ạ, hì hì.
– Gấu của ai nhờ?
– Chả cho ai hết, của Linh hâm.
Hai đứa tôi lại ôm nhau, lại cùng khóc, cùng cười. Cuối cùng, sau hơn nửa năm mòn mỏi đợi chờ, tôi cũng tìm được, à không, chính xác là, chị Linh đã quay trở lại với tôi, một cách không thật sự tình cờ:
– Em về khi nào?
– Chị về… ưm… 1 tuần rồi. Ban ngày chị sợ gấu qua tìm chị nên chị chỉ về nhà lúc khuya.
– Giỏi quá nhỉ, trốn anh lâu thế rồi vẫn thích trốn.
– Không phải, tại… vì…
– Sao chứ?
– Trân kể cho chị… là gấu… với cô Ly đang… thân lắm, chị sợ… hai người lại cãi nhau…
Chẳng để cho chị Linh nói thêm câu nào nữa, tôi ôm lấy cô nàng, thật chặt:
– Anh cũng đã cố gắng để quên em, anh lừa dối bản thân mình bấy lâu nay, anh tự cho rằng nếu có Tiểu Ly, anh sẽ quên em, nhưng… thực sự thì hơi khó. Cứ thấy nhóc Trân nó chơi đàn là lại nhớ cái bà già này, lâu lâu ngồi đọc tin nhắn tự nhiên muốn khóc dễ sợ, hahaa.
Chị Linh vẫn vậy, vẫn ngoan và vẫn hiền, chị Linh dụi đầu vào ngực tôi như ngày xưa. Cô nàng níu chặt lấy tôi, như sợ ai cướp mất:
– Rồi sao hôm nay lại xuống đây?
– Chị biết… gấu… nhớ chị mà, hì.
– Thế cô không nhớ tôi hả?
– Gấu nhớ chị gấu chỉ đi từ nhà sang đây, chị nhớ gấu nên chị từ Bắc vào Nam này, đủ chưa?
Nhắc đến Bắc Nam, tôi lại nhớ đến chuyện của mẹ chị Linh và thằng Mạnh đao:
– Mẹ sao rồi?
– Mẹ khỏe rồi, gấu đừng lo, mẹ với bố đang đi thăm ông bà, một tháng nữa mới vào.
– Còn, Mạnh đao, nó đâu?
– Anh Mạnh…
– Sao?
– Bố mẹ bắt chị… cưới anh Mạnh.
Thật tình, lúc đó, tôi chỉ muốn tìm Mạnh đao và giết chết nó ngay, tại sao chứ, chỉ vì một chút ơn nghĩa mà làm tình làm tội con gái của mình như vậy sao:
– Cái gì… cơ?
– Gấu đừng giận, chị không lấy anh ta đâu.
– Nhưng mẹ em, mẹ giận liệu bệnh có làm sao không?
– Chị không biết, chị không muốn mẹ buồn, nhưng chị cũng không muốn làm trái lòng mình.
– Vậy được rồi. Chỉ cần anh và em bên nhau, chúng ta sẽ không sợ gì cả, chỉ sợ cùng đau bụng một lúc thôi, nhà anh có mỗi phòng vệ sinh…
– Thôi đi, thô bỉ vừa thôi.
Chị Linh lấy tay lau nước mắt, cười tươi, cô nàng ôm chầm lấy tôi, không nói gì cả. Nhưng tôi biết, chỉ mình chị Linh đồng ý là chưa đủ, quan trọng là bố mẹ vợ tương lai sẽ thế nào với tôi, liệu có phải như trong phim, tôi và chị Linh sẽ lại cùng nhau cao chạy xa bay? Nhưng thôi bỏ mẹ, hình như tôi quên đi làm rồi:
– Chết cha quên mất quá giờ đi làm rôì, em có đi làm không để anh chở đi luôn.
Chị Linh của hôm nay không còn giống như chị Linh của nửa năm trước, tức là luôn nghĩ đến người khác nữa, chị Linh chỉ quan tâm đến tôi thôi:
– Không đâu, không cho! – Chị Linh nhõng nhẽo
– Đi làm mà, không ai nuôi Linh?
– Không mà, gấu của Linh chứ đâu phải của công ty, không cho đi làm.
Tôi lại ngồi xuống cho chị Linh níu lấy:
– Này này, không phải biết tôi thương là cô bày trò đâu nghe chưa?
– Hôm nay chị cũng nghỉ, gấu chở chị đi chơi đi, được không?
– Đi đâu giờ, có quái gì mà chơi… À thôi, để xin nghỉ phép vài ngày, dẫn em đi Vũng Tàu chơi nhé!
– Dạ, hì hì, gấu đi đâu chị đi đó.
Tôi không biết mọi người thấy thế nào, cơ mà tôi có thể cam đoan là dù có trải qua bao nhiêu khó khăn gian khổ hay bất cứ cái quái gì khốn nạn trên cuộc đời này, chị Linh của tôi vẫn cứ đáng yêu thôi, chẳng ai có thể thay thế được đâu:
– Vậy lên lấy đồ đi, mình đi 4 ngày, hay thích chơi nguyên tuần?
– Chị ở nhà chán lắm, thôi đi cả tuần đi.
– Vậy lên sửa soạn đi, để anh xin nghỉ đã, à mà, gấu của Linh lên trưởng phòng thiết kế rồi này!
Chị Linh cười tít, hai tay véo hai bên má của tôi, cứ như tôi là thằng nhóc 5t thật vậy:
– Ôi gấu con của chị giỏi quá, sau này chị không cần đi làm nữa, ở nhà gấu con nuôi, hì hì.
– Anh muốn 1 trai 1 gái.
– Thôi đi tránh ra để chị lấy đồ, lại dê.
Linh hâm định một mình lên phòng thay đồ, xong nghĩ tới nghĩ lui bèn quay lại kéo tôi lên chung, chắc thấy tôi ngồi cả đêm ngoài đường cũng xót ruột, gấu con của Linh mà, Linh thương lắm, ghen hả:
– Lên phòng nằm nghỉ để chị nấu đồ ăn sáng cho, cả đêm ngổi ngoài đường không biết lạnh hả?
– Vì Linh hâm, anh có thể làm tất cả…
Tưởng cô nàng sẽ cảm động, ai dè quay sang nạt tôi như tát nước:
– Thôi đi, chị nói không có cãi, lên phòng nằm nhanh lên.
– Đanh đá nhất vịnh Bắc bộ.
– Tôi đanh đá đấy, gấu con của tôi bị ốm thì tôi bảo, đi nhanh.
Tôi cũng hơi mệt, gì chứ ngủ ngồi mệt là đúng thôi, ỉa ngồi xổm cũng mệt. Mà khoan, tôi đã mất chị Linh một lần rồi, tôi không thể để mất chị Linh một lần nữa. Nghĩ là làm, tôi quay phắt lại, chạy xuống bếp, vòng tay ôm chị Linh từ phía sau, tựa cằm lên vai nàng, trông tình cứ như phim Hàn Quất:
– Sao lại xuống đây rồi, chị nói giờ gấu không thèm nghe chứ gì?
– Không phải.
– Chứ làm sao, cứ như con nít vậy, hì – chị Linh xoa má tôi
– Sợ Linh bỏ đi, sợ lắm.
– Chị nói không nghe là chị đi cho coi.
Tôi mếu xị, lần đầu tiên mà một cô gái khiến tôi phải trở nên nhỏ bé như vậy, cứ như mẹ tôi ấy:
– Thôi mà, không cần gì đâu, cần Linh thôi, Linh đừng có đi đâu hết.
– Gấu con ngoan, nghe lời chị này, lên phòng nằm nghỉ một tẹo có đồ ăn sáng, hì hì.
Cực chẳng đã, tôi lại bò lên phòng nằm. Đã lâu lắm rồi, tôi mới lại có cảm giác vui như hôm nay, không chỉ là vui đơn thuần thôi đâu, bạn có thể tưởng tượng, ngay lúc này, tôi có cảm giác như muốn bay lên vậy, tôi muốn làm tất cả những thứ gì điên rồ nhất, tôi muốn hét thật to cho cả thế giới biết rằng, tôi đang cực kì hạnh phúc, chỉ cần chị Linh, tôi sẽ có thể làm mọi chuyện.
Nhưng còn Tiểu Ly thì sao, tôi phải ăn nói thế nào với em ấy đây, hả tôi?
Để lại một bình luận