Phần 37
– Giờ kiếm gì ăn khuya đi ! – Tôi lại đưa ra gợi ý tiếp theo.
– Ừa, được đó ! – Tiểu Mai hớn hở đồng ý.
– Vậy ăn gì nè ? – Đàn ông con trai thì phải galang, đi ăn phải để con gái gọi món, đó là tôn chỉ của tôi.
– Ăn kem nhé ? – Nàng buông 1 câu mà tôi nghe như sấm nổ ngang tai.
– Kem á ? – Tôi hỏi lại cho chắc, đêm khuya tí sương xuống lạnh thêm mà ăn kem chỉ có nước vĩnh biệt mấy cái răng.
– Ừa, hì hì ! – Tiểu Mai hấp háy mắt cười tươi.
Tôi chẳng từ chối được đằng nào cả, thà rằng nàng hỏi lại hay là ăn gì khác thì tôi còn được quyền góp ý, chứ nàng chốt 1 câu khẳng định của khắng định thế này rồi lại còn cười rạng ngời thế kia thì ai mà nỡ làm trái ý được, đằng nào bữa nay tôi cũng đã xác định là cho Tiểu Mai chọn hết.
Chạy lòng vòng mãi mới tìm ra được 1 tiệm tạp hoá có tủ kem phía trước mà mở giờ khuya, tôi dựng xe rồi bước vào.
– Còn bán kem không bác ? – Tôi hỏi mà thầm nghi ngờ không biết ông bác này còn đủ tỉnh táo bán hàng hông đây.
– Ớ… mua gì con ? – Y chang, ông bác chủ tiệm đang gật gà gật gù thì giật mình.
– Có bán kem không bác, kem ốc quế hoặc kem ly cũng được ? – Tôi ngán ngẩm.
– Ừ có, cứ lựa đi con ! – Chủ tiệm dụi dụi mắt.
Tiểu Mai chọn kem ốc quế dâu, tôi tần ngần chút rồi chọn cây giống hệt nhưng là vị socola, rồi tôi đèo nàng ra đường biển, lựa băng ghế ngay chỗ khuất gió để đỡ lạnh.
– Thật là giờ này ăn kem mà Tiểu Mai không lạnh à ? – Tôi ngạc nhiên quay sang hỏi.
– Không, ấm lắm ! – Nàng nhìn tôi nhoẻn miệng cười.
Tôi tặc lưỡi lắc đầu, con gái rõ là khó hiểu, buổi đêm ăn kem mà lại bảo ấm thì có mà… ấm đầu, tôi thì đang lạnh tê tái vì sương đêm đang dần xuống mà vẫn phải cố ra vẻ là ta đây kim cang bất hoại thân, bi nhiu đây đã nhằm nhò gì chứ, còn Tiểu Mai thì trông chả có gì là lạnh. Mà cũng đúng, chính tôi dặn nàng khoác thêm áo rồi mà, thân tôi mỗi cái thun trong với sơmi ngoài thì trách ai được nữa.
– Ngon, biết vậy nãy mua thêm 2 cây ! – Tôi cố mạnh miệng nói cứng.
– Thật hở ? – Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên.
– Ừ, nhiêu đây… pình phường… thôi ! – Bỏ mịa cái miệng chết tiệt, tự nhiên lại run lên đúng lúc này.
– Hì, N run cầm cập rồi kìa, về nhà Mai cho ấm ! – Nàng đưa tay che miệng, nhưng ánh mắt rõ là đang cười.
Tôi cũng chả hiểu sao cũng bật cười thành tiếng theo, rồi dọc đường về hai đứa cứ nhắc lại rồi cười suốt chuyện khi nãy, tôi tự nhiên quên luôn cái lạnh, đem hết bản lĩnh tiếu lâm ra mà kể đủ chuyện đấu láo trên đời, Tiểu Mai cứ gọi là rạng ngời khuôn mặt suốt buổi. Đường phố 2h khuya vắng lặng như tờ, mỗi bọn tôi là như đang sống giữa ban ngày mặc ai ngủ thì ngủ, chứ đây vẫn chơi giỡn như thường.
– Đố N nha, 3 kg sắt với 3 kg bông, bên nào nặng hơn? – Tiểu Mai khẽ giật tay áo tôi.
– Dễ ợt, cả hai bằng nhau ! – Tôi tin vào toán học, số liệu là số liệu, chính xác là tuyệt đối.
– Vậy 1kg sắt với 1kg bông cũng nặng bằng nhau luôn đúng hem ? – Nàng nghiêng mái đầu nhìn tôi vẻ tinh nghịch.
– Dĩ nhiên rồi, cùng giống số liệu thì đều y chang nhau hết mọi tính chất và mọi tác nhân có thể gây ra ! – Tôi đáp đầy tự tin.
– Vậy…. cái nào rơi vô đầu đau hơn ? – Tiểu Mai nheo mắt.
– Ơ… thì… ! – Tôi cứng họng, rõ là câu này oái ăm quá thể, 1kg bông thì to tổ tướng, có rớt xuống cũng chả chết ai vì trọng lượng phân tán ra theo kích thước rồi, nhưng 1kg sắt thì nhỏ mà lại nặng, rớt trúng có mà toạc đầu. Nhưng vừa nãy lỡ chốt hạ 2 bên y xì nhau rồi, giờ trả lời thì khác gì tự mình vả vô mồm mình.
– Hì hì, câu khác ha, nhà toán học ! – Nàng vờ ngước lên suy nghĩ.
– Ừa, lần này sẽ khác ! – Tôi đáp chắc nịch.
– Hỏi đáp nhanh nha, Mai hỏi là N trả lời liền đó ! – Tiểu Mai giao kèo.
– Không thành vấn đề ! – Tôi liếm môi.
– Chuột gì có 2 chân ? – Nàng hỏi.
– Ơ…. Chuột là động vật bốn chân mà ! – Tôi ngạc nhiên.
– Chuột Mickey đó N, hì hì ! – Tiểu Mai cười cười.
– À, ra vậy, đúng là đố vui ! – Tôi lắc đầu.
– Tiếp, vậy vịt gì có 2 chân ? – Nàng làm mặt nghiêm trọng nhưng không giấu vẻ đùa cợt.
– Dễ ợt, vịt Donald ! – Tôi phổng mũi, tin chắc đây sẽ đúng.
– Vịt gì lại chẳng có 2 chân, hi hi ! – Tiểu Mai cười khúc khích.
– Èo… ơi.. ! – Tôi lắc đầu chịu thua – Vậy để N đố Mai, con gì càng to càng nhỏ ?!
– À, con cua, 1 càng to 1 càng nhỏ ! – Nàng thản nhiên đáp.
– Vậy… cái gì càng nhỏ càng cao ? – Tôi cười đểu.
– Cái gì nhỉ ? – Tiểu Mai nhíu mày đăm chiêu.
Tôi thong thả đạp xe, nhấn nhá cảm giác lần đầu tiên nhìn Tiểu Mai toàn diện mà tôi biết đang suy nghĩ đầy thắc mắc, mãi đến khi tới nhà rồi nàng vẫn còn suy nghĩ, vẻ như chưa chịu thua tôi trong khoản đố mẹo.
– Đến nhà rồi, mở cửa nào tiểu thư ! – Tôi cười cười.
– Ơ… hì, ừ ! – Nàng giật mình bước xuống xe.
Vào nhà rồi mà Tiểu Mai vẫn còn ngơ ngẩn câu hỏi của tôi.
– Rốt cuộc là gì vậy N ? Mình chịu thua rồi đó ! – Nàng xịu mặt xuống nói.
– Hề hề, là máy bay, có phải khi nó bay càng cao thì ta thấy nó càng nhỏ không ? – Tôi cười đểu dã man.
– Ah… N đố vậy ai mà giải cho được ! – Tiểu Mai khẽ dậm chân phản đối.
– Giải không được thì mới đố chứ, khà khà ! – Tôi vênh mặt.
– Ứ… tí chơi tiếp, đợi Mai pha trà đã ! – Nàng lắc đầu nguầy nguậy.
– Ừa, hì hì, thì chơi thôi ! – Tôi khoái trá đáp trả.
Tôi ngồi bộ salon phòng khách, cũng đã khuya rồi nhưng cứ tỉnh queo chả hề biết buồn ngủ là gì, hồi hộp mong ngóng món trà đào của Tiểu Mai, nàng chỉ pha tôi uống 2 lần nhưng cứ gọi là nhớ mãi, vừa thơm vừa ấm, vị ngọt nhưng không gắt. Tôi ngước nhìn ra phía cổng, ngoài trời đã yên lặng tĩnh mịch, hương hoa sữa thơm ngát khẽ đưa tận mũi, cảm giác vừa… hạnh phúc vừa thanh bình, vả chăng đây là lần đầu tiên tôi ngủ nhờ nhà một người bạn, mà lại là con gái, tôi nhủ thầm bản thân bằng mọi giá không được ngủ, cô nam quả nữ trong một nhà thì có lẽ khó tránh khỏi chuyện thị phi nếu để người ngoài phát giác, nhất là nếu em Vy mà biết thì tôi chỉ có nước ôm hận ngàn thu, vạn kiếp bất phục. !
Để lại một bình luận