Phần 25
Nhà Tiểu Mai đẹp thật, vườn tược cây cảnh hồ non bộ, trong nhà toàn đồ nội thất sang trọng, tôi ngồi bộ salon mà đến cả tay ghế cũng chạm khắc, gần cửa sổ còn có cả đàn piano, cây guitar dựng ở chân giá kế bên.
– Trà đào ha ? ! – Tiểu Mai bưng ra khay trà với ly đá và dĩa bánh ngọt.
– Hì, vậy là sang rồi, bình thường N toàn uống trà đá ! – Tôi gãi đầu.
– Ngày mai đá với 11A1 mà N không dưỡng sức à ? – Nàng vừa rót trà vừa hỏi.
– Ừ, cũng định vậy, mà mấy bạn cấp 2 rủ quá nên đi thôi, ực… ! – Trà đào ngon thiệt, tôi uống một hơi cạn sạch cả ly, mát lạnh cả người.
– Hì, N uống nữa đi ! – Em ấy rót thêm ly nữa.
– Mà.. Tiểu Mai biết chơi piano nữa à ? – Tôi cầm ly trà, nhìn sang chỗ đàn piano.
– Ừa, Mai có tập lúc nhỏ ! – Nàng đáp.
– Hôm nào chơi cho N nghe nha, N cũng thích nghe piano lắm ! – Dù rằng trước giờ tôi toàn nghe nhạc ngoại, chẳng biết piano nó ra làm sao.
– Hì, vậy giờ luôn ha ! – Em ấy cười rồi đến chỗ piano, bật nắp đàn, lật tập nhạc và ngồi xuống.
Và đó là lần đầu tiên nàng đàn cho một đứa không biết gì về piano như tôi nghe, tôi như bị mê hoặc bởi cảnh tượng trước mắt, người con gái xinh đẹp ấy đang chơi dương cầm, những ngón tay lả lướt trên phím đàn, lúc nhanh lúc chậm theo từng âm điệu du dương, thỉnh thoảng nàng lại cười mỉm, cảm giác như Tiểu Mai đã hoà làm một với bản nhạc, em ấy luôn cười nhẹ dù là những đoạn chạy nốt nhanh và khó hay là đoạn cao trào của bài. Vả chăng bản piano này cũng rất hay, mà tôi bây giờ cam đoan rằng hầu hết các bác chỉ biết đến nó mãi đến 4 năm sau, tức là vào năm 2009 khi phim Twilight ra đời, và bản nhạc này đã được chuyển thể thành Bella’s Lullaby làm sound track cho phim. Tiểu Mai đã dứt tiếng đàn, mà tôi vẫn còn ngồi ngẩn ngơ, tay cầm ly nước đã tan hết đá:
– Hey… sao vậy N ? – Tiểu Mai ngạc nhiên hỏi.
– Ơ.. không sao, bài này hay quá, tên là gì vậy Mai ? – Tôi giật mình.
– Là River flows in you của Yiruma ! – Nàng đáp.
– À, N mới được nghe đấy, tuyệt thật, Tiểu Mai chơi hay quá ! – Tôi khen em ấy mà lòng đầy thán phục và ngưỡng mộ.
– N khen thì mình nhận, hì hì ! – Em cười hấp háy mắt.
– Sao hôm đăng kí tiết mục văn nghệ 20-11, Mai không diễn độc tấu piano ? – Tôi thắc mắc
– Không lẽ lúc diễn thì mình phải ôm piano lên sân khấu sao N, hì hì !
– Ừ ha, trường mình không thuê ban nhạc, toàn mở đĩa có beat sẵn ! – Tôi gãi tai.
-………… !!
-…………. !!
Rồi bất chợt cả hai đứa đều im lặng, có lẽ vì không biết phải nói gì, hoặc có lẽ chúng tôi đều nhận ra hoàn cảnh bây giờ, tôi đang thích Vy, và Tiểu Mai thì cũng biết vậy.
– Hôm bữa… hái hoa học tập, lúc cuối N nhìn, làm… mình hơi sợ ! – Tiểu Mai ngập ngừng.
– Hic… hôm đó thật tình là N làm sai toán nên quê quá… làm Mai sợ à ? – Tôi hỏi.
– Ừ, lúc đó nhìn y như… người sói, không, là dracula, hì hì ! – Nàng cười.
– Hì, xin lỗi, lâu lâu N điên điên vậy á ! – Tôi cười gượng.
– Đâu sao, người giỏi cũng có lúc làm sai mà ! – Tiểu Mai tự bào chữa hộ tôi.
– Ừa…. à mà cũng tối rồi, N về nha ! – Tôi nhìn đồng hồ, đã 20h30 hơn.
– Ừ, để mình mở cổng, N dắt xe i !
Tôi dắt xe ra, chuẩn bị đạp rồi, thì thấy Tiểu Mai vẫn ngần ngừ đứng trước cổng
– Về nhé, à mà sáng mai…. ! – Tôi định hỏi em ấy xem ngày mai có lên xem bóng đá không.
– Ngày mai mình sẽ lên cổ vũ, lớp đá bóng mà ! – Nàng ngắt lời đáp như biết tôi định nói gì.
– Ừa, vậy N về nha, mai gặp ! – Tôi chào em.
– Ừ, N về cẩn thận ! – Tiểu Mai cười rồi quay vào trong.
Tôi về đến nhà, chưa kịp dắt xe vào thì ông anh đã nạt
– Thằng ranh, giờ này mới về ?
– Èo, đệ đi đá banh nữa mà ! – Tôi giật mình, vừa vào nhà đã đụng ông anh phát xít.
– Banh với chả bóng, tắm rửa ăn cơm lẹ đi mày, ba sắp về rồi !
– Dà dà, đệ đi liền, hề hề ! – Tôi cười cầu tài, gì chứ ba về thì phải lẹ lẹ mà đóng vai con ngoan trò giỏi thôi.
– Nãy có nhỏ nào gọi điện tìm mày đó ? Nói tên là Vy, tao bảo tí mày về gọi lại ! – Ổng gọi với theo.
Bỏ mịa, chẳng ngờ em Vy gọi điện đến nhà kiểm tra xem tối nay mình có ở nhà hay không, chẳng sao, tôi lường trước tình huống này rồi, đến bàn điện thoại nhấc phone lên, gọi ngay cho em ấy.
– Alo, ai đấy ? – Giọng của mẹ em Vy.
– Dạ con N đấy bác, cho con gặp Vy ạ ! – Tôi lễ phép thưa
– Ừ, con đợi chút ! – Giọng bác gái vang bên kia đầu dây – Vy ơi, N điện gặp nè con !
– Đi đâu giờ mới về ? – Giọng em Vy đầy hoả khí.
– Thì đi lòng vòng cho thư thả đầu óc, chuẩn bị ngày mai ấy mà. ! – Tôi bình tĩnh đáp.
– Bảo ở nhà ngủ sớm chẳng nghe, mà đi với ai đó ? – Em ấy hỏi ngay câu mà tôi đang mong chờ, hề hề !
– Thì đi với K mập chứ đâu – Gì chứ Vy thừa biết tôi với K mập hay đi chơi, lợi dụng điểm này tôi phịa ngay.
– Thật không ? – Em ấy nghi hoặc.
– Thật mà, không tin Vy gọi hỏi nó i ! – Tôi cũng lường trước cả roy, em ấy vừa buông máy là tôi gọi ngay cho K mập nhờ nó làm nhân chứng giả ngay.
– Không cần, Vy hỏi K mãi thì K đã nói là lúc chiều thấy N đi chơi với Trúc Mai, đúng không ? – Em Vy gằn từng từ một.
– Ơ….. kỳ vậy.. ! – Ác, không lẽ lúc tôi với Tiểu Mai đứng nói chuyện trước nhà khi đá banh thì K mập thấy sao, cũng có khả năng lắm vì đi qua quán nét trên đường TQ cũng có ngang qua khúc sân hồi chiều, cơ mà sao nó lại thú nhận với em Vy chứ, tôi toát mồ hôi ướt đẫm người.
– Kỳ gì ? Đúng hay là không ? – Em ấy bắt chẹt tôi.
– Ừ… nhưng chỉ là… – Rồi tôi ngập ngừng mà kể hết cho Vy nghe chuyện hồi chiều tôi gặp bọn cấp 2 rủ đá banh sau đó có gặp Tiểu Mai và nói chuyện… chỉ 1 chút mà thôi.
– Haizz, thôi N ngủ đi, mai còn đi sớm, đừng bận tâm nữa !
Rồi em nó cúp máy cái rụp, lần thứ 2 trong học kỳ này tôi lại đứng chôn chân với cái mặt ngu trước bàn điện thoại. Đứng một hồi tôi sực nhớ ra, gọi ngay đến nhà K mập.
– Alo, ai thế ? – Giọng K mập tỉnh queo.
– Thằng ranh, sao mày kể với Vy là thấy tao đi với Trúc Mai ? Hảaaaa ? – Tôi nói như hét
– Ơ…. mày điên à ? Cả ngày nay Vy có gọi phone tao lúc nào đâu, thằng hâm ! – K mập ngơ ngác.
– Sặc… sao… trời hỡi… ! – Tôi như chợt hiểu ra mọi chuyện, chả buồn nói nữa.
– Ê… sao thế mày ? Có… tít tít… – Tôi cúp máy luôn, hết muốn nghe gì nổi.
Tôi khờ quá, em Vy thật ra có gọi cho K mập đâu, chẳng qua em nó nghi ngờ rồi thử tôi, thế mà tôi lại cắn câu dễ như bỡn, khai hết tuồn tuột. Vậy là xong, ngày mai chẳng biết em nó lại ra sao nữa đây ? Hay là lần này chính thức từ mặt không thèm nhìn tôi nữa luôn quá… ! Tôi rầu rĩ lết thân đi tắm, cơm ngon mà nuốt chẳng vô miếng nào.
Tối hôm đó tôi ngủ chập chờn, cứ trở mình qua lại mà lo lắng không biết em Vy có giận mình không đây, rồi thiu thiu ngủ mớ, trong mơ tôi thấy tôi là siêu sao bóng đá thế giới, đang bứt phá rê bóng ngoạn mục, liên tục đảo người qua các hậu vệ, một người, hai người, rồi lại ba người lần lượt bị tôi cho hít khói, mặt đối mặt với thủ môn, tôi tự tin co chân sút thẳng:
– Víu…. choang… ! – Lại bể bóng đèn nhà Tiểu Mai, nhưng em Vy lại từ trong nhà bước ra, tay cầm cái bóng đèn còn lại ụp thẳng vào đầu tôi, tôi chới với rồi xỉu ngay trong mơ không biết trời trăng mây gió gì nữa, và ngủ luôn một mạch đến sáng.
Để lại một bình luận