Phần 37
Mấy hôm sau:
– San Nhi?
– Dạ mẹ.
– Mau vào đây.
– Mẹ, cha, có chuyện gì vậy ạ.
– Ngọc Nữ thập cửu thức con luyện rất tốt, hôm nay cha mẹ sẽ tặng con thanh Bích Thủy kiếm này.
– Mẹ, cha, là thật ạ.
– Thật.
– Đa tạ cha mẹ.
– San Nhi, đây là một trong những bảo kiếm rất hiếm có của phái Hoa Sơn chúng ta, con phải giữ gìn cho thật cẩn thận, con biết không?
– Cha, con biết rồi.
Hôm sau, nàng mang cơm lên núi:
– Đại sư ca.
– Tiểu sư muội, cuối cùng muội cũng đến rồi, ta còn tưởng lại là Lục Hầu Nhi mang cơm đến cho ta.
– Muội bệnh, bảo huynh đến thăm huynh cũng không đến, lại còn mong muội mang cơm tới cho huynh – Nàng giận rỗi.
– Thật ra huynh cũng định đi thăm muội, nhưng huynh sợ bị sư phụ phát hiện.
– Thì ra, môn quy quan trọng hơn muội.
– Đừng như vậy mà…
– Thôi đi, không nói chuyện này nữa, hôm nay muội đến là có chuyện vui muốn cho huynh biết.
– Chuyện gì vậy.
– Huynh xem – Nàng vừa nói vừa đưa thanh kiếm ra.
– Bích Thủy kiếm.
– Đúng vậy. Mẹ đã tặng nó cho muội rồi. Nhưng nói thật, lần này phải cám ơn Tiểu Lâm Tử, nhờ có hắn, muội mỗi ngày đều luyện kiếm nên kiếm pháp tiến bộ rất nhanh.
– Thì ra muội luôn ở bên cạnh Lâm sư đệ. Thảo nào chẳng có thời gian đến thăm huynh.
– Làm gì có, đại sư ca, huynh ghen à. Thôi, huynh luyện vài chiêu với muội đi, muội muốn xem Bích Thủy kiếm lợi hại đến đâu. Được không?
– Được thôi, để ta xem kiếm pháp của muội tiến bộ đén mức nào.
Nói xong hai người cùng nhau múa kiếm, không hiểu là vì sao, trong lúc luyện kiếm với Linh San, trong đầu Lệnh Hồ Xung luôn hiện ra hình ảnh cười nói nhạo báng của Lâm Bình Chi, cơn ghen nổi lên, trong lúc sơ ý, chàng đã đánh bay thanh Bích Thủy Kiếm của Linh San ra khỏi tay và rơi xuống vực. Điều này khiến Linh San rất giận, nàng quay mặt bỏ đi trong mặc cho Lệnh Hồ Xung đã cô gắng giải thích, bóng nàng khuất hẳn rồi, Lệnh Hồ Xung mới cảm thấy ân hận về hành động lỗ mãng của mình. Cả đêm đó, Lệnh Hồ Xung không sao ngủ được, miệng liên tục lẩm bẩm câu “xin lỗi tiểu sư muội”. Nhìn thấy ba chữ Phong Thanh Dương khắc trên vách đá, chàng lớn giọng:
– Phong Thanh Dương, Phong Thanh Dương, ông bảo ta phải làm thế nào đây.
Vừa dứt lời thì một ông lão râu tóc bạc phơ, với dáng đứng oai phong lầm liệt xuất hiện ngay trước mặt chàng, Lệnh Hồ Xung giật mình lên tiếng “ông là ai”. Nhưng ông lão không nói không rằng, lặng lẽ đi ra cửa. Lệnh Hồ Xung thấy vậy, cầm kiếm đuổi theo, ra ngoài sơn động. Ông lão dừng lại, Lệnh Hồ Xung lao đến, hai người đấu võ công với nhau trên đỉnh núi Tư Quá Nhai giữa đêm khuya lạnh ngắt với tuyết rơi đầy trời. Mọi chiêu thức kiếm pháp Hoa Sơn của Lệnh Hồ Xung đều bị ông dùng tay không hóa giải vô cùng đơn giản, chỉ sau khoảng hơn ba mươi chiêu, chàng đã bị đánh bại hoàn toàn, bảo kiếm thậm chí mất vào tay ông một cách vô cùng đơn giản.
Sau đó, ông đi lại chiêu thức Ngọc nữ thập cửu thức của Linh San hồi chiều khiến Lệnh Hồ Xung hết sức bàng hoàng chàng vừa nhìn vừa nghĩ “Ông ấy là ai, chiêu thức ông ấy dùng chính là Ngọc Nữ thập cửu thức mà sư muội đã luyện với ta, nhưng rất nhiều chiêu thức, lại dùng rất rõ ràng, mỗi chiêu đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng, ông ấy xuất chiêu như vậy, ta hoàn toàn không thể xác đinh được kiếm ở trong tay ông ấy. Mỗi chiêu của ông ấy đều có thể chém đứt bàn tay ta, trời ơi, thì ra kiếm pháp này lại có uy lực lớn đến như vậy”.
Sau khi múa xong, ông trả lại kiếm cho Lệnh Hồ Xung rồi phóng mình bay mất trước sự ngỡ ngàng của chàng, trong đầu Lệnh Hồ Xung có vô vàn câu hỏi thắc mắc chưa được giải đáp “rốt cuộc người này là ai, tại sao lại ở trên núi Hoa Sơn, lẽ nào là tiền bối của phái Hoa Sơn”.
Tại vườn hoa của phái Hoa Sơn Lúc này, Lâm Bình Chi và Nhạc Linh San vẫn say sưa luyện kiếm, nhưng tâm trí của Nhạc Linh San vẫn rối bời, không sao tập trung được, có lẽ nàng vẫn còn rất giận Lệnh Hồ Xung. Nên chỉ vài chiêu đã bị Lâm Bình Chi làm rơi kiếm, hắn vội vàng lao đến đỡ nàng lại khi nàng gẫn ngã xuống đất. Linh San bối rối:
– Đệ thắng rồi….
– Tỷ không tập trung tư tưởng.
– Làm gì có….
– Những chiêu vừa nãy của đệ rất bình thường, tại sao tỷ lại không đỡ nổi chứ. Còn nữa, thanh kiếm trong tay tỷ tại sao lại không phải là Bích Thủy kiếm mà sư nương tặng cho tỷ.
– Bích Thủy Kiếm…ta đã không cẩn thận để đánh mất rồi.
– Đệ nghĩ có là tỷ đã đánh mất lúc đi thăm đại sư ca có phải không?
– Đệ thật phiền phức – Linh San quay lưng bỏ đi nhưng lại bị hắn kéo ngược trở lại.
– Sư tỷ, tỷ nghe đệ nói, đại ca không xứng với tỷ, tỷ bệnh nặng như vậy huynh ấy cũng không trở về thăm tỷ một lần, đệ biết trong lòng tỷ có huynh ấy, nhưng chưa chắc trong lòng huynh ấy đã có tỷ.
– Đệ đừng nói nữa, ta không muốn nghe đệ nói những lời này. – Linh San giật tay ra bỏ đi nhưng hắn vẫn không buông tha.
– Sư tỷ, tỷ nghe đệ nói đã.
– Ta không muốn nghe, đệ đi đi.
– Hai người thực sự không hợp nhau.
– Ta không muốn nghe, ta không muốn nghe.
– Tỷ không muốn nghe đệ cũng phải nói, hai người thực sự không hợp nhau, nếu hai người cô dây dưa thì tỷ sẽ là người chịu thiệt thòi, hiểu không.
Trong lúc giằng co, Lâm Bình Chi đã cố ý để Linh San kéo rách áo mình, để lộ ra vết thương trên cánh tay của hắn:
– Sao đệ lại bị thương, đệ bị thương khi nào? – Linh San lo lắng.
– Bởi vì đệ muốn giảm đau.
– Giảm đau?
– …
Lâm Bình Chi kéo ngực áo ra, những vết thương còn in hằn trên cả khắp lông ngực của hắn khiến nàng không khỏi bàng hoàng, tự nhiên Linh San cảm thấy trái tim mình đau nhói, Lâm Bình Chi lên tiếng:
– Gặp nhau không thể ở bên nhau là đau, ở bên nhau nhưng không thể yêu nhau còn đau hơn gắp bội, đệ biết, có thể một ngày nào đó, tỷ sẽ quên đệ. Tỷ sẽ như trời cao biển rộng. Trời xanh mây nhẹ. Nhưng đệ không làm được, đệ đau khổ tột cùng.
– Đệ…đệ thật ngốc. – Những giọt nước mắt đã lăn dài trên má Linh San.
– Tỷ cho đệ biết, đệ phải làm sao mới quên được tỷ, làm sao mới có thể quên đi từng giây phút chúng ta ở bên nhau.
– Ta không đáng đâu.
– Đáng hay không, không phải tỷ quyết định, mà do đệ quyết định. – Rồi để cho vở kịch thêm hoàn hảo, hắn bất ngờ đổi giọng:
– Sư tỷ, xin lỗi sư tỷ, đệ không nên như vậy, đệ biết, hôm nay đệ không kiềm chế được cảm xúc của mình, đệ từng hứa với lòng mình rằng đệ sẽ không làm khó tỷ nữa, đệ chỉ muốn tỷ vui vẻ, nhưng hôm nay đệ….
Hắn bỏ tay Linh San ra, toan quay lưng bỏ chạy thì lại bị chính nàng lao đến, ôm trầm lấy hắn mà thổn thức:
– Xin lỗi Tiểu Lâm Tử, đều do ta không tốt, do ta luôn không dám đối mặt với đệ. Ta không dám đối mặt với tình yêu trong lòng mình, ta luôn tự nói với mình, ta phải kiên trì, ta phải kiên trì tất cả, nhưng đến bây giờ ta mới biết ta đã sai, ta đã sai thật rồi.
Linh San vừa nói vừa khóc nức nở, tay vẫn ôm chặt lấy Lâm Bình Chi như sợ mất đi một cái gì đó quý giá nhất trên đời. Hắn nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra, từ từ quay mặt lại, đối diện với ánh mắt nàng:
– Tỷ khẳng định đó là tình yêu sao?
– Ta khẳng định là tình yêu, có lẽ tình yêu này không nên sảy ra. Nhưng bất luận nó đúng hay sai, bây giờ đã muộn rồi. Bởi vì nó đã sảy ra rồi.
Linh San vừa nói ánh mắt nhìn hắn tha thiết nhưng cũng đầy quả quyết. Hai người nhìn nhau say đắm một hồi lâu, Linh San từ từ nhắm mát lại, môi hướng tới môi hắn, hai người trao nhau một nụ hôn nồng nàn say đắm, một nụ hôn mà Linh San cảm nhận đó là tình yêu đích thực của nàng chứ không chỉ đơn thuần là để thỏa mãn nhu cầu xác thịt nhưng những lần trước….
– Tiểu sư muội, muội đến rồi à.
– Không phải tiểu sư muội, là tiểu sư đệ. – Lục Hầu Nhi hớn hở không để ý tới khuôn mặt thất vọng của chàng.
– Đại sư ca ăn cơm thôi, thức ăn hôm nay rất phong phú. Đại sư ca, cơm hôm qua đây sao, sao huynh không động đến chút nào vậy, huynh không sợ chết đói sao?
– Đệ cứ để đó đi, ta không đói….
– Huynh…huynh như vậy, tiểu sư muội.
– Ta hỏi đệ Lục Hầu Nhi, đệ có biết tiểu sư muội giận ta nhiều như thế nào không?
– Đệ….
– Thôi đi, giờ này chắc chắn là tiểu sư muội rất giận ta rồi.
– Đại sư ca, huynh yên tâm đi lát nữa về nhất định đệ sẽ nói và khuyên tiểu sư muội đến thăm huynh.
– Lúc Hầu Nhi, đệ làm được sao?
– Huynh cứ tin ở đệ – Lục Hầu Nhi vỗ ngực tự tin.
– Đa tạ Lục sư đệ.
– Huynh khách sáo gì chứ. Ăn cơm thôi.
– Phải, phải ăn cơm thôi.
Để lại một bình luận