Phần 45
Một bữa trong tuần đầu của tháng 1, trưa đó tôi ăn vội chén cơm vì dậy muộn rồi ba chân bốn cẳng phóng xe lên trường cho kịp giờ vào lớp.
– Tùng… tùng… tùng ! – Tôi ôm cặp vào lớp vừa kịp lúc, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
– Lại đi trễ ! – Em Vy hắng giọng.
– Ừ, mệt quá ! – Tôi chẳng buồn giỡn như mọi khi nữa.
Quệt mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo, tôi cứ thấy bứt rứt khó chịu gì đâu, cả nửa buổi học đầu chẳng tập trung được gì sất, cứ mơ mơ màng màng, may mà không bị giáo viên nào túm đầu lên. Giờ ra chơi tôi tới chỗ em Vy:
– Uống nước không Vy ? – Tôi chủ động rủ.
– Ra can-tin à ? – Em ấy ngước nhìn hỏi.
– Ừ, không biết sao thấy khát nước quá ! – Tôi gãi đầu.
– Ừ, đợi Vy chút ! – Em nó gật đầu đồng ý.
Tôi ngồi nhìn ly coca mà lúc nãy trong lớp tưởng tượng ra là đã muốn bay ngay vào can-tin, thế mà giờ tôi lại uống chưa hết nửa ly đã thấy ngán đến tận cổ.
– Sao thế ? Ngán à ? – Vy ngạc nhiên.
– Không biết nữa, chắc vậy ! – Tôi lắc đầu.
– Vậy đổi nè ! – Em nó chìa ly Sting dâu về phía tôi.
– Ực…. ! – Và tôi cũng ngán nốt, bất lực nhìn ly Sting tan đá từ từ.
– Chê nước của tui chứ gì ! – Em nó dậm chân dỗi.
– Không, không biết sao bữa nay uống gì cũng không ngon ! – Tôi vội đáp.
– Èo, hông lẽ giờ đòi uống bia ? – Vy thở dài.
– Bậy, đâu biết uống, hì ! – Tôi cười cười nhún vai. – Thôi vô lớp đi !
Giờ Toán, tôi như mọi khi, vẫn ở chiếu trên mà quan sát bàn dân thiên hạ đang mày mò giải bài trên bảng, mình thì ngồi phách đất dưới lớp. Nhưng trời xui đất khiến thế nào thầy Toán lại gọi tôi lên bảng làm bài, chả sao, mấy bài này muỗi thôi, tôi chẳng nghi ngờ gì về mấy bài này cả.
Nhưng sao bữa nay Toán đối với tôi cứ lạ hoắc, tôi đứng mãi mà chỉ vẽ được cái hình rồi mặt ngu ra, tìm mãi không được cách chứng minh và áp dụng định lí, tôi bắt đầu toát mồ hôi hột, phen này thì thanh danh tiêu tùng rồi.
– Em… không biết giải bài này thầy ơi ! – Tôi khó nhọc giương cờ trắng đầu hàng.
– Hả ? Sao thế N ? – Thầy Toán như không tin vào mắt mình.
– Dạ… em không biết cách làm ! – Tôi lí nhí đáp.
– Bài này đâu có gì hóc búa, thầy kêu em lên sửa bài của bạn C khi nãy thôi mà, đâu phải toán mẹo ! – Thầy ngạc nhiên.
Thằng C không giỏi toán cho lắm, cả lớp ai cũng biết, và tôi là cán sự Toán, cả lớp ai cũng biết nốt, thế mà hôm nay tôi lại giải không ra cái bài dành riêng cho nó, và lủi thủi về chỗ ngồi trong sự ngỡ ngàng của các bạn đồng môn sau khi nhận con 2 to tổ tướng đỏ chót trong vở.
– Thằng này giả ngu à ? – Thằng L ngơ ngác.
– Thánh, thăng nữa rồi à ? – Thằng D bưng mặt.
Chẳng hiểu sao lúc đó tôi lại thoáng ” tự ” cảm thấy Tiểu Mai đôi mắt đang ánh lên vẻ ngạc nhiên, tự dưng lại cảm thấy an ủi đôi phần, dù tôi đang ngượng không để đâu cho hết.
– Sao thế N ? – Ra về, em Vy ôm cặp xuống lo lắng hỏi.
– Chẳng biết, tự dưng lại ngu ra ! – Tôi nhún vai đáp.
– Hay hôm qua N không ôn bài ? – Vy cau mặt.
– Mọi hôm cũng có ôn đâu, vẫn làm phà phà, hôm nay chắc bị ma ếm rồi ! – Tôi lắc đầu.
– Vậy đã giải được bài đó chưa ? – Em nó nhăn mặt.
– Vẫn chưa, thôi ra dắt xe ! – Tôi rụt cổ đáp.
– Ừ, vậy N về trước đi, bữa nay Vy họp cán bộ đoàn, tí nhờ bạn chở về cũng được !
– Ờ, vậy bye ha !
Rồi tôi xách cặp ra khỏi lớp, ra đến bãi gửi xe mà cảm giác như đi cả nửa ngày mới tới, đến lúc dắt chiếc xe qua đoạn gờ ở hành lang thì tự nhiên chân tôi như vô lực khi bước xuống bật thang, loạng choạng suýt ngã, và lại cảm thấy lành lạnh như những lần bị cảm.
Không lẽ bị cúm gà sao ta ? Chẳng phải, hôm giờ có ăn gà với trứng đâu! Hay là do đĩa kem Flan 20/11, bậy nữa, ăn từ đó đến giờ mới phát bệnh sao, em Vy cũng ăn mà có thấy bị gì đâu ?
Nghĩ 1 hồi rồi tôi đạp xe chầm chậm về, quả là tay chân đang run rẩy thật, và lại cảm giác lành lạnh, mặc dù mồ hôi đang túa ra ướt cả áo, tôi vừa đạp vừa cầu khấn trời phật cho đừng có bị cúm gà, ngoài ra bị bệnh nào cũng được !
Cầu được ước thấy, tôi không phải bị H5N1, nhưng bị bệnh thật !
Tối đó về nhà, ăn cơm xong tôi lên phòng bật máy ngồi chơi Hugo 1 mình, ba mẹ thì đi tiệc cưới, ông anh đi chơi ít nhất cũng 9h mới về, ngồi chơi game mà tay cứ click chuột sai vị trí, mắt thì thấy hoa lên từng hồi, mồ hôi vẫn túa ra. Tôi tắt máy ngồi thở dốc, xuống nhà tu chai nước lạnh thì đau cổ họng vô cùng, thế là lại lên nhà ngồi thẫn thờ đợi cả nhà nhờ quyền trợ giúp từ người thân.
Đến khoảng 9h kém 15 tôi đã bắt đầu thấy khó thở, y như hồi nhỏ tôi bị hen suyễn nhẹ, khò khè trong cổ mà chẳng thở được dễ dàng, cứ rít lên từng hồi rồi mệt mỏi nằm vật ra ghế, cố mở mắt nhìn lên trần nhà cho tỉnh táo.
– Đại ka, đệ thấy mệt quá ! – Ông anh vừa dắt xe vô nhà, tôi than thở.
– Ờ, thấy mày tao cũng mệt theo, tránh ra bố đi tắm ! – Ổng xua xua tay.
– Haizz, mệt thật này ! – Tôi thê thảm thật sự.
– Đâu, để coi ! – Rồi ổng để tay lên trán tôi! – Sặc, nóng dữ vậy ? Sao chiều giờ không nói cho ba mẹ biết ?!
– Đã kịp nói đâu, về nhà là thấy 2 người đi rồi ! – Tôi thở dốc.
– Đợi chút đi, chắc sắp về rồi, tao pha chanh nóng cho ! – Rồi ổng lui cui xuống bếp.
– Chắc phải cho cháu nó đi bệnh viện, vì có khả năng bị viêm phổi ! – Bác sĩ khám một lúc rồi kết luận.
– Vậy… đi ngay bây giờ à bác sĩ ? – Mẹ tôi lo lắng hỏi.
– Ừ, anh chị gọi taxi đưa cháu lên viện, vào khoa cấp cứu, người ta sẽ có hướng dẫn !
Thú thật, lúc nghe đến 3 từ ” vào bệnh viện “, tự nhiên tôi tỉnh hẳn cả người ra, không phải vì sợ, mà vì hiếu kỳ, nhỏ đến lớn đã vào nằm trong bệnh viện tỉnh với tư cách bệnh nhân bao giờ đâu, bệnh gì cũng bị nhẹ hều, toàn nằm nhà, nay sẵn dịp này tôi cũng muốn biết ở trong bệnh viện nó ra làm sao.
Thế nên lúc lên taxi ngồi đưa đến bệnh viện, tôi có cảm thấy khoẻ hơn một chút, chỉ có 2 phần lo lắng về bệnh tình, còn lại 8 phần là thích thú vì được thêm một trải nghiệm mới.
Không biết có phải do bệnh nặng mà tôi lại có ý nghĩ điên khùng như vậy không nữa ? Vào viện nằm mà vui mừng chắc chỉ có mỗi mình tôi !
Để lại một bình luận