Phần 39
Tôi vừa dắt xe trờ mặt vô nhà thì ông anh đã đứng cản địa trước mặt.
– Đi bùm bum cả đêm phê quá hả chú trai ? – Ổng cười nham hiểm.
– Ơ, đệ xin phép rồi mà ! – Tôi ngơ ngác.
– Xin cái đầu mày, tao còn chưa dám đi qua đêm ! – Nói rồi ổng ấn 2 nắm tay vô 2 bên thái dương tôi.
– Ahhhh… đau đại ca, thả ra ! – Tôi ôm đầu la oai oái.
– Cho mày chừa, đem xấp vải sang nhà thằng nhí đi, mẹ ở bên đó ! – Ổng thả tôi ra cười hể hả.
– Thì giờ đem nè, đau quá ! – Tôi nhăn mũi đáp.
– Ah thằng này lại còn trả treo à ! – Rồi ổng lại dứ dứ nắm đấm trước mặt tôi – Ủa cái gói gì đây ?
– Thì gói đựng xấp vải chứ gì ! – Tôi dắt xe vào nhà.
– Chứ cái gói này là cái gì ? A ùa, bánh ngon ta, ở đâu đây ? – Ông anh tôi nhanh tay mở bịch nhỏ dưới tay xe mà nãy giờ tôi chẳng để ý.
– Ơ… à, bánh nhà bạn gửi đấy ! – Tôi ngớ người ra rồi đoán chắc là của Tiểu Mai lúc sáng tôi còn ngủ nàng đã chu đáo gói lại rồi treo sẵn dưới tay xe.
– Ưm… ngon, đi đưa đồ đi, gói này tao thầu ! – Ổng nhai ngoàm ngoạm đầy họng.
– Để phần cho mẹ nữa đấy ! – Tôi lắc đầu cười khổ.
Tắm rửa cơm nước xong xuôi, tôi lên lầu nằm nghe nhạc rồi định đánh một giấc đến chiều cho khoẻ người. Mà nghĩ lại dạo này tôi đi chơi dữ thật, cũng chẳng sao, học hành kết quả tốt thì cứ ăn chơi thả giàn thôi, đúng là từ dạo quen em Vy xong thấy đời tươi lên hẳn, biết thế nào là có bạn gái, rồi việc tốt nối tiếp việc tốt, quen bạn quen bè, lại còn được gặp lại Tiểu Mai mà hè lớp 9 tôi cứ ngỡ sẽ chẳng có cơ hội làm quen, cuộc đời cứ vậy thì quá tốt rồi, mong muốn gì nữa đâu.
Nhưng cái sự đời nó chẳng đơn giản như vậy, tình trạng bình yên chỉ kéo dài đến ngày thứ bảy của tuần sau đó, và kéo theo đó là cả đống chuyện xảy ra mà tôi không biết gọi là tốt hay xấu nữa.
– Ừ thì mình muốn là xoá đấy ! – Vy đang đứng trước bảng nói đầy vẻ thách thức.
– Bạn nói ngang quá vậy ?! – Tiểu Mai ở đầu dãy bàn trái nhăn mặt đáp.
– Mai đứng lại đây nói chuyện với tôi ! – Em Vy bực dọc.
– Mình về chỗ ngồi, bạn lấy quyền gì cấm mình chứ ? – Tiểu Mai ngước mắt lên nhìn vẻ không cam chịu.
Lần đầu tiên 2 người cãi nhau chẳng ai chịu nhường ai, dù phần lí lẽ đúng đắn có vẻ nghiêng về em Vy, nhưng phần số đông ủng hộ lại nghiêng về Tiểu Mai.
Đầu đuôi cũng tại thằng T, 15 phút đầu giờ sinh hoạt thứ 2 là đọc báo, thứ 3 đến thứ 6 là truy bài, thứ 7 là tập bài hát hoặc đọc báo cũng được, nhưng nếu sinh hoạt sai chủ đề như thứ 3 mà hát hò là sẽ bị trừ điểm xếp loại. Hôm nay là thứ 7, em Vy sau khi viết lời bài hát trên bảng thì bày cho cả lớp tập, đại khái bọn tôi cũng chẳng ham hố gì vụ này, nhưng được cái là khỏi mất công truy bài. Sau khi Vy đã bày qua hết 1 lượt, lúc cả lớp đang nhìn lên bảng hát theo cho quen giai điệu thì em ấy lên phòng giám thị để lấy sổ đầu bài về rồi sẽ hát tiếp. Nhưng em Vy vừa đi khỏi thì thằng T ở dưới liến thoắng:
– Trúc Mai ơi, sửa dùm lớp bài Anh văn hôm bữa cô Hiền cho được không ? Tí nữa có tiết mà bài đó khó quá !
– Ừ đúng đó, sửa dùm đi Mai ! – Nhỏ Y phụ hoạ.
– Nhưng… đang giờ sinh hoạt hát mà ? – Tiểu Mai chần chừ.
– Sửa nhanh mà, viết ra chút thôi ! – Thằng T vẫn cương quyết.
Gần trọn lớp đều nhao nhao lên đồng ý, tôi thì chả buồn quan tâm vì có sửa hay không cũng vậy, kiểm tra miệng có 2 lần mà hết 2 lần tôi ăn zero rồi, giờ gỡ chỉ trông chờ vào kiểm tra 1 tiết nên không phụ hoạ theo.
Thế là Tiểu Mai cầm vở bước lên bảng, lấy phấn viết bên dưới lời bài hát của em Vy những câu trả lời trong bài tập cô Hiền, cả đám ở dưới hí hoáy chép lấy chép để. Mới được 2 phút thì em Vy bước vào.
– Ơ Mai làm gì vậy ? Bữa nay đâu phải giờ truy bài ! – Vy ngạc nhiên.
– Ừ… nhưng mấy bạn bảo Mai sửa dùm, chút có tiết Anh văn mà ! – Tiểu Mai cắn môi đáp.
– Không được, vậy là sai quy định rồi, bạn là lớp phó văn thể thì phải biết những điều này chứ ! – Đoạn rồi em Vy cầm khăn lau bảng xoá đi phần Tiểu Mai vừa viết.
– Ơ… thì là lỗi của mình, nhưng Vy cũng nên hỏi mấy bạn đã chép xong chưa chứ ? Đằng nào Mai cũng đã giải rồi mà ! – Tiểu Mai tròn mắt đứng tại chỗ.
– Ừ đúng rồi, đang chép giữa chừng mà lại…. ! – Thằng T ở dưới chêm dầu vô lửa.
– Ờ đang chép ngon lành mà tự nhiên vậy à ! – Nhỏ Y lắc đầu nguầy nguậy.
– Nhưng bây giờ là giờ tập hát mà, mấy bạn làm vậy không ngại lớp bị trừ điểm thi đua sao chứ ? – Vy nói với vẻ bất nhẫn.
– Dù gì Mai cũng giải rồi thì cứ để các bạn chép đi, Vy xoá ngang vậy sao được ! – Tiểu Mai đáp.
– Hay nhỉ, bạn là lớp phó văn thể mà như vậy à ? ! – Vy nheo mắt.
– Mình… thì mình nói là sai rồi, nhưng Vy xoá bảng vậy cũng không đúng ! – Tiểu Mai thở hắt ra nhận lỗi.
– Có gì mà không đúng ? – Rồi Vy quay sang hỏi cờ đỏ đang đứng phía cửa lớp – Bạn nói xem vậy là sai hay đúng ? Có bị trừ điểm không ?
– Ơ… thì theo nội quy như vậy là sai… nhưng giải bài có một chút thì cũng không có gì, mình chắc không trừ điểm đâu.. – Thằng sao đỏ vô can bị lôi vào cuộc, nó nói ba phải nhưng gặp tia nhìn như toé lửa của em Vy thì lại chốt – Nhưng.. vậy là sai quy định đấy, không được đâu!
– Bạn Mai nghe chưa ? Mình xoá có đúng không? – Vy gằn giọng.
– Thôi mình không tranh cãi với bạn nữa, Mai nhận sai rồi mà Vy ngang quá! – Tiểu Mai quay về chỗ.
Và mấy đứa trong lớp thì mặt mày ngơ ngác ra chẳng hiểu vì sao chuyện bé thế này mà 2 nàng lại cãi nhau, trong khi ngày thường cả 2 đều rất mực hoà đồng và hiền lành với mọi người, nên chúng nó chỉ biết can ngăn bằng mấy câu ba phải đầy vụng về.
Và mọi sự nó tanh bành ra như thế đấy, tôi ngồi dưới chẳng biết làm sao, cũng chả biết phải về phe ai vì rõ ràng là Vy đúng, nhưng Tiểu Mai cũng không phải là sai, em Vy vì điểm xếp loại của toàn lớp, Tiểu Mai vì ý kiến chung của mọi người trong lớp, nên chẳng thể phán xét ai đúng ai sai được.
– Ê mày can 2 người lại đi N – K mập chồm sang bàn tôi bảo.
– Điên à ? Mày hiểu tao ở tình huống nào rồi mà ! – Tôi rụt cổ đáp.
– Mày không cản thì lớp bị trừ điểm thật đấy ! – Thằng L đía vào.
– Èo, thằng sao đỏ đã bảo không sao mà ! – Tôi cãi lại.
– Nhưng thế này là mất trật tự, lỡ thầy giám thị vào thì chết à, em Vy chắc nghe mày đấy ! – K mập sừng sộ.
– Èo… ờ để tao ! – Tôi nói cứng chứ trong bụng cũng đang rối bời.
Tôi đứng dậy đi chầm chậm lên trên, bọn trong lớp nhìn theo ngay, vì ai cũng biết là tôi với Vy đang cặp nhau, nên thể nào tôi nói thì Vy nghe thôi.
– Thôi, hiểu lầm mà, 2 người đừng cãi nữa, cờ đỏ nhìn kìa ! – Tôi nhỏ nhẹ xua tay.
– Bênh nhau hở? – Cả Vy và Tiểu Mai đồng thanh quay sang tôi nói, 2 nàng ánh mắt đầy nộ khí xung thiên.
– Ơ… làm gì có… thôi kệ 2 người ! – Tôi lắc đầu hậm hực đi về chỗ.
Và cả lớp thì ngạc nhiên không để đâu cho hết, hiển nhiên mọi người đều nghĩ tôi chắc chắn sẽ bênh vực em Vy rồi, thế nên chẳng lạ gì khi Tiểu Mai nói câu đó ( thật ra tôi thấy lạ đấy, vì nghĩ Tiểu Mai chẳng có lúc nào gay gắt như vậy ), nhưng bất ngờ là ở chỗ em Vy cũng hỏi y chang câu này, khác nào bảo tôi chắc đang có ý với Tiểu Mai, tung lưới rồi bắt cá 2 tay chứ. Mỗi riêng tôi là chột dạ khi nghe em Vy hỏi như vậy, hay là em nó linh cảm thấy tôi với Tiểu Mai có khi thích nhau rồi cũng nên, tôi về chỗ ngao ngán lắc đầu thở dài rồi gục mặt xuống bàn, ôm một bụng kinh hoàng vì giác quan nhạy bén của phụ nữ.
Để lại một bình luận