Phần 34
Linh đối với tôi có thể nói là một người rất quan trọng. Chị Linh có thể đa tình, nhưng tôi đảm bảo, chị Linh chưa làm gì tổn hại đến tôi cả, chỉ tại tôi hay suy diễn và thích đào bới quá khứ mà thôi. Tôi không muốn nói xấu chị Linh nhưng thật sự thì tôi không thể nào thoát khỏi cái sự ám ảnh đó, vậy nên tôi và chị Linh không thể nào tiếp tục ở bên nhau nữa, chia tay âu cũng là cách giải quyết hợp lý nhất. Thế nhưng tôi đâu thể ngờ, tất cả những điều mà tôi vẫn nghĩ là “sự thật” đó, tất cả những gì mà tôi chỉ được nghe từ một phía để rồi kết luận chị Linh là một con người giả tạo, tất cả những thứ ấy, chỉ là, một sự bịa đặt, một sự suy diễn vô căn cứ và không chấp nhận được.
Vừa đọc được tin nhắn, tôi đã chạy như bay đến chỗ chị Linh. Mạnh đao, cái tên mà tôi đã nghĩ sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời tôi nữa, chẳng hiểu sao, lại xuất hiện và lại quấy rối chị Linh của tôi, à không, không còn là của tôi nữa. 6 tháng qua, tôi cứ nghĩ là Mạnh và Linh sẽ bỏ qua hiềm khích vì ít nhiều thì Mạnh đao cũng đã giúp mẹ của Linh tìm được một bác sĩ tốt giúp bác khỏi bệnh, huống hồ trước đó mâu thuẫn giữa hai người không có gì lớn lắm, nếu là tôi, có lẽ tôi vẫn có thể bỏ qua mà làm lại từ đâu được. Nhưng có vẻ chị Linh không thích Mạnh đao thì đến cuối cùng cũng không thể nào ưa được nó.
Tôi dừng xe trước cửa, thấy bên cạnh là một con ô tô bóng loáng, cửa nẻo thì không quan trọng, tôi vẫn có thể sang nhà bên cạnh leo vào như ngày trước. Thế nhưng, hôm nay, chẳng có ai ở nhà, vậy nên tôi đành hạ mình mà gọi cửa trước, đùa đấy, tôi leo vào vì cửa chính không đóng. May mà sáng sớm, người qua lại ít nên đành liều mạng leo vào, họa may có ai bắt gặp tri hô lên một tiếng thì cái thanh sắt kia nó xuyên thẳng vào lỗ nhị của tôi.
Vừa vào trong nhà, đã nghe thấy tiếng lục đục dưới bếp, tôi nhẹ nhàng tiến vào và bất ngờ khi Mạnh đao đang nấu nướng cái gì đó, nồi niêu cứ gọi là tùm lum:
– A anh Mạnh, em chào anh, ahihi.
– Thằng nhãi, sao mày vào đây được?
Mạnh đao hốt hoảng, thiếu điều muốn té đái ở trong quần:
– Em tưởng anh làm gì chị Linh nên em phi cửa vào, mà đúng rồi, chị Linh đâu?
Mạnh đao lộ rõ vẻ mặt có phần mệt mỏi, đừng nói là đêm qua 2 người thức cùng nhau nhé, vậy há chẳng phải nó và tôi vừa hôn gián tiếp hay sao, đậu xanh rau cải:
– Ọe ọe… chết mất… khặc khăc…
– Mày làm cái trò gì thế thằng nhãi?
– Địt mẹ hôm qua mày với Linh ngủ chung à?
Thằng Mạnh không thèm chấp tôi, có lẽ nó nghĩ tôi trẻ con thật, hoặc là nó không thèm tranh cãi vớ vẩn với tôi:
– Không, đêm qua chị Linh của mày bị ốm, nằm bẹp dí kìa, gọi cho tao đến rồi lại bảo là gọi nhầm, tao vừa vào thì nằm vật ra, nóng hổi đấy, lên mà xem, tao còn phải nấu ít cháo cho Linh, không tiện nói chuyện với thằng nhãi con như mày đâu, cút đi.
Cái nồi gì thế, có phải là tôi đang nghe nhầm hay không, thằng của nợ này sao bữa nay lại hiền lành như ông bụt thế kia, lại còn chủ động mời tôi lên thăm chị Linh, rồi thì còn nấu cháo cho Linh, rồi chăm sóc cả tối nữa chứ, cái quái gì đang diễn ra ở đây vậy. Nghĩ có chuyện không ổn, tôi tiến lại gần Mạnh đao và đấm nhẹ lên vai nó một cái, ai ngờ thằng trời đánh nó tặng cho tôi một bợp tai nảy cả đom đóm mắt:
– Thằng nhóc, mày muốn chết à?
– Hóa ra là thật, cứ tưởng đang mơ, thôi ông cứ nấu đi, tôi đi xem Linh như nào.
– Ừm.
Theo tính toán và kinh nghiệm tình trường gần 50 năm của tôi… thằng này nó bị điên, hai là nó đang muốn dụ tôi vào tròng, nó biết tôi và chị Linh đã rạn nứt, thế nên nó đang giả vờ chiếm lấy tình cảm của tôi, để tôi cho rằng nó thực lòng tốt với Linh, để tôi có thể bơm cho nó trước mặt Linh, đại loaị vậy.
Bước vào phòng, tôi thực sự cảm thấy khá tồi tệ khi chứng kiến chị Linh đang nằm trên giường, một cách mệt mỏi và đáng thương, đầu tóc thì rối, môi thì đỏ ửng vì sốt, đã vậy lại còn co ro vì lạnh nữa. Tôi từ từ tiến đến, kéo chị Linh lại gần và cho chị Linh vào lòng, tôi không biết cảm giác lúc này của mình là gì, thế nhưng, tôi muốn khóc, thật sự muốn khóc, tôi không phải là một con người băng giá, tôi thấy người tôi yêu đau, tôi còn đau hơn gấp trăm gấp ngàn lần nữa. Trán chị Linh nóng lắm, chắc cũng phải 39-40 độ. Vừa thấy tôi, chị Linh đã ôm chặt lấy, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo:
– Gấu ơi… chị lạnh lắm…
– Đừng sợ, có em đây, không sao đâu, ngoan.
Chị Linh mỉm cười rồi nằm gọn trong vòng tay tôi, thì thầm:
– Gấu… không ghét chị thật hả?
– Hâm quá đi, em đã bảo là em thương chị, ghét gì chứ.
– Vậy là chị… yên… yên tâm rồi, hì.
– Mạnh có làm gì chị không?
Linh lắc đầu, vẫn ôm chặt lấy tôi, sợ tôi đi mất:
– Không có… không có đâu… anh Mạnh… hụ hụ… chăm chị… cả… tối… tối qua.
– Thôi, đừng nói nhiều nữa, nhắm mắt ngủ đi, em ở đây với chị.
– Hì. Gấu ơi?
– Hử?
– Thôi đừng… đừng ôm chị… cô Ly lại buồn.
Tôi bất giác giật mình, cũng đúng, cái tật của tôi hễ mà thấy cô gái nào trong tình trạng buồn bã chán đời là cái máu chó, à nhầm, máu anh hùng rơm lại nổi lên, lúc ấy thì tôi chả nghĩ được cái quái gì nữa, hây dà. Cơ mà không lẽ chị Linh chị ý lạnh mà tôi đang ôm lại vứt chị ý qua một bên thì có phải là lỗ mãng với cả khó coi lắm hay không, vậy nên, tôi dù có hơi khựng lại nhưng vẫn tiếp tục ôm chị Linh trong tay:
– Thôi bớt nghĩ vớ vẩn đi, em với Tiểu Ly vẫn tốt, chị đừng lo.
– Ừm, chị biết rồi, vậy… chị nằm nghỉ một lát, hì.
Tôi khẽ đưa tay lên vuốt tóc lại cho chị Linh, cái khuôn mặt đáng yêu này, tại sao tôi lại cảm thấy tiếc nuối nhiều đến thế. Có thể tôi không phải là thầy bói, vậy nên tôi không thể nào đoán biết được mọi chuyện đã xảy ra, cơ mà với một chút linh tính còn sót lại, tôi cảm nhận được rằng chị Linh có nỗi khổ gì đó mà không ai biết. Nhưng nói thì nói vậy, tôi cũng không tiện hỏi, mà nếu đã giấu lâu như vậy, giờ tôi mà có hỏi, chị Linh chắc cũng sẽ không thèm giả nhời đâu, vậy nên chỉ có thể từ từ mà tìm hiểu.
Một lát sau, Mạnh đao mang một tô cháo bự chà bá lửa lên, nóng hổi và thơm phức, chả biết thật hay diễn nhưng cử chỉ quan tâm của Mạnh đao với chị Linh khiến tôi an tâm phần nào, có lẽ đây là người sẽ gánh lấy nỗi lo cho tôi chăng:
– Linh ơi, dậy ăn cháo đi, nào.
Mạnh đao lại gần đỡ chị Linh dậy rồi từ từ đút từng muỗng cháo cho chị ý, nhìn hai người lúc này tình hơn cái bình. Thế quái nào chị Linh lại gửi tin nhắn cho tôi nói rằng Mạnh không tha cho chị ý là như thế nào nhỉ, chắc Linh không muốn hoặc là ghét Mạnh, nhưng dù tốt dù xấu, Mạnh đao vẫn quan tâm chị Linh, đó là điều không thể bàn cãi và chối bỏ được. Thanh niên Mạnh ân cần và kiên nhẫn đút cho chị Linh ăn hết tô cháo, rồi uống thuốc, rồi đắp chăn chỉnh gối cho chị Linh nằm ngủ. Thật sự tôi mà không biết lịch sử trước đó, có khi tôi cứ nghĩ Mạnh đao là… bố chị Linh cơ, uầy nhìn cái điệu bộ chăm sóc đó, cô gái nào mà không xiêu lòng cơ chứ. Dù Mạnh đao là một thằng đao, tôi vẫn đặt lại trong nó một chút hy vọng, chút hy vọng rằng nó sẽ là người có thể bên cạnh và bảo vệ Linh, chứ không phải là tát Linh vỡ cả mồm như dạo nọ.
Ngồi chống cằm theo dõi suốt gần nửa tiếng đồng hồ, tôi không nói gì và cũng không muốn làm gì thái quá, tôi chỉ theo dõi và cố gắng đánh giá mức độ thành thật của Mạnh đao trong từng cử chỉ hành động của nó nãy giờ, có vẻ rằng Mạnh đao tuy có hơi baọ lực, có hơi ngu, có hơi mất dạy, có hơi đao, nhưng xét cho cùng, sự quan tâm của hắn ta đối với chị Linh là có thật, cũng phải thôi, đâu vô cớ mà đóng kịch trước mặt người ốm chứ. Đợi chị Linh ngủ hẳn, tôi cùng Mạnh đao xuống lầu:
– Ông Mạnh này.
– Gì vậy?
– Ừm… ông có yêu chị Linh không?
Mạnh đao nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực, nhưng cũng rất nhanh chóng đáp lại:
– Không hẳn, tôi thấy Linh rất đáng yêu, nhưng mà Linh cự tuyệt tôi nhiều lần, nghĩ lại cũng nản quá.
– Tôi không biết ông thấy sao nhưng tôi nghĩ ông và chị Linh rất hợp nhau, dù sao ông cũng thân với nhà Linh rồi, giờ chỉ cần cưa đổ Linh là xong mà.
– Hahaa, nhóc con, cậu nghĩ tôi đã mất cả 2 năm nay mà vẫn chưa ra sao, đâu phải muốn là được.
Trong khoảnh khắc, tự nhiên tôi thấy Mạnh đao… đáng yêu vãi cả đái, đùa, ý là tính cách thôi chứ không phải tôi thích hắn ta nhé, tôi không có gay, thật, tôi là Thích Loạn Luân, không gay không gay:
– Được, tôi sẽ giúp ông với một điều kiện.
– Điều kiện gì?
– Ông phải thương chị Linh, cấm không được đánh chị Linh, phải hy sinh bảo vệ chị Linh mọi lúc mọi nơi, phải làm cho chị Linh luôn vui vẻ, nếu tôi thấy điều gì không ổn, tôi có chết cũng không tha cho ông đâu, được không?
Tôi không đùa, chị Linh mà buồn là tôi giết thằng của nợ này cho mà xem:
– Hahaha, được, tôi hứa. Mà này, nếu vậy từ nay phải gọi là anh Mạnh nhé, tôi lớn hơn Linh 4t, Linh lại hơn cậu, hử?
– Cũng… cũng được, à mà đéo được, à thôi cũng được, “anh” Mạnh.
Mạnh đao vỗ vai tôi rồi kéo tôi ra bàn kèm theo hai lon bia:
– Được được, chú em giúp anh lấy lòng chị Linh, anh sẽ tăng lương cho Thảo Vân, được không?
– Okay, nhất cử lưỡng tiện, í lộn, nhất ngôn cửu đỉnh.
– Dô, không say uống tiếp.
Đếu biết từ bao giờ mà từ hai thằng ghét nhau như nước với lửa, chúng tôi lại có thể ôm vai bá cổ mà cùng uống bia nhậu nhẹt tán dóc thế này, phụ nữ đúng là một sinh vật nguy hiểm.
Tạm biệt Mạnh đao và chị Linh, tôi lại trở về nhà, nhưng là với một tâm trạng khá khẩm hơn nhiều lần. Hôm nay, dường như mọi khúc mắc của tôi đã được giải quyết, tôi đã có một người để nhờ vả, để yêu thương chị Linh, tuy rằng người này có chút không ổn nhưng tôi hy vọng là sẽ cải tạo được hắn ta, trở thành một con người tốt bụng và biết trân trọng chị Linh, không như tôi.
Đã là 11h trưa, tôi cũng tạt sang nhà Tiểu Ly rồi kéo cô nàng đi ăn trưa luôn, Tiểu Ly mà không được ăn cũng như chó không có xương, như mương không có cứt vậy, khó chịu và bất thường lắm. Và vâng, không thể nào tin nổi, tôi đã đi gần 5 tiếng đồng hồ và con lợn của tôi vẫn nằm ngủ như chết, không biết trời trăng mây gió gì cả. Cũng may bữa nay nghỉ, phù, không tin được mà:
– Tiểu Ly, dậy ăn.
Nghe thấy ăn, cô bé bật dậy, mắt mũi lờ đờ:
– Ăn, Ly muốn ăn… ph.. ở.
Lại gục xuống, cái thứ gì mà như chết trôi, vừa mở mồm ra đã ngủ vật được rồi:
– Ly, dậy ddeeeeeeeeeee.
Tôi nhéo mũi Tiểu Ly:
– Aaa, đau Ly mà, ai dợ, tự nhiên người ta đang ngủ, aaa đao quớ, huhu…
Tiểu Ly lần này tỉnh dậy, nhìn ngó một lúc, nhất thời lại chui vào lòng tôi ôm tôi ngon lành, nhắm mắt chẹp lưỡi đòi ngủ:
– A gối ôm của Ly nè. Ngủ chôi ngủ chôi, ấm tóa.
– Dậy ăn trưa, mẹ 11h rồi còn ngủ được à?
– Pleuuuuu, không được mắng Ly, Ly sẽ giận.
– Này này, không phải cưng là làm tới đâu.
– Ly đáng yêu, yayyyyyy.
Cục nợ của tôi không nặng, nhưng tình yêu mà em ấy dành cho tôi có khi còn to lớn hơn cả cái thân xác ngu xuẩn của tôi lúc này. Tiểu Ly bé bỏng à, anh sẽ cố gắng, cố gắng thật nhiều, hãy cầu nguyện cho anh nhé, mua mấy củ tiền vé số rồi đấy, không trúng thì nhịn ăn luôn đi, hừ.
Để lại một bình luận