Phần 21
Sau vụ thi đua vừa rồi thì tôi bắt đầu nể phục Tiểu Mai, hoá ra em nó giỏi toàn diện các môn chứ không nghiêng về các môn tự nhiên như tôi với thằng T, hay nghiêng về các môn xã hội như em Vy. Thế nên thầy cô cũng biết ý, ít kêu em ấy lên bảng kiểm tra bài hơn, mà lựa bài nào khó hoặc cần cách giải hay hơn thì mới gọi tên nàng. Chứ không như bọn tôi, cô dạy Sinh cứ lâu lâu hú tôi lên bất tử, thằng T bị thầy Địa lý kêu lên thì ngắc ngứ một hồi rồi tắc tị, em Vy thỉnh thoảng chạm mặt thầy Toán, cùng chung số phận với bọn tôi. Xưa nay tôi cứ tưởng không ai vừa giỏi khối tự nhiên vừa giỏi cả khối xã hội, dè đâu bây giờ thì có rồi, chẳng qua trong lớp Tiểu Mai ít phát biểu, vẻ chừng như em ấy không muốn phô trương.
Và tôi đã ngu Anh văn từ trước, nay lại càng ngu hơn, khốn nỗi tôi lúc này lại không dám vác xác qua nhóm Tiểu Mai mà ngồi học, hơn nữa tôi cũng chẳng muốn ngồi chung với cái bọn mà tai thì nghe, mắt thì đê mê nhìn em ấy chứ chả biết có học được quái gì không nữa. Giờ Anh cô Hiền, tôi ngồi lim dim, từ vựng ngữ pháp cứ tai nọ xọ tai kia rồi trôi tuột ra ngoài mà không đọng lại được cái gì. Có bữa cô Hiền gọi lên bảng trả bài, tôi ngáp ngáp được vài chữ rồi xụi lơ, thế là lên bảng đếm số, rầu không tả được, giờ Toán cười tí tởn khoái chí bao nhiêu thì giờ Anh ngữ thấp thỏm rầu rĩ bấy nhiêu.
– Đại ca, làm sao giỏi tiếng Anh ? – Tôi lò dò tới hỏi ông anh.
– Cút, tao đang ôn bài ! – Ổng phủi phủi tay.
– Mai về đệ mua Sting dâu sữa cho ! – Tôi giở chiêu cũ.
– Mịa, thì xem phim phụ đề nhiều vô, vừa học vừa giải trí, dễ nuốt ! – Rồi lão lại cắm đầu vào mớ sách vở cao nhồng trước mặt.
Ờ há, chí lí, có vậy mà tôi không nghĩ ra, học hành mà cứ gượng ép sao mà chữ nghĩa nó vào đầu được, phải tạo sự hứng thú chứ, như lúc tôi làm Toán vậy đó, vừa nghe nhạc vừa làm. Thế là thay vì đi mua sách luyện ngữ pháp và từ vựng như các bậc thầy cô chỉ dạy thì tôi dốc hết tiền bạc đi mua…. DVD phim. Này thì hành động trinh thám, kinh dị cao bồi đủ các thể loại, tôi khệ nệ ôm lên phòng, đóng cửa bế quan tu luyện.
Một tuần sau, tôi xuất sơn, mắt trắng ra vì phim ảnh, nhìn đâu cũng thấy súng ống, tai lúc nào cũng đì đoàng bom đạn. Không rõ trình Anh ngữ có lên chút nào chưa, chỉ chắc chắn bây giờ kể phim nào tôi cũng nói vanh vách, diễn viên nào tôi cũng biết. Một bữa, cô Hiền lại lôi đầu tôi lên hỏi và trả lời bằng tiếng Anh:
– What will you do if you have free time ? – Cô Hiền hỏi.
– Ừm…. i will do a cop… using a gun and…. hold your fire, ok team, on your mark, Go ! – Tôi chả hiểu cô Hiền hỏi gì sất, nghĩ gì trong đầu cứ nói đại.
Cô Hiền ngạc nhiên không kể hết, vài đứa khá Anh ngữ trong lớp thì cười rũ rượi, K mập với thằng D chẳng hiểu gì cũng ngoác miệng cười theo, em Vy gục mặt xuống bàn, vai run run, chắc em nó đang cười, Tiểu Mai che miệng nhìn ra ngoài cửa sổ.
– Em vừa nói gì vậy, N ? – Cô Hiền lắc đầu.
– Dạ… em nói tiếng Anh… ! – Tôi linh cảm có sự chẳng lành.
– Biết, nhưng em có hiểu câu hỏi của cô không ?
– Dạ… hiểu sơ sơ… dạ.. không hiểu.. ! – Tôi đâm quíu.
– Thế sao em trả lời ? Hay… em có biết em trả lời gì không ? – Cô Hiền gặng hỏi.
– Dạ… em xem trong phim… rồi học theo. ! – Tôi cúi cằm mặt thú nhận.
Một tràng cười khủng khiếp nổ ra trong lớp, cả đám phá ra cười sằng sặc, thằng T chảy cả nước mắt nước mũi, K mập ôm bụng đập bàn rần rần, em Vy khỏi ngóc đầu lên luôn, Tiểu Mai thì hình như bận bịu quan sát thời tiết hôm nay ghê lắm. Kết cục 1 tuần bế quan vẫn chẳng khá hơn, thậm chí là tệ hại hơn.
– Con lạy thánh, hoá ra thánh luyện anh văn như thế ! – Thằng C cười toét miệng.
– Sáng tạo, tại hạ bái phục các hạ ! – K mập chắp tay bái lạy.
– N ơi là N, khờ quá ! – Em Vy quệt nước mắt, cười cười – Mai sáng ôm sách qua Vy kèm cho !
– Ờ…. ! – Xong, ông anh chơi tôi vố này đau quá, tiền mất mà tật mang, quả này thì theo đến hết đời cấp 3 của tôi mất, còn dám vênh mặt lên với ai nữa, tôi lắc đầu cười khổ.
Sáng hôm sau, tôi lọ mọ ôm tập vở qua nhà em Vy, hồi hộp chẳng biết em nó dạy dỗ mình ra sao đây, hay là lại kéo vô tivi ngồi luyện phim nữa không biết.
– Vào nhà đi con, ngồi đợi nó chút ! – Mẹ em Vy gọi tôi ngồi.
– Dạ, cảm ơn bác ! – Tôi cúi chào lễ phép, biết đâu lại là nhạc mẫu tương lai thì sao.
Em Vy từ sau nhà khệ nệ lôi mớ sách Anh ngữ rồi từ điển ra, tôi vừa nhìn đã muốn mửa, học hành gì nổi, cuốn nào cuốn nấy dày cộm, chữ thì chi chít chẳng rõ ràng như mấy cuốn truyện chưởng tôi hay đọc.
– Giờ học ngữ pháp trước, còn từ vựng không biết tới đâu thì xem tới đó, ha ? – Em Vy nháy mắt.
– Ừ, sao cũng được ! – Tôi nghe tới ngữ pháp đã ngán ngẩm.
– Vậy giờ N viết ra công thức các Thì đã học đi !
– Ừh, thì viết ! – Tôi ngẫm nghĩ một hồi rồi đặt bút.
– Sao có mỗi cái Thì hiện tại đơn thế ? – Vy thắc mắc.
– Thì… biết mỗi cái này…. – Tôi lúng búng đáp.
– Ông ơi, từ mai qua đây luyện ngữ pháp nhé, không đi chơi long nhong nữa! – Em nó vỗ vỗ trán chốt lệnh, tôi nghe mà tái cả mặt mày.
Mấy ngày tiếp theo y như địa ngục trần gian, sáng học nhà em Vy, chiều học trường, tối học nhà, chẳng còn thời gian mà chat chit hay game ghiếc gì nữa, tôi xuống sắc, trông tiều tuỵ thấy rõ, sụt gần… 1 kg vì suốt ngày toàn học với học. Cơ mà vậy cũng có lợi, lên nhà em Vy suốt, dần dà mẹ em ấy cũng quý tôi, cứ đem trà với bánh ngọt lên cho bọn tôi lúc giải lao mãi, rồi ngồi nói chuyện vui vẻ. Đặc biệt em Vy có người chị thứ 3, nhìn xinh xắn mà tính tình vui vẻ, hôm đầu chưa biết, lúc thấy chị đang quét nhà, tôi khều khều em nó hỏi:
– Vy, sao nhà mướn người làm đẹp quá vậy ? – Tại tôi thấy chị rất siêng, lúc nào cũng làm không ngơi tay.
– Ơ, chị Vy đấy, người làm gì ông hai. ! – Em nó cười khúc khích.
– À… ừ, thế à ! – Tôi thầm rủa cái mồm mắm muối, chị ấy mà nghe được có khi sẵn cán chổi nhét vô miệng tôi luôn quá.
Bế quan 2 tuần ở nhà em Vy, tôi cũng gặt hái một số thành công nhất định, trình Anh ngữ giờ đã khá lên chút ít, tuy không là bao nhiêu vì tôi cũng không chú tâm học mấy nhưng cũng đủ để qua giờ kiểm tra nói của cô Hiền, không lên sổ đầu bài ngồi tự kỷ nữa
– Xét thấy thời gian qua N đã có những tiến bộ nhất định nên hôm nay tháo bỏ cấm vận, cho phép đi chơi lại, hì hì ! – Em Vy cười cười nói.
– Hề hề, phải vậy chứ ! – Tôi nhẹ nhõm thở phào, cuối cùng cũng thoát khỏi những tháng ngày tù đày trong mớ ngôn ngữ ngoại bang.
– Vậy giờ đi đâu nè ? – Em Vy lên yên sau xe tôi, vịn tay áo hỏi.
– Đi ăn rồi vô nhà sách chơi, sau đó đi dạo, tối về lại đi ăn ! – Tôi phác thảo kế hoạch.
– Duyệt, on your mark, go ! – Em nó nhại lại câu nói để đời của tôi.
Tôi lắc đầu cười khổ, co chân đạp xe, thầm nghĩ cầu cho hôm nào thầy Toán gọi em nó lên, quay cho 1 trận thì sau đó thể nào cũng tìm đến tôi nhờ vả, cơ hội phục thù rồi sẽ đến, rồi ngày nào tôi cũng tọng vô đầu em nó các bài toán siêu cấp, hề hề ! Nghĩ bụng tôi cười khoái chí, tít mắt đạp xa, suýt nữa thì nhào đầu vô chiếc ba gác đang chạy ngược lại, làm em Vy được 1 phen thử tim, tôi thì lãnh cái véo đằng hông đau ứa nước mắt.
Để lại một bình luận